• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Chương 36




Dạ Tiểu Vũ chính là bị một cơn nóng đau bỏng rát làm cho tỉnh dậy Cả cơ thể cô bị ngâm trong một bồn dược thảo màu xanh, những vết thương trên cơ thể ngâm trong nước thuốc liên tục truyền đến cảm giác đau đớn đến muốn xé rách cả cơ thể



"Cái Ah!" Có khí lực để mở miệng, chỉ là Dạ Tiểu Vũ còn chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, đã bị cơn đau rát khiến cho cô hét ầm lên



"Tại sao Ah #@$#%$!"



Da thịt bị bong tróc dần dần lành lại theo thời gian, nước thuốc cũng nhạt dần đi Cuối cùng, Dạ Tiểu Vũ ngất lịm đi trong bồn nước



Khi mở mắt dậy lần nữa, trời đắt trong mắt cô đã sớm nghiên ngả Cố gắng quay đầu xung quanh, Dạ Tiểu Vũ nhận ra bản thân đã được đặt trên giường, cơ thể cũng được băng bó cẩn thận



"Soạt soạt"



Tiếng động truyền đến từ bên ngoài, hai mắt Dạ Tiểu Vũ sáng lên, chăm chú nhìn ra phía cửa phòng Người đã cứu cô một mạng, rốt cuộc là ai!!?



Nam nhân giấu mình trong bộ áo khoác trùm kín màu đen, trên tay là một chậu nước thuốc bước đến Hắn đang lẩm bẩm suy tư thì chợt nhận ra ánh mắt nóng cháy của cô, chần chờ nhìn lên



"Ah!!!" Nam nhân giống như con mèo bị dẫm đuôi giật mình kêu to, chậu nước tuột khỏi tay văng về phía Dạ Tiểu Vũ, nện cô một cái choáng váng!



"Anh đm"



Tỉnh dậy lần thứ ba, lần này Dạ Tiểu Vũ đề phòng liếc nhìn xung quanh, xác nhận nam nhân cách mình tận ba mét mới thở phào Cô không muốn bị ngất thêm lần nào nữa đâu trời ạ!



"Anh Cảm ơn đã cứu tôi" Dạ Tiểu Vũ nhìn nam nhân, thiện ý mỉm cười Mặc dù anh suýt nữa giết tôi một lần :smile:)



Nam nhân hơi động, mở miệng định nói gì đó, thế nhưng một tiếng nói đã chặn hắn lại xuất hiện từ bên ngoài "Cô cũng nên cảm ơn tôi chứ, Nhâm ca chỉ là đem cô từ trên vách băng cứu về thôi, nếu không có nước thuốc của tôi thì bây giờ chắc cô cũng bại liệt nửa người rồi!"



"Nhâm ca, người đâu?" Cô gái bước vào, truyền đến một hương thơm thảo dược thơm ngát tựa như hương thơm từ trên tiên giới hạ xuống



Họ Nhâm hơi rụt rè chỉ chỉ về phía giường, sau đó ngại ngùng che mặt chạy đi



Dạ Tiểu Vũ: ""



Cô gái: ""



Nhâm ca ca! Khí tiết của huynh ở đâu, đường đường là một tên sát thủ cấp S người ta nghe tin đã sợ mất mật, tại sao lại có thể nhát gái đến mức này!!?????



Cô gái miễn cưỡng cười ha hả, kéo một chiếc ghế lại gần sát Dạ Tiểu Vũ, nhẹ nhàng cấm lấy tay cô bắt mạch "Tôi là Nhâm Bạch, cô cứ gọi tôi là Bạch y sư là được rồi"



Dạ Tiểu Vũ gật đầu "Bạch y sư"



Nhâm Bạch cười duyên xoa xoa tay Dạ Tiểu Vũ "Cơ thể của cô chỉ là gen hạng D mà rất mạnh mẽ, tôi thật sự rất bất ngờ, cô hồi phục được như vậy, một phần vì được cứu chữa kịp thời, một phần cũng là may mắn, cơ thể của cô có tính hồi phục rất nhanh!"



"Cảm ơn cô, Bạch y sư Tôi cứ ngỡ là sẽ bỏ mạng nơi này rồi" Dạ Tiểu Vũ nhẹ cười, bâng khươ nói Thật sự, cô cũng không sợ chết, chỉ là có một số chuyện cô vẫn chưa làm xong, chết đi lúc này vẫn còn quá nhiều tiếc nuối



Nhâm Bạch hiểu ý mỉm cười, đem ra từ trong túi áo một túi thuốc cao nhét vào tay cô "Bôi lên các vết thương, mỗi hai tiếng bôi lên một lần, như vậy vết thương sẽ sớm lành hơn"



"Cảm ơn cô" Dạ Tiểu Vũ chân thành cảm tạ



"Không có gì Gặp nhau ở tận dưới vực thẳm này âu cũng là duyên của cô và anh em tôi Nếu hôm đó anh tôi không hứng lên đột nhiên ra ngoài hái thuốc cho tôi, anh ấy cũng không gặp được cô để mà cứu cô một mạng" Nhâm Bạch chỉ chỉ về phía ngoài



"Đúng vậy, tôi vẫn còn nợ anh ta một lời cảm ơn Sau khi vết thương lành lại, thật sự muốn đi gặp mặt anh ta nói vài lời"



Làm thế nào mà một người có thể leo lên vách băng vạn trượng kia để cứu cô, sau đó còn an toàn mang cô đến chỗ này, thật sự rất tò mò



Có lẽ, tên này cũng không đơn giản, chí ít, cũng phải người sở hữu dị năng có thể giúp hắn bay lượn, hoặc tự do di chuyển trên địa hình thẳng đứng như vách băng kia



Nhâm Lăng trốn ra phía bên ngoài, tìm một góc kề sát vào tường nghe lén, nghe đến khi Dạ Tiểu Vũ nhắc đến hắn thì hơi hơi đỏ mặt cúi đầu xuống



Hắn đâu có vĩ đại như vậy chứ, chỉ là tiện tay thôi



Nếu, nếu cô không



Nhâm Lăng nhớ lại khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô, hai tay cầm chặt hai thanh kiếm, treo mình giữa vách băng sâu vạn trượng Cô giống như dã thú ngửi thấy mùi máu, phát hiện ra được hắn, nhìn chằm chằm vào hắn



Không phải cứu tôi, không phải cầu xin khóc lóc, mà cô giống như một nữ quân vương quyền lực, nhếch môi đỏ



"Cứu ta!"



Ngay lúc đó, thần thái đó, Nhâm Lăng cảm thấy máu trong cả cơ thể sôi trào, con tim đã bị ánh mắt này, bắt làm tù binh



-----



Like mạnh tay nào các bé ơi mỗi ngày 1 chương đó nha nha nha



Like và share ngay nào


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK