Mặt khác Hạ Khởi mang theo mấy tên hộ vệ rất nhanh đã chạy tới sân Liễu Phạn Âm cư trú .
Ở trong viện của chủ mẫu những người này đương nhiên không dám làm càn, rất lễ phép gõ cửa.
Đêm đã khuya, Liễu Phạn Âm ban đầu đã nghe thấy động tĩnh, vừa mở cửa phát hiện là hắn, đầu tiên sửng sốt một cái chớp mắt, biểu tình có phần mất tự nhiên.
Con ngươi yêu mị lại nhìn thấy phía sau đứng mấy tên thị vệ mới thu hồi thần sắc kinh ngạc , “Các ngươi đây là…”
Hạ Khởi nhìn thoáng qua thật sâu Liễu Phạn Âm, sau đó đôi tay ôm quyền mới nói, “Hồi bẩm phu nhân, vừa rồi có kẻ cắp xông vào hậu viện, thuộc hạ cùng hắn đã giao thủ, võ công cực cao, ta e sợ sẽ để phu nhân bị thương, đặc biệt tới hậu viện xem xét, nhưng là đại tiểu thư lại không chịu để ta đi vào, nói là muốn thỉnh phu nhân qua đó cùng nhau chứng kiến.”
Kỳ thật lời này của Hạ Khởi là có cảm xúc riêng bên trong, Vân Ngạo Tuyết cho dù là đích nữ cũng không thể nói chuyện với hắn như vậy, vừa rồi trước mặt mọi người cho hắn một cái ra oai phủ đầu, mặt ngoài Hạ Khởi kính cẩn, nhưng thực tế trong lòng đã sớm ghi hận Vân Ngạo Tuyết.
Cho nên hắn ở trước mặt Liễu Phạn Âm nói trắng ra mục đích đến đây, nghe thì giống như Vân Ngạo Tuyết mới là chủ nhân hậu viện , dám để cho chủ mẫu đi qua làm nhân chứng.
Hắn đúng là biết tìm chuyện.
Hôm nay Vân Ẩn Nguyệt ở trên bàn cơm nói sai lời đắc tội thừa tướng, Liễu Phạn Âm chạy tới khuyên giải an ủi thừa tướng, vốn dĩ nghĩ rằng cũng giống với ngày thường, vốn định tới làm hồng tụ thêm hương*, không nghĩ tới cũng ăn cái bế môn canh**, tính nết thừa tướng đại nhân đặc biệt lớn , vậy mà bỏ mặc bà ta.
[*: đại ý - tạo bầu không khí hài hòa say xưa khi cùng tâm tình, đọc sách ngâm thơ... Chi tiết tại 红袖添香 baike]
[** : cự tuyệt ngoài cửa, chi tiết tại 闭门羹 ]
Liễu Phạn Âm cảm thấy mất hứng, liền về phòng của mình nghỉ ngơi.
Nhưng mà bà ta làm sao ngủ được, đang lo âu, Hạ Khởi lại tới đây nói Vân Ngạo Tuyết không phối hợp, hơn phân nửa đêm gọi người ồn ào, càng khiến bà ta tức giận đến ngực cũng bắt đầu đau.
“Thừa tướng đâu?”
“Thừa tướng đại nhân có lệnh cũng phải điều tra từng phòng, nhưng mà…”
Nhưng mà Vân Ngạo Tuyết không bỏ bọn họ đi vào.
Hạ khởi cũng không đoán được chủ mẫu sẽ tự mình mở cửa, đôi mắt còn không biết nên nhìn về phía nào, thanh âm nặng nề, có nề nếp trả lời, nói chuyện lại có chút ngập ngừng .
Liễu Phạn Âm ừ một tiếng xua xua tay nói, “Được rồi, vậy Hạ thị vệ chờ một lát, ta sẽ ra ngay.”
Liễu Phạn Âm biết khi bản thân xoay người, cặp mắt kia của Hạ Khởi liền thẳng tắp nhìn chằm chằm bà ta, một phân cũng không lệch.
Ánh mắt nóng rực lại nhìn trực tiếp chăm chú, bà ta thiếu chút nữa đến đứng không yên
Sau khi mặc một bộ xiêm y lung tung, Liễu Phạn Âm đi trước , Hạ Khởi theo sát sau đó, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về phía sân của Vân Ngạo Tuyết.
Một người là quý phụ nhân thường xuyên ở trong nhà không ra khỏi cửa, một người là thị vệ trưởng hữu lực giỏi vỏ, hai người tâm tư khác nhau, nhưng ai cũng không nói toạc ra, chỉ là mùi hương riêng biệt của hắn, còn có hai người trong lúc lơ đãng quần áo cọ xát, đều khiến tâm tư của Liễu Phạn Âm hướng về, thậm chí hận không thể khiến thời gian trở nên chậm một chút lại chậm thêm một chút…
——
Ngay lúc này không khí trong phòng Vân Ngạo Tuyết có chút khẩn trương.
Cố Lan Tức nhìn quần áo hồng nhạt trong tay Vân Ngạo Tuyết , cảm thấy có chút kỳ quái, “Ngươi làm gì vậy?”
“Thay đi.”
Nghe vậy khóe mắt Cố Lan Tức giật giật , giống như không thể tin được, hắn chỉ chỉ chính mình, “Ngươi bảo để ta mặc cái này?”
Vân Ngạo Tuyết không lên tiếng gật đầu.
Đồng tử Cố Lan Tức co rụt lại, vậy mà bước nhanh về phía trước , muốn mở cửa.
Còn may Vân Ngạo Tuyết phản ứng nhanh, một phen giữ chặt hắn, “Ngươi làm gì? Hiện tại bên ngoài đều là người, ngươi hiện tại mọc cánh khó thoát!”
Lời này là nói thật.
Vừa rồi mấy lời Vân Ngạo Tuyết nói cùng Hạ Khởi hắn đều nghe vào trong tai, biết nàng đúng là vì mình kéo dài thời gian, còn tưởng rằng nàng có thủ đoạn gì, nhưng không nghĩ tới vậy mà là biện pháp này.
Giọng nói của nàng nghe thực nôn nóng, “Không có thời gian, sau này lại giải thích với ngươi.”
Vừa lúc đám người Hạ Khởi tới thực nhanh, lúc này không có cửa lớn ngăn cản, muốn tiến vào dễ như trở bàn tay.
Cho dù không tình nguyện như thế nào thì Cố Lan Tức cũng chỉ do dự một lát, đại khái cũng biết đây là biện pháp duy nhất, dứt khoát lưu loát liền bắt đầu cởi quần áo.
Vân Ngạo Tuyết cả kinh, “Ngươi làm gì?”
Cố Lan Tức dùng ánh mắt nhìn nàng như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, “Không cởi thì mặc như thế nào ?”
Lúc này Vân Ngạo Tuyết mới phản ứng lại, mặt đỏ giống như đánh phấn, nhưng không nghĩ tới Cố Lan Tức giống như căn bản là không coi nàng như nữ nhân, trên thân nhoáng cái cởi sạch sẽ.
Chỉ là ánh mắt kia giống y như một tiểu tức phụ ai oán [ cô vợ nhỏ giận dỗi,] .
Vân Ngạo Tuyết cũng có chút buồn cười, còn may thời đại này quần áo đều rộng thùng thình, có điểm giống với quần áo đời Đường, cái đầu Cố Lan Tức tuy cao nhưng là cũng thuộc loại cởi quần áo thì có thịt mặc quần áo thì lại gầy, sau khi mặc vào vậy mà trông thực tinh tế.
Việc này không nên chậm trễ Vân Ngạo Tuyết cầm lấy son phấn ở trên mặt hắn bôi bôi trát trát, lại chải cho hắn búi tóc nha hoàn, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, cửa đã bị người đẩy ra.
Đương nhiên Liễu Phạn Âm là người làm.
Bên người nàng đi theo đúng là trước đó không lâu mới bị Vân Ngạo Tuyết dạy dỗ qua một trận hai mụ ma ma, thời điểm hai người vọt vào tới , vừa lúc Vân Ngạo Tuyết nghe thấy thanh âm quay đầu lại.
Tầm mắt của ba người đều dừng lại một chỗ, bộ dáng Vân Ngạo Tuyết lạnh nhạt cao ngạo không đem bất luận kẻ nào để vào mắt làm này làm hai kẻ điêu nô cảm giác được một trận hàn ý đập vào mặt
Vừa đến, hai mụ không nhịn được run run, bước chân khó khăn lắm ngừng ở cửa khuê phòng , không dám lại lỗ mãng.
“Ngài đã tới? Ngạo tuyết đa tạ ngài đêm khuya tới làm chứng, biệt uyển thâm trạch cũng không ngăn được miệng người có tâm , mong rằng mẫu thân thứ lỗi.”
Vân Ngạo Tuyết đón đầu cảm ơn, lại tư thái đoan chính ngồi ở trước gương đồng một chút ý tứ muốn đứng dậy nghênh đón cũng không có.
Bên người còn có một nha hoàn nhìn thuận mắt rũ mi cẩn thận xử lý tóc dài cho nàng, sợi tóc dài như thác nước theo lược bí từng sợi từng sợi chải xuống, trong lòng Liễu Phạn Âm lại có vài phần xem thường.
Thứ tiện nha đầu này quả nhiên cùng với mẫu thân hồ ly tinh của nàng giống nhau, càng lớn càng trở thành tai họa!
Nhưng là lúc này không phải thời điểm bà ta phát giận, dù thế nào cũng phải giả bộ làm một bộ dáng đoan trang .
Bà ta bày ra một bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười tươi cười, thong thả ung dung đi vào, còn chưa tới gần, Vân Ngạo Tuyết xoay người ngẩng đầu nói với bà ta , “Chủ mẫu, nếu ngài đã tới, vậy phiền toái ngài giúp ta làm chứng, mấy ngươi này nói muốn lục soát liền chạy nhanh lục soát, ta mệt nhọc.”
Vừa bước vào cửa Liễu Phạn Âm đã cảm thấy trong phòng thực tối, lại có màn lụa xanh ngăn cách, phải trừng lớn đôi mắt mới có thể thấy rõ ràng.
“Phòng của ngươi tối như vậy , sao không châm thêm nến? Chẳng may té ngã, phụ thân ngươi lại đau lòng.”
Dưới ánh nến tối tăm, ngón tay Vân Ngạo Tuyết rụt rụt, chỉ là động tác rất nhỏ này Liễu Phạn Âm cũng không phát hiện.
Giọng nói của Vân Ngạo Tuyết không mang theo một chút độ ấm nào: “Đây là phòng của ta, lại không phải đầm rồng hang hổ, buổi tối không cần thiết lãng phí, hơn nữa vốn dĩ ta cũng phải nghỉ ngơi, Hạ thị vệ một hai phải nói kẻ cắp chạy vào hậu viện muốn điều tra bốn phía, nếu các ngươi muốn lục soát thì nhanh lên.”