• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68: Con Ai?




Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Phú Thịnh chống gậy lãnh đạm đi vào. Hàng vệ sỹ xếp ngay ngắn bên ngoài, một tên cẩn thận kéo cửa lại giúp lão. Lão mặc áo sơ mi trắng, sơ vin chỉnh tề với quần Âu xám tro, chân đi giày Tây sang trọng. Tiến lại gần giường bệnh, nơi thằng con trai vô dụng còn quấn gạc quanh sườn đang ngồi dựa lưng trần lên thành giường.





Lão không hề thấy đau xót trước tình cảnh này của con trai, độc mồm mỉa mai: "Còn sống à?"





Sâm Sẹo không thèm nhìn lão cha già, tay xoa xoa cằm. Nghĩ đến mất đi bốn cái răng, càng làm hắn thêm bực bội, gắt: "Ông tới cười nhạo thằng con ruột ông à?" Từ 'con ruột' hắn nghiến răng nghiến lợi từng chữ, nửa khinh thường nửa tủi hờn.





"Ông nên chú ý tớ thằng con nhặt đó hơn mới phải." Sâm Sẹo cười nhạt, nói kháy.





Phú Thịnh lấy trong túi áo khẩu súng lục chậm rãi chĩa về phía Sâm Sẹo. Thấy ánh mắt hắn loáng tia kinh ngạc cùng sợ sệt và sắc mặt trắng bệch, không biết do sức khỏe hay do điều gì. Ánh mắt lão sáng quắc như lưỡi dao bén nhọn. Phú Thịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thằng con ruột, từ từ bóp còi.





"Bố..." Sâm Sẹo hoảng hốt mấp máy nói không thành lời, hàm răng bất đắc dĩ mất đi bốn cái, những lỗ hổng khiến hắn thật buồn cười. Nhưng khẩu súng trước mặt này đã làm hắn quên bẫng đi việc này, nhìn Phú Thịnh lắp bắp cầu xin: "Bố cho con một... một cơ hội cuối..."





Phú Thịnh vẫn như vậy, dứt khoát bấm còi...





...





Một phút đi qua, không một tiếng động lạ nào phát ra. Sâm Sẹo cứng đơ người nhìn khẩu súng vẫn lạnh ngắt nằm trong tay Phú Thịnh, nhìn kĩ hơn thì hắn phát hiện ra đây chính là khẩu súng hôm ấy hắn dùng để chĩa vào Lâm Đại Minh. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ông già không nổ súng?!





Phú Thịnh vứt khẩu súng vào tay Sâm Sẹo, gằn giọng: "Kiểm tra lại đi, vô dụng." Nói đoạn, lão quay người bỏ đi để lại cái nhìn theo đầy khó hiểu của Sâm Sẹo.





Sâm Sẹo nhìn khẩu súng vừa nâng trên tay, hướng thẳng bức tường nhấn còi. Bất động. Chẳng có gì xảy ra cả. Mày Sâm Sẹo hơi nhíu lại, trong lòng hắn ngập tràn sự nghi hoặc vội vàng tháo súng kiểm tra đạn. Trống không. Chẳng biết từ bao giờ, những viên đạn đã rời khỏi thân súng...





Lão Phú Thịnh đem khẩu súng này tới đây có mục đích gì?!





Sâm Sẹo bất chợt nhớ về tối hôm ấy, lúc hắn đứng dậy khoác vai Lâm Đại Minh...





'Cạch'





Khẩu súng bị Sâm Sẹo vứt mạnh vào tường, rơi xuống đất phát lên tiếng chói tai. Hắn xiết chặt tay thành quyền, đấm mạnh xuống giường bệnh.





Thằng đó đúng là chó dữ!





***





"Ông chủ, có người muốn gặp ông." Gã đàn em nhanh nhảu chạy ra mở cửa xe khi xe lão Phú Thịnh đỗ trước cửa Câu lạc bộ Phú Thịnh. Hắn cung kính khom lom thông báo, thấy lão đưa mắt dò hỏi không dám chậm trễ thật thà khai báo: "Ông Thượng. Đang ở trong."





Phú Thịnh cười lạnh, ánh mắt lão đanh lại. Dứt khoát bước xuống xe, đi thẳng vào bên trong. Dáng lão lướt qua biển hiệu 'CLB Phú Thịnh' sa hoa kiêu ngạo, tuy lão đã có tuổi nhưng tướng tá vẫn tráng kiện như thời trẻ. Uy lực vô biên, bất cứ ai cũng phải nể phục khí phách tỏa ra từ người lão.





"Ra là thằng anh quý hóa tới thăm." Lão Phú Thịnh chống gậy tiến về phía bóng lưng đang hướng đối diện mình, vừa bước vừa mỉa mai.





"Tao tới để xem mày dạy dỗ con trai tao thế nào." Tướng mạo lão này trông rất giống với Phú Thịnh, nếu như không muốn nói là chẳng khác gì hai giọt nước. Lão mặc áo sơ mi đen lười biếng bung hai cúc đầu, kết hợp với quần Âu đen và giày da cá sấu đắt đỏ. Lão thong dong nâng ly rượu vang lên tay, điềm đạm lắc cổ tay, mắt đen như ngọc trầm ngâm nhìn vào thứ chất lỏng tím sẫm đang sóng sánh nhịp nhàng.





"Con trai mày?" Phú Thịnh bật cười mỉa mai, ngồi xuống đối diện lão già có khuôn mặt giống lão kia: "Mày chắc nó là con mày?"





Lão nâng mắt nhìn Phú Thịnh, lạnh lùng sắc bén. Ngả lưng về phía sau, dựa lên ghế sofa, móc trong ngực áo bao thuốc lá. Nhàn nhạt mở lời: "Mày có thấy nó rất giống tao không?"





"Mày thấy nó có điểm nào không giống tao?" Phú Thịnh khinh bỉ hỏi vặn lại. Rót rượu ra ly, bỏ qua màn dạo đầu tinh tế, ngửa cổ một hơi uống cạn.





"Ha! Ha ha..." Lão bật cười sảng khoái, tiếng bật lửa vang lên. Lão rít sâu một hơi, đầu thuốc cháy đỏ rực, mấp máy môi vừa nhả khói vừa nói: "Con điếm đó không những kỹ thuật tốt còn rất biết cách đẻ."





Phú Thịnh rót thêm li rượu nữa, nâng mắt nhìn thằng anh trai sinh đôi đang ngồi đối diện, cười nhạt: "Tao lỡ tay làm nó hóa sói rồi."





"Vậy mới thích hợp kế thừa Bắc Thượng." Lão điềm đạm bật cười.





"Mày nên nhớ, mày là kẻ ăn lại." Lâm Phú Thịnh mỉa mai, nhìn anh trai sinh đôi bằng nửa con mắt: "Nó. Là con tao!"





Lâm Phú Thịnh nâng ly rượu trên tay, thay vì vội vã nốc cạn như ban đầu, lão thong dong lắc nhẹ, hoàn toàn dùng tâm thưởng thức. Cười nhạt: "Nó là người thừa kế của tao, anh trai ạ!" Nói xong, lão lặng lẽ nhìn xuống chân mình âm thầm động đậy. Tiếng kim loại lanh lảnh khẽ khàng vang lên.





"Tao có thể hiểu tâm trạng khi có lũ óc vật làm con của mày. Nhưng mày đừng nhắm mắt quờ bừa," Lâm Bắc Thượng chậm rãi đứng dậy, dáng lão vừa vặn dong dỏng cao. Lại thêm phong cách lịch lãm trưởng thành đang mặc, nhìn từ xa nhiều người sẽ lầm tưởng lão chỉ là một người đàn ông trên ba mươi tuổi. Lão thản nhiên nhìn Lâm Phú Thịnh: "Thằng Minh, là con tao!"





Lâm Phú Thịnh bật cười sang sảng, lười biếng ngả người về phía sau, kiêu ngạo ngước nhìn Lâm Bắc Thượng: "Tao bỏ rất nhiều công sức để nó trở thành như bây giờ, mày nghĩ chỉ bởi câu nói của mày nó liền thành con trai mày?"





"Từ trước đến nay, mày rất thích tranh giành với tao. Mày, là một thằng già thất bại!" Lâm Bắc Thượng bật cười thật to, đan xen với sự mỉa mai là cơn thịnh nộ khó nói. Lão xoay người thẳng tắp, sải chân bước đi được một đoạn thì dừng lại: "Phú Thịnh của mày so với Bắc Thượng của tao chỉ là con tép riu. Không thích hợp để thằng Minh làm chủ."





Lâm Phú Thịnh cười nhạt: "Thằng Minh đã không muốn, dù là Phú Thịnh hay Bắc Thượng cũng không đủ để cản chân nó."





"Phải," Lâm Bắc Thượng dứt khoát bỏ đi để lại tràng cười lớn, vang vang khắp nơi, lão vừa đi vừa trầm giọng nói: "Là tao để nó hóa sói, là tao để nó hóa sói!!"





'Choang'





Ly rượu trong tay Lâm Phú Thịnh văng vào tường vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh cùng rượu rơi xuống sàn cẩm thạch trắng, loang lổ khắp nơi. Dưới ánh đèn pha lê vàng trầm trên cao càng thêm lấp lánh xinh đẹp, hương rượu lan tỏa khắp gian phòng làm Lâm Phú Thịnh tê dại, dần dần tỉnh táo.





Lão ngả mình xuống ghế, khép mắt lại. Chẳng ai biết lão đang suy tư điều gì. Sự nguy hiểm toát ra từ lão nồng nặc, tựa như ai đứng gần đều sẽ bị lão áp bức đến ngạt thở.





***





Tên đàn em mở cửa sau, cung kính khom lom người mời Lâm Bắc Thượng ngồi vào. Trước khi gã đóng cửa, lão nâng mắt đen như ngọc nhìn gã, bạc môi nói: "Thằng Minh gần đây qua lại với con nào?"





"Bẩm ông, ..." Gã ghé vào tai Lâm Bắc Thượng thì thầm gì đó.





Sắc mặt lão vẫn điềm đạm không đổi, phẩy tay ra hiệu: "Tìm cơ hội, bắt nó."





"Vâng!"





***





Trần Tuyết Thương hào hứng lục trong túi ra một vài món đồ, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời tươi tắn. Đặt xuống giường vài gói bánh kẹo, mỹ phẩm và một ít quần áo. Cô thích thú nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ Lâm Đại Minh vui vẻ nói: "Em thích lắm, cảm ơn anh!"





Lâm Đại Minh lạnh lùng gật đầu cho có, hắn thong dong cài một tay vào túi quần chậm rãi đón nhận những nụ hôn của Trần Tuyết Thương đang in ấn lên cổ. Tay kia mon men ra sau mông cô, nhẹ nhàng xoa nắn. Dưới sự dạy dỗ của hắn, Trần Tuyết Thương càng lúc càng thêm mẫn cảm, chỉ cần hắn vuốt ve liền sản sinh ra những phản ứng đáng xấu hổ. Thân mình yêu kiều uốn éo, thanh âm ngọt ngào khẽ khàng thốt lên.





"Em muốn biết," Trần Tuyết Thương cố kiềm chế bản thân. Ba ngày không có hắn bên cạnh, cô cảm thấy thiếu thốn rất nhiều, đến mức đêm đêm cô đều tự mình an ủi. Từ khi cùng hắn cuốn vào cám dỗ, cô đã không còn cách nào để thoát ra nữa rồi. Chỉ biết mù quáng bám chặt lấy hắn để kiếm tìm sự sống. Cô chẳng biết cô yêu Lâm Đại Minh từ khi nào, cô càng chẳng ngờ chỉ mất một tháng cô đã điên cuồng một người như vậy.





"Sao anh không cho em đi cùng?"





Lâm Đại Minh ấn Trần Tuyết Thương quỳ xuống, cầm tay cô đặt vào vật giữa chân gián tiếp qua lớp quần vải. Hắn hạ giọng, thanh âm trầm khàn: "Thương."





Cô ngước lên nhìn hắn, hoàn toàn phục tùng dưới chân Lâm Đại Minh. Cô loay hoay tháo thắt lưng, mở cúc quần, kéo khóa. Vật nam tính phổng phao sau lớp quần lót, ngang ngược muốn được giải phóng.





Lâm Đại Minh nâng cằm Trần Tuyết Thương lên, trong mắt hắn chỉ có một người. Một người mà hắn muốn phá hủy nhất lại muốn bảo bọc nhất: "Thương. Tên rất đẹp."





???





Trần Tuyết Thương ngơ ngác nhìn Lâm Đại Minh, hắn đang khen tên cô? Nhưng sao trực giác cô mách bảo, tâm trí hắn chưa từng đặt trên người cô? Cô vô thức nghĩ tới chiếc chứng minh của người tên 'Cố Thương' đó. Cũng là tên 'Thương'...





Thấy động tác Trần Tuyết Thương khựng lại, Lâm Đại Minh thoáng nhíu mày có chút không vui, gằn giọng: "Tôi muốn cô thỏa mãn tôi!"





Trần Tuyết Thương trong lòng rối bời, khó khăn hỏi: "Anh chưa trả lời em." Cô đứng dậy, lùi lại vài bước. Khoái cảm đang dâng trào đã vụt tan từ bao giờ: "Tại sao anh không cho em đi cùng?"





Vì điều gì? Là vì người có cái tên lạ lùng đó sao?





"Rất đúng ý tôi." Lâm Đại Minh cười lạnh điều này khiến Trần Tuyết Thương ngạc nhiên không hiểu. Hắn bước tới gần cô, kéo cô sáp vào lòng mình, gạt nhanh đống đồ lặt vặt trên giường rơi xuống đất. Thanh âm đổ vỡ vang lên chói tai. Đẩy Trần Tuyết Thương ngã xuống giường, quỳ ngồi trên thân cô, phóng thích vật giữa chân cách miệng cô vài li: "Tôi thích cô chống đối tôi."





Sự nóng bỏng áp kề môi, Trần Tuyết Thương toàn thân nóng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cô ngước mắt đẫm nước nhìn Lâm Đại Minh, tức giận lớn tiếng: "Anh bị điên rồi!"





Lâm Đại Minh bật cười, bưng lấy mặt Trần Tuyết Thương cúi nhìn cô. Ánh mắt đen như ngọc lạnh băng, nhưng lại hướng về nơi nào. Môi mỏng đóng mở nhịp nhàng: "Tôi yêu cô đến điên rồi!"





Lâm Đại Minh vẫn còn rất tỉnh táo, hắn biết hắn đang nói với người nào. Hắn khinh bỉ chính mình, hắn dễ dàng nói yêu với người khác lại không thể nói rõ với cô. Hắn sợ điều gì? Hắn e ngại điều gì? Đến ngay cả bản thân hắn cũng chẳng rõ ràng nữa!





Ánh mắt Trần Tuyết Thương sáng rỡ tia hi vọng, ngập ngừng hỏi lại: "Anh yêu em?"





Lâm Đại Minh cười nhạt: "Phải."





Cô ngây ngốc rớm lệ, lại không hay rằng hắn đang nói với một người khác. Nắm lấy vật nam tính nóng bỏng, lưỡi mềm khẽ khàng chạm vào cùng sự hạnh phúc tận cùng.





Hắn nhìn cô đang dùng miệng làm vui hắn, đôi mắt đen như ngọc lãnh đạm vô cảm. Nhếch môi cười tự giễu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK