Edit: Bội Bội
________________________
Thần tiên đánh nhau, tiểu yêu rời trận.
Mấy người Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh rất thức thời, ngượng ngùng chào hỏi hai câu với Thẩm Tinh Nhược, sau đó dùng tốc độ tên lửa chạy khỏi hiện trường mất tăm không thấy bóng dáng.
Cứ như là một buổi truyền hình trực tiếp về sự tan rã của các chất hữu cơ.
Lục Tinh Diên từ trong mộng tỉnh lại được một vài giây, một thân một mình đối mặt với Thẩm Tinh Nhược, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, đành phải gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán tiền, sau đó cầm theo một chai nước cam.
Anh đứng bên cạnh văn nắp bình, vừa cố gắng kiềm nén cảm xúc vừa vui mừng vừa sợ hãi này.
Kiềm chế xong, anh bước lên, đưa chai nước trong tay về phía Thẩm Tinh Nhược,
“Sao lại về rồi, anh còn tưởng sáng ngày mai em mới về tới đấy chứ, Trên đường đi có mệt không, sao em không nói trước hôm nay trở về, không thôi anh đã đi sân bay đón em rồi.”
Thẩm Tinh Nhược không nhận.
Tay của anh đưa ra giữa không khí một lát, rồi cứng nhắc thu lại, tự mình hớp một ngụm.
Bầu không khí đang trầm mặc chậm rãi tuột xuống tới điểm đóng băng.
Nhưng mà Lục Tinh Diên cũng không biết nên nói gì, đành phải im lặng không nói gì còn hơn,
“Đám Hứa Thừa Châu khốn nạn này chạy nhanh thật, anh dọn bàn sạch sẽ rồi mà còn chưa đưa tiền đặt cược cho anh nữa.”
Thoáng nhìn sắc mặt cứng nhắc của Thẩm Tinh Nhược, anh thuận tay nắm lấy tay Thẩm Tinh Nhược, muốn nhận lấy va li hành lý từ trong tay cô.
Nhưng mà Thẩm Tinh Nhược không hề buông lỏng.
Lạnh lùng nhìn xem Lục Tinh Diên giả ngu cười đùa vui vẻ chứ không hề có ý định giải thích, tâm trạng vốn dĩ chỉ là thất vọng, hiện giờ có thể xem như là lạnh thấu xương.
“Buông ra!”
Cô đột nhiên đẩy tay Lục Tinh Diên ra, quay người kéo va li hành lý, bước nhanh đi ra ngoài.
Lục Tinh Diên hơi giật mình, lập tức đuổi theo.
Lúc anh đuổi theo ra tới cửa, vừa đúng lúc Thẩm Tinh Nhược đi vào thang máy, cố gắng chạy theo, có gọi thế nào cô cũng không mở cửa ra.
Thang máy kia vẫn đang dừng ở lầu hai mươi hai, trong một cái chớp mắt, anh dứt khoát đẩy cánh cửa thoát hiểm, chạy xuống cầu thang đuổi theo.
Giữa hè thời gian ban ngày rất dài, bình thường lúc chạng vạng tối, thì trời vẫn còn sáng rõ, hôm nay hình như là sắp có mưa, sắc trời u ám, vừa nóng vừa ngộp.
Thẩm Tinh Nhược kéo va li hành lý dừng trước vạch qua đường dành cho người đi bộ ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ.
Lục Tinh Diên nhìn thấy cô, hai ba bước chân đã đuổi tới nơi, giữ chặt cánh tay cô,
“Thẩm Tinh Nhược, em nghe anh giải thích đã.”
Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn tay mình, lại ngước mắt bình tĩnh mà nhìn anh, giọng nói cũng rất tỉnh táo,
“Được, anh giải thích đi.”
Thẩm Tinh Nhược thẳng thắn dứt khoát, Lục Tinh Diên đối mặt với cô, lời muốn nói nghẹn ở cổ họng, đột nhiên cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Anh chỉnh lý mạch suy nghĩ, vẫn là quyết định trước hết ăn nói khép nép một chút, nhận sai trước rồi nói sau, biết nhận sai hẳn là không sai.
Thế là nhanh chóng trưng ra vẻ mặt đáng thương,
“Anh sai rồi, đều là anh không tốt.”
“Anh sai rồi, anh sai cái gì rồi?”
Sắc mặt Lục Tinh Diên thành khẩn,
“Anh sai vì không nên giấu diếm em chuyện đổi nguyện vọng.”
Thẩm Tinh Nhược không nói cũng không động.
Trong lòng anh thật ra không hề cảm thấy việc mình làm có gì sai, thấy vậy, lại nhah chóng giải thích:
“Nhưng nếu anh thật sự đi Tinh Đại, chúng ta yêu xa đến tận bốn năm. Bốn năm đấy, yêu xa lâu như vậy, anh làm vậy cho dù không phải vì tình cảm của chúng ta, thì cũng là vì em …”
“Anh tuyệt đối đừng nói vì em, em chịu không nổi đâu.”
Thẩm Tinh Nhược nghe được lời này, cất giọng lạnh nhạt nhanh chóng ngắt lời anh.
Mấy ngày gần đây cô đi theo tổ chiêu sinh của Bắc Đại tham quan trải nghiệm, lịch trình kín mít vô cùng bận rộn, cảm giác mệt mỏi.
Nhưng mà đồng thời, cô cũng cảm thấy rất phong phú.
Mơ mơ hồ hồ cô có thể cảm nhận được, bốn năm đại học sắp tới, sẽ là một đoạn đường khởi đầu mới tràn ngập những thử thách và trải nghiệm trong cuộc đời của cô.
Cô đương nhiên hi vọng, Lục Tinh Diên có thể đi cùng với cô đến điểm cuối cùng của đoạn đường này. Cho nên, những kế hoạch và dự định tương lai của cô tất cả đều có một chỗ dành cho Lục Tinh Diên.
Chỉ là mỗi lần cô lập kế hoạch cho tương lai, lại nhìn thấy Lục Tinh Diên cùng những người bạn bè kia của anh mỗi ngày check-in một chỗ khác nhau, ăn chơi trác táng.
Cô có thể hiểu được.
Dù sao điểm thi cũng vừa mới công bố, Lục Tinh Diên vốn dĩ là ham chơi, gò bó lâu rồi thư giãn một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Ngày thường lúc nói chuyện phiếm với Lục Tinh Diên, cô chưa hề mở miệng ngăn cản mấy chuyện này, chỉ nói về chuyến đi du lịch Châu Âu, hoặc là mơ hồ nói với Lục Tinh Diên về những chi tiết trong kế hoạch bốn năm tới của cô.
Ai mà ngờ được, Lục Tinh Diên vẫn rất có chú kiến, im lặng trở về không nói tiếng nào thì biết được kế hoạch hồi đáp của anh dành cho cô lại lớn đến như vậy.
Cô nhớ tới lúc Lục Tinh Diên vừa mới nói về việc anh đã làm, không có chút chột dạ nào còn có vẻ vô cùng đắc ý, lửa giận trong lòng lại tuôn tràn như thác đổ, cố gắng chịu đựng chịu đựng, không muốn lỡ miệng nói lời khó nghe.
Nhưng mà Lục Tinh Diên vốn dĩ là không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, còn mặt dày mày dạn kéo tay cô,
“Được rồi đừng nóng giận, anh hứa sau này sẽ cố gắng học tập cho giỏi có được không? Em ở gần anh thì hiệu suất học hành của anh cũng cao lên một chút, nếu mà không phải vì ở cùng em thì anh cũng không học làm gì đâu.”
“Với lại, anh có thể thi được điểm sàn tuyến một cha mẹ anh đã cám ơn trời đất rồi, không vì chuyện này mà nổi giận đâu, em không cần lo lắng.”
“Được rồi, ngày mai đi chơi rồi, anh đi dạo trung tâm mua sắm với em một chút, em thích gì anh mua cho em.”
Nói xong, anh còn muốn tiến lên ôm Thẩm Tinh Nhược một cái.
Thẩm Tinh Nhược lùi về sau một bước tránh né, không nói chuyện, trợn trừng mắt, đẩy tay anh ra.
Ngay sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tinh Diên, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng,
“Đừng nói nữa, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, anh đã cảm thấy bốn năm yêu xa không có gì để nói, vậy thì bây giờ khỏi cần nói nữa.”
*”Đạo bất đồng bất tương vi mưu” ý chỉ người không cùng chí hướng thì nói chuyện không hợp.
…?
Đèn dành cho người đi bộ đã chuyển từ đỏ sang xanh, Thẩm Tinh Nhược nói xong, lùi về phía sau, kéo lấy va li hành lý băng qua con đường lớn đi về phía đối diện.
Tiếng bánh xe cọc cạch trên bề mặt không bằng phẳng dần dần biến mất về phía xa, Lục Tinh Diên ngây người ba giây, nghĩ nghĩ câu “khỏi cần nói nữa” hình như nghe có chút muốn chia tay, cẩn thận nghĩ lại một lần nữa.
Moá …!
Thẩm Tinh Nhược thật sự muốn chia tay với anh!
Anh vội vàng đuổi theo muốn nói cho rõ ràng, nhưng mà vừa tỉnh mộng, Thẩm Tinh Nhược đã qua đến bên kia đường rồi, đưa mắt nhìn hình như là sắp xuống ga tàu điện ngầm.
Anh cố gắng đuổi theo khi mà đèn dành cho người đi bộ còn mười giây cuối cùng trước khi chuyển sang màu đỏ một lần nữa.
Đường xa giao thông ở Tinh thành vô cùng đông đúc, nửa đường anh buộc phải dừng bước, tránh hai chiếc xe máy vượt đèn đỏ chạy trối chết không cần mạng.
Lúc anh đuổi theo đến cổng ga tàu điện ngầm, Thẩm Tinh Nhược đi đằng trước đã qua cổng kiểm tra an ninh, quét thẻ đi vào trạm xe điện.
Anh không mang túi cũng không mang hành lý, không cần chờ lâu.
Nào biết ngày thường quản lý lỏng lẻo, mang túi mang giỏ thì không thể nào qua cửa kiểm tra an ninh của ga tàu điện nhanh chóng được, lần này cản bước anh là chai nước cam uống được một ngụm.
Lục Tinh Diên là mơ mơ hồ hồ, không nghĩ đến việc ném chai nước này đi cho xong, cứ thế đứng trước mặt mọi người ừng ực tu hơn nửa chai nước cam.
- thật con mẹ nó chua!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã uống xong nửa chai nước cam, thuận lợi qua được cổng kiểm tra an ninh, lúc này đã mất dấu Thẩm Tinh Nhược ở ga tàu đông nghẹt người rồi!
Đang là giờ cao điểm tan tầm, bên trong ga tàu điện ngầm người người nhốn nháo.
Lục Tinh Diên không có thẻ tàu điện ngầm, cũng không có ứng dụng vé tàu điện ngầm trên điện thoại, trên người cũng không có một đồng tiền lẻ, anh bực bội đạp một cước vào vách tường, trong lòng thầm chửi rủa, cáu kỉnh gãi gãi đầu, sau đó cố gắng tìm góc hẻo lảnh có sóng điện thoại tốt, vừa tải ứng dụng vừa gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược đương nhiên sẽ không nhận điện thoại của anh.
Tải xong ứng dụng rồi đăng ký tài khoản chứng nhận này nọ mất năm phút đồng hồ, Lục Tinh Diên càng thêm tâm phiền ý loạn.
Thật vất vã mới tạo được mã QR để quét mã vào trạm, anh tuỳ tiện liếc mắt tìm tuyến tàu điện, sau đó chui lên trên tàu, tìm được chỗ ngồi, rồi tiếp tục điên cuồng gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Nhược.
Càng gọi anh càng tức.
Thái độ của Thẩm Tinh Nhược như thế này là sao!
Anh làm như vậy đều vì ai chứ!
Cái gì gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu?! Anh đây mẹ nó cũng không phải là ngày đầu tiên biết anh không thích học hành, ở bên nhau một năm rưỡi thi đậu Thủ khoa đi đến thủ đô xong lại thay đổi như vậy à?!
Mấy người trong tổ chiêu sinh của Bắc Đại có phải là bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hay không?
Moá nó! Anh thật muốn tìm số điện thoại khiếu nại gọi tới mắng cho đám người tẩy não ngu xuẩn kia một trận.
Kiên nhẫn gọi điện thoại mười phút đồng hồ, thì điện thoại hiện lên thông báo nhắc nhở dung lượng pin thấp hơn 10%.
Lục Tinh Diên còn chưa kịp chửi tiếng nào, đột nhiên nghe được giọng nữ thông báo trạm kế tiếp sắp đến, là tên của một nơi vô cùng xa.
Anh ngẩng đầu, nhìn kỹ tuyến đường xe điện một chút –
&*#@$#@#!
Ngồi ngược rồi!!!
Trước đây Lục Tinh Diên có nghe Trần Trúc nói một câu súp gà, cái gì mà … Vào lúc bạn mong muốn mãnh liệt hoàn thành một nguyện vọng nào đó, toàn bộ vũ trụ sẽ tập trung sức lực đến giúp bạn.
Anh đây là mẹ nó súp gà bị thiu …!
Giúp cái rắm chứ giúp, trong lúc anh không thuận lợi, chỉ sợ là toàn bộ vũ trụ này sợ anh chưa đủ khó chịu chạy đến đạp anh thêm hai cước!
Điện thoại chỉ còn 10% pin, trong lòng lại không thoải mái, Lục Tinh Diên cũng không còn cách nào khác là im lặng chịu đựng.
Xuống xe điện ở trạm gần nhất kế tiếp, anh lại lên một chiếc xe điện khác ở phía đối diện đi ngược về.
Chen chúc trên tàu điện ngầm, anh đứng một đường dò QQ* kiếm đường về nhà nhìn chằm chằm dung lượng pin giảm dần từng chút từng chút một, thầm nghĩ lát nữa về đến nhà nhất định không thể nuông chiều Thẩm Tinh Nhược nữa, không thôi sau này cô không sợ trời không sợ đất ngay cả bạn trai cũng không thèm sợ mất.
*tên gọi của một nền tảng mạng xã hội của Trung Quốc.
Nương theo những ảo tưởng trong đầu, anh cố gắng chịu đựng ngoan ngoản đứng trên tàu điện ngầm bốn mươi phút, thuận lợi về đến hồ Lạc Tinh.
Ông trời còn thương anh ít nhất là –
Đợi anh quét xong mã QR ra khỏi ga tàu điện ngầm, điện thoại mới sập nguồn vì hết pin.
Ra khỏi cổng ga tàu điện ngầm, trong lòng Lục Tinh Diên cảm thấy lạnh căm căm.
Chỉ trong vòng mấy chục phút, ngoài trời đã đổ mưa to như trút nước.
–
Tám giờ tối, Lục Tinh Diên ướt sũng về đến nhà.
Anh đen mặt bước lên lầu, đứng trước cửa phòng Thẩm Tinh Nhược gõ cửa,
“Thẩm Tinh Nhược, Thẩm Tinh Nhược? Thẩm Tinh Nhược em ra đây cho anh!”
“Con đừng gọi nữa, Tinh Nhược gọi điện thoại về nói, con bé trực tiếp về thẳng Hối Trạch từ thủ đô rồi!”
Dì Chu ở dưới lầu nghe được giọng nói của anh, đi lên nói.
…?
Lục Tinh Diên nghe xong, trực tiếp tiến lên vặn tay khoá phòng của Thẩm Tinh Nhược.
Moá! Thật sự không về!
Lục Tinh Diên trải qua đoạn đường này thân thể cũng như não bộ đã mệt mỏi rã rời, vốn là đang tức gần chết, lúc này càng có cảm giác hai mắt chỉ cần nhắm lại thôi là có thể lâm vào hôn mê ngay tức thì.
- đương nhiên, anh không thật sự ngất đi.
Làm người, kẻ kém tranh ăn kẻ giỏi tranh tài*, cục tức này anh không thể nuốt trôi dễ dàng như vậy được.
*”Kẻ kém tranh ăn kẻ giỏi tranh tài” ý chỉ người sống không chỉ vì miếng ăn mà còn phải tạo chỗ đứng cho mình trong xã hội nữa. (Nguồn: tiengtrung.com)
Lục Tinh Diên nghe được gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh về đến phòng, cắm điện sạc pin, khởi động điện thoại di động.
Sau đó cầm quần áo, đi phòng tắm tắm rửa.
Đợi anh tắm rửa xong ra, chỉ có Bùi Nguyệt đã đi Nam thành nhắn tin Wechat cho anh, còn có đám Lý Thừa Phàm nhắn tin trong nhóm chat thăm hỏi vài câu, thấy anh không trả lời, cũng không dám hỏi thêm nữa.
Rất tốt.
Vô cùng tốt.
Đặc biệt tốt.
Lục Tinh Diên càng nghĩ càng cảm thấy tự mình phải ngất đi mới đúng.
Anh mở khung chat của anh và Thẩm Tinh Nhược ra, trước tiên gửi qua một biểu tượng cảm xúc, chắc chắn mình không bị huỷ kết bạn mới bắt đầu xã giận gửi cho cô năm sáu tin nhắn thoại:
“Thẩm Tinh Nhược em có phải là hơi quá đáng rồi hay không? Chuyện có bao lớn em đã đem việc chia tay treo lên miệng rồi?”
“Còn cái gì mà đạo bất đồng bất tương vi mưu, em và anh tới ngày hôm nay mới khác đạo hay sao? Em nói xem có phải em ở bên con người khác đạo như anh một năm rưỡi rất khó chịu rất mệt mỏi có phải hay không?”
“À anh biết rồi, có phải em muốn nói người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu* đúng không, em đã thoát khỏi đám bùn mà không hôi không tanh thì đồng ý yêu đương cùng với cái người khác đạo như anh làm gì? Đùa giỡn với anh vui lắm đúng không?”
*”Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu” ý chỉ vì hoàn cảnh mà phải khuất phục. (Nguồn: tiengtrung.com)
“Thẩm Tinh Nhược em nói xem em có phải là con cưng của trời hay không, con mẹ nó anh đã làm biết bao nhiêu chuyện vì em, còn em có mấy lần nở được nụ cười ngọt ngào với anh chưa?”
“Anh suốt ngày ở trước mặt em ăn nói khép nép, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đám Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh ai mà không biết anh đối với em là thật lòng thật dạ, con mẹ nó rốt cuộc là em muốn anh phải như thế nào?”
“Thẩm Tinh Nhược anh nói cho em biết nguyện vọng đại học này anh sẽ không thay đổi, anh sẽ không đi học Tinh Đại, sáng mai đi Paris anh cũng khỏi cần đi luôn!”
Lục Tinh Diên nhẫn nhịn một bụng tức, lúc này một tràng xả ra ngoài, trong nháy mắt cảm thấy nhẹ nhõm.
Một phút đồng hồ, Thẩm Tinh Nhược không trả lời lại.
Hai phút đồng hồ, Thẩm Tinh Nhược vẫn chưa trả lời lại.
Lục Tinh Diên chợt tỉnh táo không ít, nghĩ lại những lời này có phải là có hơi nặng hay không, không biết Thẩm Tinh Nhược đã nghe thấy chưa, không thì … rút lại nhỉ?
Tay của anh đang đặt trên phím xoá bỏ, đúng lúc này, Thẩm Tinh Nhược cũng gửi tin nhắn thoại sang, rành mạch mà cẩn thận, một loạt năm sáu tin, giọng nói lạnh đạm có phần trào phúng –
“Anh không nói em còn không biết, anh đối với em đây là oán hận chất chứa đã lâu đúng không, em làm bạn gái anh mà làm anh mất tôn nghiêm nên rất uất ức rất không hài lòng chứ gì.”
“Lục Tinh Diên, chính anh đã làm sai, còn không tỉnh lại xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu mà còn đi chỉ trích em, rốt cuộc là anh lấy lá gan ở đâu ra vậy?”
“Không biết là anh ngu thật hay giả vờ nữa, một trường hệ 985 có thể so sánh được với một trường tuyến hai vừa mới trèo lên tuyến một sao? Anh cảm thấy anh không đổi lại nguyện vọng thì em sẽ vô cùng tức giận đúng không? Em nói cho anh biết, em tuyệt đối không tức giận.”
“Anh thích lãng phí thời gian của chính mình thì cứ việc, tuyệt đối đừng đổi nguyện vọng nữa, em chúc anh có một cuộc sống đại học ăn chơi trác táng thảnh thơi hạnh phúc, đợi khi tốt nghiệp … À, em thấy anh tốt nghiệp được cũng khó, thôi thì chờ đến khi đi làm kế thừa công ty tâm huyết của cha anh điều hành nó đến khi đóng cửa đi.”
“Em mặc kệ anh muốn làm sao thì làm, chỉ cần đừng lấy danh nghĩa là vì em, em không chịu đựng nổi tình yêu vô tư vĩ đại của Lục thiếu gia anh đâu.”
“Còn nữa, em không cần anh cố gắng bợ đỡ, anh cũng không cần kiềm chế bản thân mình, Lục Tinh Diên anh chính là người vì yêu đương mà đánh mất chính mình. Em chính thức thông báo với anh, em và anh bắt đầu từ bây giờ, chia tay!”
Lục Tinh Diên nghe xong tin nhắn thoại của cô, lửa giận vốn đã nguôi ngoai lại bốc lên ngùn ngọt, thiêu đốt anh đến mức tức nổ đom đóm trước mắt hoàn toàn trở nên mơ hồ!
Thân thể của anh tức đến mức phát run, lúc này cũng không nghĩ được gì nữa, chỉ hướng về phía loa điện thoại, gào thét:
“Được! Thẩm Tinh Nhược anh nhịn em cũng lâu lắm rồi, chia tay thì chia tay, không chia tay không phải người Trung Quốc!”