Edit: Bội Bội
_____________________
Phòng học ban một lâm vào tĩnh mịch.
Đúng lúc này, bên trong loa phát thanh đột nhiên vang lên tiếng khiển trách của thầy giáo trực ban,
“Ban một ban một! Lớp các em đây là đang làm gì đấy? Có còn coi đây là tiết tự học buổi tối hay không vậy?!”
Thật ra theo tình huống bình thường, lúc chuông reng mà Thẩm Tinh Nhược còn chưa về chỗ ngồi, thì thầy giáo trực ban đã đuổi đánh đến nơi rồi.
Chỉ là giáo viên trực ban hôm nay là chủ nhiệm ban hai mươi ba, sau khi thoải mái nhãn nhã cơm nước xong xuôi đâu đấy thì quay lại toà nhà dạy học, ông còn chưa đặt chân đến phòng trực ban, thì đã bị Tổ trưởng tổ giáo viên gọi đi họp khẩn cấp ở văn phòng, triệu tập tất cả giáo viên chủ nhiệm trong tổ.
Vương Hữu Phúc cũng phải đến giờ này mới tan họp, nghe được từ trên loa phát thanh đang phê bình ban một, ông vốn định đi về văn phòng, đột nhiên dừng lại, bước chân chuyển hướng đi về phía phòng học ban một.
Thẩm Tinh Nhược ngay cả Hiệu trưởng còn dám cãi lại, đương nhiên cũng không hề sợ hãi trước lời cảnh cáo của thầy giáo trực ban.
Cho nên lúc Vương Hữu Phúc vừa mới bước chân đến cửa phòng học, liền nhìn thấy một màn giằng co trong im lặng bên trong phòng học.
Ông nặng nề vỗ vỗ cánh cửa,
“Các em đây là đang làm gì đấy, đóng kịch à!”
Nhìn thấy Địch Gia Tĩnh đang khóc, lông mày ông nhanh chóng nhíu chặt,
“Địch Gia Tĩnh, sao vậy?”
Nước mắt Địch Gia Tĩnh rơi xuống trong im lặng, lắc đầu, không nói lời nào.
Bầu không khí trong lớp học vô cùng kỳ lạ, cũng không có ai chủ động mở miệng giải thích, Vương Hữu Phúc đi về phía bục giảng duy trì kỷ luật rồi lại vẫy vẫy tay về phía lớp phó.
Lớp phó sợ Vương Hữu Phúc mắng cậu ta quản lớp không nghiêm.
Nơm nớp lo sợ đi qua, Vương Hữu Phúc lại chỉ hỏi lớp đây là thế nào, cậu ta như được ơn đại xá, đem sự việc thuật lại một cách hoàn chỉnh, chi tiết.
Vương Hữu Phúc càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Nhịp tim của lớp phó vừa mới ổn định lại theo sự thay đổi trên mặt của Vuơng Hữu Phúc mà nhấc lên, nói xong lời cuối cùng, cậu ta ấp a ấp úng, giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi,
“… Là, chính là như vậy.”
Sắc mặt Vương Hữu Phúc đỏ như sắp bốc khói,
“Thẩm Tinh Nhược, Địch Gia Tĩnh, Hà Tư Việt, Lục Tinh Diên! Còn có Thạch Thấm, tất cả đều đến văn phòng cho tôi!”
Nói xong, ông chắp tay sau lưng, không nói không rằng xoay người, rời khỏi phòng học.
Trong văn phòng tổ Chính trị, năm người đứng thành một hàng, tất cả đều chắp tay sau lưng, mặt cúi gằm.
Địch Gia Tĩnh đứng ở trong góc, thấp giọng nức nở.
Thạch Thấm nhìn qua khoé mắt liếc nhìn cô ta, cảm thấy không đành lòng, lặng lẽ đưa cho cô ta một tờ khăn giấy.
Địch Gia Tĩnh cúi thấp đầu, nhận lấy.
Vương Hữu Phúc trước tiên là đem ba người Thẩm Tinh Nhược Lục Tinh Diên và Hà Tư Việt mắng cho một trận.
Nhất là Thẩm Tinh Nhược –
“Có chuyện gì mà không thể đợi tan học rồi nói? Nhất định phải làm loạn trong tiết tự học buổi tối! Chỉ có chuyện của em là quan trọng, chuyện học hành của các bạn khác thì không à? Thẩm Tinh Nhược, tính cách của em phải sửa đổi một chút đi!”
“Thẩm Tinh Nhược cậu ấy …”
“Lục Tinh Diên em im miệng cho tôi! Tôi bây giờ là đang nói chuyện với em sao?!”
Lục Tinh Diên:
“…”
“Xin lỗi thầy Vương.” Thẩm Tinh Nhược vô cùng thản nhiên, nhận lỗi rất nhanh,
“Là lỗi của em, em không nên chẫm trễ thời gian ôn bài của các bạn học khác, cũng không nên gây chuyện ảnh hưởng đến tiết tự học buổi tối, điểm thi đua bị trừ trong tiết này, em sẽ nghĩ cách bù lại.”
Vương Hữu Phúc nghe cô nhận lỗi, sắc mặc dễ chịu một chút.
Nhưng mà ngay sau đó, Thẩm Tinh Nhược lại nói tiếp:
“Nhưng mà xin thầy thứ lỗi, chuyện này không làm ngay trong tiết tự học buổi tối, đợi đến khi tan học thì không làm được nữa.”
Tốc độ lan truyền của lời đồn vốn là rất nhanh, lúc mới bị truyền ra ngoài thì cô còn có thể đi dò hỏi hỏi từng người truy ra nguồn gốc, chờ thêm một tiết tự học trôi qua rồi thêm thời gian nghỉ giữa tiết, thì sẽ rất khó nói.
Vương Hữu Phúc trừng cô một chút.
Cô không hề tỏ ra sợ hãi.
Vương Hữu Phúc cũng ổn định tâm trạng, lại đi vòng sang hướng khác,
“Địch Gia Tĩnh, em nói xem, chuyện gì đã xảy ra? Người nói Hà Tư Việt báo cáo chính là em sao? Tin báo nặc danh cũng là em gửi sao?”
Địch Gia Tĩnh lau nước mắt,
“Không phải như vậy đâu, thầy Vương.”
Mấy người còn lại vô thức nhìn qua.
Lúc đó ở trong lớp, Địch Gia Tĩnh quả thật là đã hoảng sợ.
Thẩm Tinh Nhược ép hỏi từng câu một, làm cho cô ta không có nhiều thời gian suy nghĩ, có rất nhiều vấn đề cô ta không biết làm sao để lấp liếm.
Nhưng mà sự can thiệp của thầy giáo trực ban và sự xuất hiện của Vương Hữu Phúc đã giúp cô ta có thời gian giảm xóc.
Cử như vậy, giọng nói của cô ta vẫn nghen ngào, nhưng không còn sự bối rối như trước đó nữa,
“Em … Thầy Vương, việc nói Hà Tư Việt báo cáo, đúng là em làm. Thật xin lỗi, Hà Tư Việt, thật xin lỗi, Tinh Nhược.”
Vương Hữu Phúc không thể nhìn nổi cô gái nhỏ khóc sướt mướt, đưa hộp khăn giấy về phía cô ta, nhíu mày,
“Đừng khóc, có gì đâu mà khóc, lau nước mắt trước đi, từ từ nói.”
Địch Gia Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, sau khi ổn định cảm xúc, nghẹn ngào mở miệng nói:
“Thật ra xế chiều ngày hôm nay, em cùng với Tinh Nhược … Thẩm Tinh Nhược còn có Thạch Thấm có nói qua, em cảm thấy, người báo tin rất có thể là người có tên trong danh sách đề cử của Hiệu trưởng.”
“Thật ra trong lòng em có chút nghi ngờ lớp trưởng, cho nên lúc ăn tối đã buột miệng nói với Bành Phi Nguyệt chuyện này, em cũng không ngờ được sự việc cứ như vậy mà lan truyền ra ngoài.”
Cô ta cắn môi,
“Em rất sợ hãi, sợ Tinh Nhược hiểu lầm, cho nên em mới thuận miệng nói, em nghe được từ Chung Tiểu Ưu. Thật ra chỉ có mình em đơn phương nghi ngờ lớp trưởng, không có chứng cứ, nhưng sau khi truyền ra ngoài liền biến thành tình cảnh như hiện giờ, em thật sự rất xin lỗi …”
“Nhưng mà tin báo nặc danh thật sự không phải là em viết, lúc đó em cũng chỉ nghĩ là bên trong tin báo nặc danh đương nhiên là sẽ viết địa chỉ cụ thể, nếu không có địa chỉ cụ thể, em cảm thấy các thầy cô giáo không thể nào tin được.”
Địch Gia Tĩnh nói chuyện ra vẻ vô cùng đương nhiên, cũng rất hợp tình hợp lý.
Thạch Thấm vốn dĩ là đã tin.
Hà Tư Việt ngay cả nửa chữ cũng không tin,
“Địch Gia Tĩnh cậu dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi? Rõ ràng chính cậu lúc khai giảng đã nói với tôi chuyện Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đang yêu nhau còn sống chung!”
Địch Gia Tĩnh nhìn sang, giả bộ mờ mịt,
“Lớp trưởng cậu nói gì vậy, tớ nói với cậu bao giờ? Tớ không có.”
Hà Tư Việt thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi,
“Cậu sao có thể tráo trở như vậy!”
“Tớ thật sự không biết cậu đang nói cái gì, sao cậu lại nói tớ như vậy, trước khi chuyện này xảy ra, tớ hoàn toàn không biết Tinh Nhược và Lục Tinh Diên sống cùng một nhà.”
Trong lòng Địch Gia Tĩnh rất khẩn trương, nhưng cô ta biết, chỉ cần cô ta không thừa nhận, chuyện này sẽ không có chứng cứ, cũng không có cách nào biết được sự thật.
Hai người ai cũng cho là mình đúng, đến cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì.
- dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn đánh người tàn phế hay gì gì.
Hà Tư Việt tức gần chết, thực sự không hiểu nổi sao có thể tồn tại một loại người nói dối đến như vậy mà mặt không đỏ tim không đập!
Những tỉnh táo ôn hoà thường ngày vứt hết lên chín tầng mây, nhưng cậu ta cũng không có chứng cứ, thế là đứng trong văn phòng nhanh chóng thề thốt.
Địch Gia Tĩnh cũng ra vẻ muốn lập lời thề.
Trong hai người này rõ ràng có một người đang nói láo, nhưng mà hai người ngày thường đều là học sinh ưu tú, cũng không phải là kiểu thích gây chuyện thị phi.
Vương Hữu Phúc cũng không biết nên tin ai hay nên nghi ngờ ai, ấn ấn huyệt thái dương, ra hiệu dừng lại,
“Được rồi được rồi! Có thôi đi hay không! Tưởng văn phòng là chợ bán tôm bán cá hay sao!”
Ông lại thăm dò năm người này một phen, nhưng mà cũng không thể hỏi được kết quả gì.
Tiết tự học thứ hai cũng sắp tan lớp, thời gian cũng trễ rồi, Vương Hữu Phúc nhíu nhíu mày,
“Được rồi, không còn sớm nữa, các em về trước đi, chuyện này sáng mai lại nói tiếp.”
Hà Tư Việt gấp gáp.
Chuyện này sao có thể đợi ngày mai nói tiếp được chứ?
Cậu ta quả thật là đã xem thường Địch Gia Tĩnh, một nữ sinh mà lại có tâm cơ thâm sâu như vậy, rũ bỏ sạch sẽ liên quan đến bản thân còn chưa xong, lại còn muốn hắt một chậu nước bẩn về phía cậu ta như vậy.
Chuyện này nếu như trôi qua một đêm, cậu ta dùng chân cũng có thể nghĩ được vì sao Địch Gia Tĩnh điềm đạm đáng yêu lại có thể nói với người khác Hà Tư Việt cậu đây tâm cơ sâu nặng, để được có tên trong danh sách đề cử của Hiệu trưởng quả thật là không từ thủ đoạn.
Mà điểm quan trọng nhất chính là, động cơ đi báo của cậu ta vô cùng thuyết phục, vả lại cậu ta sự đã từng đưa Thẩm Tinh Nhược về nhà.
Hà Tư Việt đứng đó không muốn đi, nhưng mà cả Địch Gia Tĩnh lẫn Thạch Thấm đều đang định rời đi.
Đúng lúc này, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên kêu lên,
“Chờ một chút.”
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn mở một đoạn video ngắn đưa cho Vương Hữu Phúc xem.
Vương Hữu Phúc nhận lấy.
Xem xong, sắc mặt Vương Hữu Phúc tối đi, ngẩng đầu nhìn về phía Địch Gia Tĩnh.
Trong lòng Địch Gia Tĩnh trở nên hoảng hốt.
Vương Hữu Phúc:
“Địch Gia Tĩnh, em ở lại một chút, những bạn học khác cứ về đi.”
Hà Tư Việt còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đứng đấy không muốn đi, Thẩm Tinh Nhược lại vỗ vai cậu, ra hiệu cho cậu đi thôi.
Lục Tinh Diên khó chịu, kéo tay Thẩm Tinh Nhược đang đặt trên vai Hà Tư Việt xuống, nhân lúc Vương Hữu Phúc không nhìn về phía bên nay, công khai giữ chặt tay Thẩm Tinh Nhược, nhét vào trong túi đồng phục của mình.
Thẩm Tinh Nhược cố gắng hai lần cũng không giật ra được, lại không muốn cãi nhau với Lục Tinh Diên ngay tại văn phòng, dự định im lặng ra khỏi văn phòng rồi dạy dỗ cậu một trận.
Ra khỏi văn phòng, Lục Tinh Diên siết tay Thẩm Tinh Nhược một chút rồi buông ra.
Không đợi Thẩm Tinh Nhược trút giận, Hà Tư Việt lại không chờ nổi hỏi:
“Thẩm Tinh Nhược, cậu cho thầy Vương xem cái gì vậy?”
Thẩm Tinh Nhược đạp Lục Tinh Diên một cước, rồi nói với Hà Tư Việt,
“Là video trước khi khai giảng một ngày, cậu ta đi theo đằng sau Lục Tinh Diên tiến vào vịnh Ngân Hà.”
Hà Tư Việt:
“…”
Lục Tinh Diên:
“…”
Logic của Thẩm Tinh Nhược vô cùng đơn giản, nếu như là Địch Gia Tĩnh tố cáo, Địch Gia Tĩnh chắc chắn biết cô và Lục Tinh Diên là thật sự sống chung một nhà.
Những người khác không biết được, cô cũng chưa từng nói qua, vậy thì Địch Gia Tĩnh chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy hai người cùng đi vào toà nhà chung cư, thậm chí lên cùng một cái thang máy, mới có thể có phỏng đoán như vậy.
Buổi chiều, sau khi Địch Gia Tĩnh nói với cô về những nghi ngờ của cô ta với Hà Tư Việt, Thẩm Tinh Nhược rất nhanh đã nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Địch Gia Tĩnh.
Sau khi học xong tiết Địa lý, trong lúc vô tình cô nhìn thấy bên cạnh bàn của Địch Gia Tĩnh treo cái dù màu xanh đậm, liền hỏi Lục Tinh Diên, trước khi vào học một ngày, có phải cậu đã đưa dù cho Địch Gia Tĩnh không.
Lục Tinh Diên nói phải.
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho dì Chu, nhờ dì Chu giúp kiểm tra camera giám sát.
Thẩm Tinh Nhược rất khi có khi lòng tin không thay đổi đối với người nào đó, nhưng lại rất tin vào chứng cứ.
Trước khi Hà Tư Việt rủ cô lên sân thương, cô đã có được đoạn video, cho nên cô mới tin vào lời nói của Hà Tư Việt.
–
Sáng sớm hôm sau, Địch Gia Tĩnh không đến lớp.
Bạn cùng lớp bàn tán ẩm ĩ, giữa tiết học có người truyền ra tin tức, nói là nhìn thấy Địch Gia Tĩnh cùng mẹ của cô ta đang ở trong văn phòng của Tổ trưởng tổ giáo viên, cảm xúc của mẹ Địch Gia Tĩnh vô cùng kích động.
Thẩm Tinh Nhược nhớ lại, trước đây ở cùng phòng ngủ, Địch Gia Tĩnh cũng giống cô, rất ít khi nhắc đến việc trong nhà, không giống như Thạch Thấm luôn luôn nhắc đến cha mẹ mình.
Lúc họp phụ huynh cô có gặp mẹ của Địch Gia Tĩnh một lần, là một người phụ nữ rất quý phái.
Khi đó cô vốn định tiến lên chào hỏi, lại nghe được bà đang dạy dỗ Địch Gia Tĩnh,
“Bạn cùng phòng của con đứng thứ nhất, vì sao con lại không thi được vị trí thứ nhất? Con không chỉ không thi được hạng nhất, bây giờ hạng hai cũng thi không nổi sao? Địch Gia Tĩnh con nói xem chuyện gì đang xảy ra?”
Xem ra tính tình cố chấp, âu cũng là có nguyên nhân.
Nguyên một buổi trưa Địch Gia Tĩnh cùng mẹ cô ta vẫn luôn ở trong văn phòng của Tổ trưởng tổ giáo viên.
Từ văn phòng thỉnh thoảng có tin tức truyền đến, trong đó có một tin tức vô cùng chấn động –
Cấp trên đã ra lệnh chuyên viên điều tra cẩn thận, biết rõ có nhiều trường học trong Tinh thành lợi dụng lỗ hổng của kỳ thi võ thuật, cộng thêm điểm thi đại học một cách vô lý là sự thật, bắt đầu từ năm nay, điểm cộng võ thuật cho lớp mười hai, sẽ chính thức bị huỷ bỏ.
- Hết Chương 65-