Ngày hôm sau khi Tô Yểu tỉnh lại Lương Sở Uyên đã không ở trong phòng.
Hoàn cảnh không cho phép, tối hôm qua bọn họ làm không kịch liệt như thường ngày, ẩn nhẫn, áp lực, cuối cùng lại phóng thích trong im lặng... Đột nhiên sinh ra cảm giác cấm kỵ làm Tô Yểu không dám hồi tưởng nhiều, cô lắc lắc đầu, khi xuống giường chân lại mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên sàn nhà.
....Thật là không có tiền đồ. Cô tự phỉ nhổ chính mình.
Điều chỉnh xong, cô thay quần áo đi ra ngoài, thấy Lương Sở Uyên và Mộc Vi đang ở phòng bếp.
Thấy hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cô nhướng nhướng chân mày.
Mộc Vi nhìn thấy Tô Yểu ở cửa, bà có chút bất đắc dĩ, "Sao con lười như vậy hả? Sở Uyên sáng sớm đã dậy giúp mẹ."
Nga, xem ra tiểu ca khăn quàng cổ thăng cấp.
Tô Yểu cười cười, đi qua dựa cằm trên bả vai Mộc Vi, đôi mắt lại nhìn Lương Sở Uyên, "Đang làm sủi cảo sao?"
Lương Sở Uyên gật đầu, Mộc Vi nói tiếp: "Sở Uyên học rất nhanh, lần đầu tiên làm đã đẹp hơn con làm bao nhiêu lần."
Tô Yểu không giận ngược lại cười lên, chậm rì rì mà đi qua bên cạnh, khi đi ngang qua Lương Sở Uyên còn bất động thanh sắc mà sờ eo anh, nói: "Vậy con đây liền không quấy rầy hai người, con vẫn thích hợp làm người lười hơn."
Thấy người vừa ra khỏi phòng bếp liền ngã xuống sô pha ăn mứt, Mộc Vi hách nhiên, nhìn về phía Lương Sở Uyên sắc mặt ngượng ngùng: "Khi nó ở cùng con cũng là cái đức hạnh này sao?"
Lương Sở Uyên lắc đầu: "Cô ấy rất chiếu cố con." Điểm này anh không nói dối. Bởi vì yêu lẫn nhau, chỉ là anh tự động xem nhẹ sự trả giá của chính mình thôi.
Mộc Vi chỉ nghĩ anh giữ gìn mặt mũi của Tô Yểu trước mặt bà, càng thêm chột dạ đồng thời nhìn con rể càng thêm thuận mắt, bà làm vằn thắn cười nói: "Lát nữa con với Tô Yểu ra ngoài đi dạo đi, Gia Thành vẫn có những chỗ chơi rất vui."
Lương Sở Uyên cười nhợt nhạt, nói đồng ý.
...
Vào giữa buổi chiều Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên ra cửa tản bộ, không lái xe, dùng phương tiện là giao thông công cộng
Ngồi ở trên ghế dụa mày lam, Tô Yểu lại nhớ tới lần Lương Sở Uyên đột nhiên xuất hiện trên xe buýt.
Lúc ấy tâm tình của cô rất kém, bởi vì chính mình "phản bội", cũng bởi vì Lương Sở Uyên "vắng vẻ". Lúc ấy cô tức giận chính mình không chịu được áp lực trong nhà, vẫn luôn suy nghĩ do dự không quyết đoán, càng nghĩ đầu càng đau, thẳng đến khi Lương Sở Uyên trả lời tin nhắn tâm tình mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Không thể không nói lần đó Lương Sở Uyên xuất hiện là thật sự vô cùng vừa vặn.
Anh đến, cô lập tức có đáp án.
Cô sinh hoạt nghiêm túc, thiếu quá nhiều kinh hỉ và lãng mạn, hoặc nói là cô vẫn luôn cự tuyệt tiếp thu phần lễ vật người khác mang tới này. Lương Sở Uyên là ngoài ý muốn, anh làm cô sống càng ngày càng nhỏ, những việc trong lòng càng ngày càng nhiều, có vui có buồn, nhưng mà vui lớn hơn buồn nhiều.
Anh chính là cái hộp bách bảo.
Cô muốn, anh đều có.
Xe buýt lảo đảo lắc lư, khi đến điểm Lục Đảo, Tô Yểu và Lương Sở Uyên cùng nhau xuống xe.
Thời gian này trường học đã tan học, bởi vì còn có tiết tự học buổi tối cho nên vườn trường vẫn vô cùng náo nhiệt. Tô Yểu nương theo chỉ dẫn đưa Lương Sở Uyên vào vườn trường, nhìn thấy cái gì cùng giới thiệu cho Lương Sở Uyên, cuối cùng chỉ vào khu dạy học hai tầng gần nhất đã không còn ánh đèn, "Đó là phòng học cao tam của em."
Thời gian thi đại học đã qua nửa tháng, tất cả những bận rộn, nhiệt huyết cũng an tĩnh lại tại thời điểm tháng sáu này giống như một dấu chấm câu. Nhưng mà rất nhanh, nơi đó sẽ một lần nữa được rót vào nguồn năng lượng mới, một lần nữa khôi phục náo nhiệt. Không đi vào, hai người cùng đi đến sân thể dục, nhìn những thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục chạy bộ.
"Em vẫn luôn cảm giác chính mình vẫn còn rất trẻ, đến đây mới cảm thấy chính mình thật sự già rồi."
Lương Sở Uyên cong ngón tay chạm chạm vào mặt cô, da thịt tinh tế mềm mại, anh thành thật nói: Em sẽ không già."
"Mấy ngày nữa em 28 tuổi rồi, còn không già?"
Anh nói: "Kể cả là 82 tuổi, em trong mắt anh cũng không già."
Tô Yểu mỉm cười: "Đó là bởi vì chúng ta cùng tuổi!" Cô hơi dừng một chút, "Không đúng, anh còn nhỏ hơn em mấy tháng." Nói đến điểm này trong giọng nói đã có xen lẫn tiếng thở dài. .
Đam Mỹ Sắc
Phụ nữ luôn cực kỳ để ý chuyện tuổi tác, Lương Sở Uyên đang nghĩ muốn an ủi cô như thế nào liền nghe được một giọng nữ gọi tên Tô Yểu.
Hai người nghe tiếng cùng quay qua, còn chưa kịp phản ứng đây là tình huống gì. Vẫn là Tô Yểu nghiêm túc nhìn kỹ mặt người đang đi đến mới mơ hồ nhớ ra, đây cư nhiên là bạn cùng lớp ngày xưa của cô, chỉ là đối phương tên là gì cô quên mất rồi.
Cũng may đối phương liền tự giới thiệu một lần, còn nói: "Cậu đúng là không thay đổi chút nào, vừa mới nhìn thấy cậu mình liền nhận ra."
Sau khi cô ấy tốt nghiệp liền trở về trường học cũ làm việc, hiện tại cô ấy dạy môn sinh học cho cao nhất. Làm giáo viên mỗi ngày đều phát sầu, cứ việc cô ấy không chú ý cũng đã lãng phí đi những năm tháng thanh xuân. Trái lại Tô Yểu giống như không thay đổi chút nào lại giống như trở nên càng xinh đẹp. Đặc biệt là người đứng bên cạnh, thanh tuấn cao lớn, vừa nhìn liền biết là nhân trung long phượng, có anh ta bên người cũng đủ chứng minh tất cả.
Tô Yểu giả vờ không biết cô ấy đang đánh giá, cuối cùng cô hàn huyên vài câu, Vốn dĩ cũng đã rất nhiều năm không gặp, đề tài vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy cái, hai người rất nhanh liền đi vào vấn đề chính.
"...Đây là đối tượng của cậu?"
"Ừ." Tô Yểu kéo Lương Sở Uyên qua, "Đây là ông xã mình."
Lương Sở Uyên: "Xin chào."
"Chào anh." Đối phương lộ ra vẻ mặt hâm mộ, cũng không phải là giọng điệu ghen tỵ, cười hướng về phía Tô Yểu, "Ai nha chúc mừng! Trước kia cậu rất kín tiếng, sao kết hôn còn như vậy? Trước kia quan hệ của chúng ta cũng không kém, nếu cậu nói mình nhất định sẽ đến chúc mừng."
Tô Yểu chớp mắt một cái, không nói lời thật mà trực tiếp tránh đề tài này.
Lương Sở Uyên nhìn ở trong mắt, như suy nghĩ gì đó.