Mục lục
Trọng sinh hào môn: anh hai đừng chạy! full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 793: Vị lão đại bí ẩn




Âu Dương Thiên Thiên lái xe đến bệnh viện, trên đường đi, cô và Bạch Oa Oa không nói chuyện với nhau nữa, cả hai đều lựa chọn cách im lặng, mỗi người một suy nghĩ riêng biệt. Bạch Oa Oa tựa đầu vào ghế, cô nhắm mắt lại, dường như có chút mệt mỏi. Liếc nhìn thấy điều này, Âu Dương Thiên Thiên lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô, nói:



- Cầm cự chút đi, một phút nữa thôi là sẽ đến bệnh viện.



Bạch Oa Oa huơ tay, dè dặt nhận lấy chiếc khăn rồi đưa lên trán. Thở một hơi dài, cô đột nhiên lên tiếng:



- Thiên Thiên, nếu như sau này, cậu phát hiện người đàn ông của cậu cũng phản bội cậu, vậy thì... cậu sẽ làm gì? Liệu có giống như những lời cậu nói ngày hôm nay, dám yêu, dám hận?



Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt bình tĩnh, cô mím môi, chậm rãi đáp:



- Nếu tình yêu của mình với anh ấy đủ lớn, thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó. Cuộc đời này, một người thật lòng yêu cậu, sẽ luôn biết gạt bỏ mọi loại quan hệ với người khác giới, và luôn cố gắng để được ở bên cạnh cậu.



Âu Dương Thiên Thiên nói xong, Bạch Oa Oa không hỏi thêm gì nữa, cô ta quay đầu sang một bên, an tĩnh ngồi im.



Đúng vậy, vì sao cô không nhận ra được điều này nhỉ? Tình yêu là phải đến từ hai phía thì mới có thể tạo nên kết quả. Nếu như chỉ một người cố gắng, thì chẳng khác nào tự biên tự diễn trong chính mối quan hệ của mình?



===========================================



Âu Dương Thiên Thiên đưa Bạch Oa Oa đến bệnh viện để chữa trị, sau đó đưa cô ấy về nhà. Vết thương của Bạch Oa oa không nhẹ khi phải khâu 6 mũi, thế nhưng Bcô ấy lại không chịu nhập viện mà kiên quyết về nhà, Âu Dương Thiên Thiên cũng hết cách.



Bạch Oa Oa về đến nhà là lên giường ngủ ngay, Âu Dương Thiên Thiên giúp cô thay xong quần áo và dọn dẹp nhà cửa một chút rồi mới rời đi. Lái xe về lại khách sạn PJH, Âu Dương Thiên Thiên muốn về phòng của mình, không ngờ vừa vào cổng khách sạn thì đụng phải Trịnh Gia Dĩnh. Anh ta đứng đó như một bức tượng, thấy cô thì liền tiến tới, hỏi:



- Oa Oa như thế nào rồi?



Âu Dương Thiên Thiên chẹp miệng, không buồn nhìn anh ta, đáp:



- Sao anh còn ở đây? Không phải nên đưa bạn gái của mình về nhà sao? Cô ấy đâu rồi?



Trịnh Gia Dĩnh biết những lời mỉa mai này là nhằm vào anh nhưng vẫn cố ngó lơ, tiếp tục hỏi:



- Oa Oa có bị thương nặng không? Cô ấy đang ở bệnh viện nào vậy?



Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, cô nhướn môi, nói với giọng lạnh lẽo:



- Tôi nói rồi, anh căn bản không có tư cách gọi tên Bạch Oa Oa, càng không có quyền hỏi về cô ấy đâu. Tránh ra đi!



Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên thô bạo đẩy người đàn ông qua một bên, nhấc chân đi về phía trước. Trịnh Gia Dĩnh bị sức của cô làm lảo đảo đứng sang bên mép, anh ta quay phắt người lại, hét lên:



- Bạch Oa Oa đã đi theo tôi rất lâu, sự hi sinh âm thầm của cô ấy dành cho tôi không phải tôi không biết. Tôi đồng ý làm bạn trai của cô ấy cũng chỉ vì muốn bù đắp cho những điều đó thôi, từ đầu đến cuối tôi chưa từng có ý làm tổn thương Bạch Oa Oa. Tôi định sau này sẽ nói rõ với cô ấy chuyện với Tuyết Lệ, rồi chia tay trong êm đẹp, nhưng Âu phu nhân, cô đã lựa chọn một cách tàn nhẫn hơn để cô ấy biết được sự thật.



- Tôi biết cô làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì muốn Bạch Oa Oa và Tuyết Lệ quay lưng lại với tôi thôi, bây giờ thì giống như ý cô muốn rồi, tôi đã mất cả hai người bọn họ rồi. Vậy nên cô hãy trả lời câu hỏi của tôi đi, Âu phu nhân!



Những lời nói của Trịnh Gia Dĩnh lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, khiến bước chân của cô ngừng lại. Chậm rãi quay đầu, cô nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ quan tâm kia, nhếch môi nói:



- Anh biết Bạch Oa Oa đã thích anh 7 năm, vậy mà anh dùng cách điên rồ gì để đáp lại tình cảm của cô ấy vậy? Sao? Đồng ý làm bạn trai vì muốn bù đắp sao? Từ đầu đến cuối chưa từng có ý làm tổn thương sao? Định sau này nói rõ rồi chia tay trong êm đẹp ư? Anh bị điên à? Anh tưởng làm như vậy là hay, là cao thượng lắm sao? Không có, anh chỉ đang làm cô ấy tổn thương nặng hơn mà thôi. Nếu tôi để anh làm như cái cách mà anh dự định thì Bạch Oa Oa của sau này chắc chắn sẽ chịu nỗi đau đớn gấp trăm lần bây giờ nữa, anh biết vì sao không? Bởi vì lúc đó tình cảm của cô ấy dành cho anh đã sâu đậm lắm rồi, cô ấy sẽ cố chấp níu kéo mối tình vốn không có kết quả này và sẽ làm ra những chuyện anh không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là làm mình bị thương, giống như lúc nãy vậy. Đó mới là điều tàn nhẫn nhất đấy!



- Đừng nói anh làm chuyện như thế là vì Bạch Oa Oa, anh chỉ vì chính bản thân anh mà thôi,Trịnh Gia Dĩnh. Còn nữa, đừng quan tâm đến cô ấy, cũng đừng cho cô ấy hi vọng, anh vốn là tên tra nam cặn bã không hơn không kém, nên hãy ngưng tỏ ra tốt bụng được rồi. Buông tha cho Bạch Oa Oa đi, đó chính là câu trả lời của tôi!



Nói xong, Âu Dương Thiên Thiên dứt khoát quay người bước đi, không phí thêm giây phút nào với Trịnh Gia Dĩnh nữa.



Lên đến phòng của mình, cô dùng thẻ mà Âu Dương Vô Thần mới đưa cho mình sáng nay, thuận lợi mở được cửa. Nhẹ nhàng đi vào bên trong, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình của người đàn ông, đúng lúc có tiếng nói truyền tới:



- Biết rồi, báo lại với lão đại tôi sẽ đến. Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây. - Nhận ra được âm giọng quen thuộc, Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười tinh nghịch, cô rón rén đi ra ngoài ban công, khi thấy Âu Dương Vô Thần đang đứng thì bất ngờ dang tay ra, ôm chặt lấy eo anh, lên tiếng:



- Hù! Có giật mình không?









Người đàn ông bật cười, anh quay đầu lại nhìn cô, đáp:



- Không giật mình gì cả.



Âu Dương Thiên Thiên chề môi, lắc đầu nói:



- Anh đúng là chẳng thú vị gì, toàn làm mất hứng thôi.



Âu Dương Vô Thần nhếch môi, hỏi ngược lại:



- Vậy hay em hù anh một lần nữa đi, đảm bảo lần này anh sẽ giật mình!



"...." Rảnh quá hả?



Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, dứt khoát từ chối:



- Thôi khỏi. Trò vui chỉ nên chơi 1 lần thôi chứ.



Dừng một chút, cô liền đổi chủ đề:



- À, mà lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy?



Âu Dương Vô Thần nghe cô hỏi, đảo mắt trả lời:



- Không có gì, chuyện công việc thôi. Mai em có thời gian không? Anh đưa em đi gặp một người.



Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, không nghi ngờ gì đáp:



- Có, nhưng là ai vậy? Có phải người anh nói với em lúc trước không?



Âu Dương Vô Thần lần này thừa nhận:



- Phải, là lão đại của anh. Cô ấy vừa được thả tự do nên đến Mỹ, và muốn gặp mặt tất cả mọi người vào ngày mai.



Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lão đại của Âu Dương Vô Thần? Cô có từng nghe anh nhắc về người này khi ở Ý rồi nhưng mà tại sao người đó lại muốn gặp cô chứ?Hơn nữa... câu sau của anh nghe sao sai sai?



Âu Dương Thiên Thiên nheo mắt, có chút khó hiểu lên tiếng:



- Thả tự do là ý gì, không lẽ lão đại của anh... từng đi tù sao?



Âu Dương Vô Thần bật cười, lắc đầu đáp:



- Không hẳn là như vậy, lão đại của anh trong quá khứ từng bị giam giữ vì một số lí do, nhưng bây giờ người giam giữ cô ấy đã chết nên được thả ra ngoài. Chuyện cũng đã hơn 10 năm rồi.



Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lại hỏi tiếp:



- Hơn 10 năm? Vậy còn bang hội của anh và những nhiệm vụ thì sao?



Âu Dương Vô Thần đảo mắt, thành thật trả lời:



- Bang hội được thành lập từ trước khi lão đại bị bắt giữ, anh là thành viên gia nhập sau nên cũng không biết bang hội có từ bao giờ nữa, chỉ biết là nó tồn tại rất lâu rồi. Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện cấp S, lão đại đã phân chia bang hội làm 5 tổ, và anh là một trong số các đội trưởng, thành viên của tổ đội anh chắc em biết cả rồi (bao gồm Mã Nhược Anh, Elena, Stefan, Andrew và Vivian). Phân chia xong thì cũng là lúc lão đại rời đi, tuy nhiên, bằng một cách nào đó mà cô ấy vẫn có thể nắm trong tay mọi hoạt động của bang hội, và điều hành nó hơn 10 năm nay.



*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK