• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Chương 33: Hạ cảnh giác




Dạ Tiểu Vũ cắn nát chiếc kẹo mút trong miệng, chạy băng qua mái nhà của một căn hộ, đá nát chiếc ống khói rồi nhảy vào trong nhà



"Bịch" Một tiếng trầm thấp, cô tiến vào trong căn nhà thành công Bên trong hoàn toàn không một bóng người, bọn họ đã sớm sơ tán do chiến tranh



Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc súng trên tay, ánh mắt lạnh như băng hòa tan đi một chút, có một chút ánh sáng dao động bên trong



Cô rất muốn đi về thủ đô Thổ tinh để tìm Trịnh ngu ngốc của cô Thế nhưng Vũ Chinh a làm sao cô có thể bỏ rơi hắn lại chứ, kẻ đáng thương kia



Chỉ mới tiến vào trong thế giới này có bao lâu thôi, mà cô đã trở nên mềm yếu không quyết đoán chút nào thế này Thật nhớ một Dạ Tiểu Vũ vô tư vô lự một khi quyết định thì sẽ không bao giờ lùi bước do dự ngày đó a



Nên trở về, hay là rời đi đây?



"Cách!" Ống súng đen ngòm ngay lập tức nhắm thẳng về phía trước Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ sắc lẹm nhìn về phía bóng tối trú ngụ "Bước ra đây!"



Sở Lưu?



"Có thể dừng lại những lời nói gây tổn thương tôi như vậy không cô bé?" Sở Lưu lắc đầu cười trừ bước ra



Dạ Tiểu Vũ nhăn mày "Tôi không nghĩ quan hệ của chúng ta đủ thân thiết đến mức để tôi hạ xuống sự đề phòng của tôi đối với anh!"



Thật ra nếu Dạ Tiểu Vũ có thời gian liếc nhìn qua cuốn sổ tay hướng dẫn, cô sẽ biết sự đề phòng này của mình hoàn toàn là thừa, chỉ cần chờ Sở Lưu bò đến móc tim ra để lên tay cô nữa mà thôi Thế nhưng ai bảo nó bây giờ đang nằm trên giường ngủ của cô ở Trái Đất cơ chứ!



[Hệ thống: Sự tồn tại của tôi có lẽ chẳng cần thiết TOT]



"Cho anh ba giây để biến khỏi mắt tôi!" Dạ Tiểu Vũ nhăn mày nói, họng súng đen ngòm vẫn luôn canh chừng mọi động thái của Sở Lưu



"Ha" Sở Lưu dường như bất lực thở dài một tiếng



"Cái"



Tầm mắt Dạ Tiểu Vũ ngay lập tức trở nên méo mó đi, cô mất hết tri giác ngã xuống đất run rẩy



"Sở Lưu" Dạ Tiểu Vũ cố gắng với tới chiếc súng, thế nhưng cả cơ thể đều mất hết sức lực, không thể làm gì



Chiếc súng bị Sở Lưu một cú đá văng đi Hắn cúi xuống ôm lấy cô vác ngang qua vai, vừa lòng vỗ vỗ lên bờ mông đầy đặn "Khống chế não bộ của em đúng là không dễ dàng chút nào, may mắn là em không có dị năng, chỉ số gen còn thấp kinh người, nếu không tôi có khống chế được Vũ Chinh cũng không làm được gì em"



"Đồ khốn!" Dạ Tiểu Vũ cắn răng



Chết tiệt, cô đã quá bất cẩn!



Trong một phút chốc kia, cô thậm chí đã cho rằng người này sẽ không làm tổn thương cô!



Rốt cuộc là từ lúc nào, cô đã hạ xuống sự cảnh giác của mình đối với hắn?



"Bốp!" Bàn tay trời đánh lại giáng thêm một cú lên mông cô



"Yên lặng!" Sở Lưu thì thào



Ngay lập tức, Dạ Tiểu Vũ không thể phát ra được một chút tiếng động nào nữa Cô biết, đây là bởi hệ ngôn ngữ trong não bộ của cô đã bị khống chế!



"Tôi không có nhiều thời gian để đôi co cùng em Bây giờ tôi phải mang em rời đi nơi này" Sở Lưu một bên chạy như bay, một bên dành chút thời gian tán dóc với cô



"Em" Sở Lưu dường như muốn tiếp tục lải nhải, cơ thể hắn lại loạng choạng nghiêng xuống



"Em Đúng là rất tàn nhẫn" Hắn gượng cười, rút con dao cấp A từ trên vai xuống, máu tươi bắn lên cả trên mặt cô



Dạ Tiểu Vũ lựa chọn lặng thinh không trả lời, quay mặt đi không thèm đối diện với hắn



Sở Lưu mặc kệ máu chảy, xốc lại cô gái trên vai rồi chạy đi Cảm giác chỉ là hơi hơi tê, dù sao cũng chỉ là trên vai, không phải là nơi hiểm yếu



Cô, vốn ngay từ đầu cũng không muốn đâm trúng chỗ yếu hại của hắn!



Khóe miệng Sở Lưu hơi nhích lên



Dạ Tiểu Vũ mơ mơ hồ hồ bị ai đó ôm ấp trên vai chạy cả đêm, thậm chí còn suýt bị đông lạnh chết vì bão tuyết, đến khi đến nơi cô đã sớm thành tượng băng Tên ngu ngốc Sở Lưu này vậy mà ôm cô chạy thẳng lên cực bắc Thổ tinh bằng chân!



"Xin lỗi, vì thời gian gấp rút quá nên không đủ dị năng che lại gió tuyết cho em!" Sở Lưu sau khi đánh một cái ắt xì thì ha hả cười, một bên nhanh chóng cạy lớp băng dính chặt trên áo Dạ Tiểu Vũ



"Tôi mặc cộc tay" Hàm răng Dạ Tiểu Vũ suýt chút nữa thì dính cả vào nhau



"Được rồi Tất cả đều là em đúng" Sở Lưu bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng "Nào, chờ một lát, bọn họ sắp đến rồi!"



Dạ Tiểu Vũ còn chưa kịp hỏi, đã có một trận thanh âm to lớn truyền đến từ trên đầu Cô giật mình nhìn lên



Là phi thuyền vũ trụ!



"Nào, đi thôi!" Sở Lưu ôm lấy cô, bước về phía cánh cửa phi thuyền



Đi đâu? Đôi môi của cô run rẩy



"Tất nhiên là trở về nhà của tôi tổ chức đám cưới! Em chưa nghe sao? Bây giờ tôi là Đại công tước của Đế quốc Mithraism, em sắp trở thành công tước phu nhân rồi đây!"



Rời Rời Thổ tinh!!? Dạ Tiểu Vũ trợn mắt!



Ai cho anh tự mình quyết định!!?





Ở một góc khác của Thổ tinh, Vũ Chinh nhận được giấy báo tử của Dạ Tiểu Vũ





Ở thủ đô của Thổ tinh, ngón tay của Trịnh Công hơi hơi động đậy



===



Dạ Tiểu Vũ sẽ đi Mithraism???



Hay sẽ ở lại với Vũ Chinh???



Hay bò đến thủ đô đoàn tụ với Trịnh Công???



:big_smile:DD


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK