Nàng không khỏi phân trần kéo Vân Ngạo Tuyết, tưởng tự mình giúp nàng sửa sang lại đống quần áo lộn xộn .
Sớm tới tìm tiểu thư nàng còn cảm thấy kỳ quái, trên giường tiểu thư lung tung rối loạn, hơn nữa sáng sớm đã ra ngoài, tiểu thư đã nhiều ngày đều không cho mình đi theo, trong lòng Tuệ Nhi hoảng thật sự, “Tiểu thư, ngày hôm qua sau khi nô tỳ rời khỏi, không phát sinh chuyện gì chứ?”
Chuyện ngày hôm qua mặc dù là đối mặt với thị nữ bên người như Tuệ Nhi, Vân Ngạo Tuyết cũng không có nói thật, Cố Lan Tức là nam nhân, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nếu hắn đi rồi, bản thân cũng không có gì gọi là tổn thất, việc này cũng phiên thiên bỏ qua đi.
“Không có gì, chỉ là ngày hôm qua trong phủ có trộm, Hạ thị vệ đến đây điều tra mà thôi.”
Tối hôm qua kinh tâm động phách như thế nào , Vân Ngạo Tuyết nói qua một lượt hết thảy.
“ Có trộm à, khó trách!” [ung ho dich gia tai dtruyen.com]
Nghe nàng nói như vậy Vân Ngạo Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, “Làm sao vậy?”
Tuệ Nhi gãi gãi bên tai nói, “Buổi sáng nô tỳ thu thập quần áo, phát hiện không tìm thấy một bộ , nhớ tới lời người vừa nói, chẳng lẽ, đó là tên hái hoa tặc? Không hái hoa chuyên trộm quần áo?”
Nội tâm bị nhấc lên của Vân Ngạo Tuyết lúc này mới lới lỏng xuống, lại nghe nàng nói là hái hoa tặc, nhịn không được cười, nghĩ thầm không biết Cố Lan Tức nghe thấy có thể bạo tẩu hay không.
“Tiểu thư, người cười cái gì?”
Thấy Tuệ Nhi nghi hoặc nhìn mình, Vân Ngạo Tuyết nổi lên tâm tư trêu đùa nàng, Tuệ Nhi của chúng ta cũng đã trưởng thành, biết cả hái hoa tặc.”
Tuệ Nhi vừa thấy Vân Ngạo Tuyết không đứng đắn như vậy , vừa xấu hổ lại vừa tức giận, “Tiểu thư, người chỉ biết giễu cợt nô tỳ, chờ lát nữa nô tỳ đi hỏi Di Nhi bên Tẩy phường một chút, có lẽ là nàng cất nhầm cũng nên.”
Chuyện nàng lấy quần áo đương nhiên không thể công bố với người khác, cứ như vậy vạn nhất Liễu Phạn Âm theo dấu vết để lại tra xuống chẳng phải là muốn lòi hết chuyện ra? Vân Ngạo Tuyết vội nói, “Tuệ Nhi, hôm qua xảy ra chuyện, ngươi cũng không ở đây, chỉ sợ chủ mẫu sau này sẽ còn dò hỏi, ngày hôm qua ngươi trở về còn có người ngoài biết hay không ?”
Bình thường thị nữ muốn về nhà phải thông báo cho tổng quản trước một tiếng, nhưng Tuệ Nhi là thị nữ bên người của Vân Ngạo Tuyết , ra vào cổng lớn không ai dám cản, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì các nàng cảm thấy kiêu ngạo khi làm đại thị nữ.
Vân Ngạo Tuyết sở dĩ hỏi như vậy cũng là muốn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Tuệ Nhi đương nhiên không biết tính toán trong lòng Vân Ngạo Tuyết, lắc lắc đầu thành thật trả lời, “Không có, lúc nô tỳ trở về cũng không nói cho ai.”
Thế này thì dễ làm hơn nhiều.
Vân Ngạo Tuyết cố ý làm cái mặt nghiêm trọng, “ Thế thì may rồi, nếu chủ mẫu hỏi tới ngươi làm gì, ngươi cứ nói ở trong phòng phụng dưỡng ta, hiểu sao?”
Thấy nàng nói thận trọng, biểu tình của Tuệ Nhi cũng trở nên nghiêm túc, “ Hiểu, tiểu thư nói cái gì chính là cái đó.”
Từ lần trước tiểu thư giúp nàng trừng trị ác nô bên người chủ mẫu dưới đáy lòng Tuệ Nhi đã âm thầm thề, về sau bất luận tiểu thư bảo mình làm cái gì nàng đều không có nửa câu oán hận, cho dù tiểu thư không nói lý do, nàng cũng tin tưởng vô điều kiện .
“Thật ngoan.”
Thu phục Tuệ Nhi, Vân Ngạo Tuyết lại tìm kiếm trong tủ quần áo.
Lăn qua lộn lại tìm vài lần, tự nàng cũng có chút nghi hoặc, quay đầu hỏi Tuệ Nhi, “Ngươi có thấy bộ nội y màu hồng phấn của ta hay không ?”
“Nội y?” Tuệ Nhi đi theo bên người Vân Ngạo Tuyết đã nhiều ngày, từ lúc bắt đầu nghe không hiểu lắm mấy từ mới mẻ thốt ra từ miệng nàng , đến bây giờ cũng chỉ có dựa vào đầu óc đoán mò, nên cũng có thể cùng tự nhiên nói chuyện với Vân Ngạo Tuyết .
“Tiểu thư, người nói chính là bộ yếm kia đi?”
Giọng của Tuệ Nhi càng lúc càng nhỏ, trên gương mặt phấn nộn còn có một vệt màu đỏ ửng khác thường, các tiểu thư khuê các thâm viện hình thức y phục thường mặc đều không khác nhau lắm, nhưng mà giống như loại đại tiểu thư đang mặc trên người như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.
Cắt cực kỳ lớn mật, chỉ có hai cái dây lưng tinh tế, sau đó phía trước cài mấy viên nút thắt, dáng người bị nhìn không sót chút gì, chỉ là nhìn qua cũng đều cảm thấy đồi phong bại tục.
Nhưng mà Tuệ Nhi biết mình cũng không thể nói gì, rốt cuộc đây là quần áo bên người đại tiểu thư, ngày đó nàng cũng là tận mắt nhìn thấy đại tiểu thư cắt ra hai bộ, sau khi làm xong thì đặt trong ngăn tủ.
Tuệ Nhi rõ ràng nhớ rõ chính mình cất cẩn thận, nhưng mà nàng tìm một vòng, đem tất cả đồ vật lôi ra một lần nữa tìm lại, vẫn không có thấy bộ quần áo kia của đại tiểu thư.
“Tiểu thư, quần áo không thấy…” Tuệ Nhi cũng cảm thấy không thể tin được , đây là vật bên người, huống hồ tạo hình kỳ lạ như thế, hẳn là sẽ không có người nhàm chán như vậy đi?
Vì một kiện quần áo râu ria Vân Ngạo Tuyết cũng không đến mức trách phạt Tuệ Nhi, nàng chỉ là tâm huyết dâng trào muốn ăn mặc thử xem, liền xua xua tay nói, “Cái này không trách ngươi, có lẽ là ta để ở chỗ khác, đừng tìm, khả năng mấy hôm nữa nó lại tự mình chui ra.”
Tiễn Cố Lan Tức đi, trong lòng Vân Ngạo Tuyết thở phào nhẹ nhõm,
tức khắc cảm thấy bản thân mệt mỏi, nàng che miệng ngáp một cái, “Ta trước ngủ trong chốc lát, không có việc gì không cần làm phiền ta.”
Hầu hạ nàng ngủ hạ rồi, Tuệ Nhi kéo màn giường xuống, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cầm miếng độn giày ngồi ở cạnh cửa một bên thêu một bên canh giữ.
Vào đông ánh mặt trời vừa hé, đúng là lúc ngủ ngon .
Ở một nơi khác, ai cũng không nghĩ tới uy danh hiển hách chiến thần Vương gia Cố Lan Tức lần đầu tiên trong cuộc đời muốn vào phủ đệ của mình lại phải trèo tường.
Cố Lan Tức bình sinh không thích náo nhiệt, cho nên sau khi tá giáp quy điền Yến Đế ban cho hắn phủ đệ xây ở bên cạnh sông đào bảo vệ thành gần kinh đô và vùng lân cận, ít người là một, hơn nữa bên người hắn có một hộ vệ võ công tuyệt thế, cho nên cũng không có tăng thêm người phụng dưỡng, quạnh quẽ vô cùng, trong phủ ngoại trừ một nữ đầu bếp thì chỉ còn lại một lão quản gia cẳng chân không tiện
Lão quản gia tuổi lớn, lỗ tai cũng không nhanh nhạy, vương phủ không lớn, ba sân vào ba sân ra, ông lão tỉnh dậy sớm một mình cầm cái chổi quét lá rụng trong viện.
Cố Lan Tức trèo tường cũng là bị bất đắc dĩ, hắn mặc chính là quần áo nữ nhân, chuyện tới mức này hắn rất hối hận, ngày hôm qua giống như ma xui quỷ khiến, vậy mà nghe theo lời một tiểu nha đầu, nam giả nữ trang.
Chuyện này nếu bị truyền đi thì thực sự....
Cho nên kể cả lão quản gia vương phủ lỗ tai cùng ánh mắt đều không dùng tốt, hắn cũng không có mặt mũi đi vào bằng cửa chính.
Hắn đi vội, mơ hồ cảm thấy bên hông giống như có thứ gì phình phình, hắn chỉ nghĩ chạy vội trở về phòng đổi đồ, muốn dùng khăn tay của mình, nhìn cũng không nhìn thuận tay một lần nữa nhét trở lại bên hông.
Phong Ẩn ở cửa đợi Cố Lan Tức một đêm.
Thời điểm nhìn thấy dáng vẻ này của Vương gia , hắn cũng không biết nên dùng cái gì biểu tình gì để đối mặt với Vương gia.
Trong giây lát liền bỏ lỡ hình ảnh xuất sắc này, Vương gia cơ hồ là từ ngay trước mắt hắn tránh vội qua mở cửa đóng cửa khóa trái cửa một mạch lưu loát.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.