• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy giờ tối, lễ đính hôn đang diễn ra trong hội trường. Trời bên ngoài đang mưa rất lớn, Tống Kỳ đi chân đất, mặc bộ quần áo mỏng manh, bước đi như một ma nữ về phía hội trường.

‘Ngày mai, chị mày sẽ làm lễ đính hôn. Mày nhất định phải tới, xuất hiện để sửa sai. Đợi mọi người chụp hình, nhìn thấy vẻ nhận sai của mày rồi thì mày có thể rời đi.’

‘Mày dám từ chối à? Nếu thế thì tao sẽ khiến mày mãi mãi cũng không rời khỏi nhà họ Tống được.’

‘Đợi chị mày đính hôn xong, mày hãy về nhà họ Tống để được dạy dỗ lại. Đây là vinh hạnh của mày đấy.’

‘Chưa qua ngày mai, mày không được rời đi một bước.’

Vì nhà họ Tống và Tống Lam, cô bị cấm túc một buổi tối. Trong đêm đó, cô bị nhuộm tóc đen để phóng viên thấy được hình tượng ‘cải tà quy chính’ của mình. Tống Kỳ vốn nghĩ mình có thể nhịn thêm một ngày, nhịn thêm một ngày để mẹ được phẫu thuật. Sau khi xong, bọn họ sẽ rời đi, vĩnh viễn rời khỏi thành phố Nam Dương.

Nhưng… Tay cô nắm chặt một tờ giấy, càng lúc siết càng chặt hơn.

‘Tống Kỳ, mẹ không biết con lại phải chịu nhiều khổ cực vì mẹ như vậy. Mẹ vẫn cảm thấy có lỗi với Tống Lam, vì đã không cho con bé cảm nhận được tình thương của mẹ. Nhưng mẹ cũng không nỡ khiến con phải chịu tổn thương thêm chút nào nữa. Mẹ nuôi con từ nhỏ cho đến lớn, mẹ không thể nhìn thấy con chịu chút oan ức nào. Con vì mẹ mà chịu nỗi oan thay chị mình. Tại sao Tống Bằng lại nhẫn tâm như vậy, luôn dùng mẹ để uy hiếp con.

Tống Kỳ, mẹ không chữa bệnh nữa, cũng không muốn con phải chịu oan ức. Mẹ không muốn nghe người ta mắng con, không muốn liên lụy tới con. Mẹ đi trước đây, con hãy sống cho tốt, đừng khiến bản thân phải chịu uất ức. Đừng để bị ông ta uy hiếp nữa…’

Tống Kỳ cắn chặt môi, sắc mặt cô xanh lét như tàu lá. Đây là bức thư được phát hiện dưới gối của Bạch Yên. Phong thư này khiến trái tim của cô hoàn toàn vỡ vụn. Tống Kỳ hận Tống Băng, hậm Tống Lam. Nếu bọn họ đã không để cô yên ổn thì cả bọn cũng đừng mong sống tốt.

Ánh mắt Tống Kỳ nhìn về phía hội trường tư nhân cao cấp kia, tay nắm chặt lấy tờ giấy rồi nhét vào trong miệng. Quá trình nuốt bức thư này rất đau, nhưng dù đau thế nào cũng không bằng sự đau lòng của cô.

Tống Kỳ lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, bước nhanh về phía trước. Hai ngày nay, tin tức về cô đã truyền khắp toàn bộ thành phố Nam Dương và mạng xã hội. Bởi vậy, những nhân viên an ninh ở đây đều nhận ra Tống Kỳ. Đồng thời sáng nay, nhà họ Tống cũng mang cô tới đây, tuyên bố với bên ngoài rằng sau này sẽ đưa Tống Kỳ về nhà để giáo dục lại.

Bọn họ đều nhìn thấy một mình cô rời khỏi hội trường cao cấp này. Bây giờ, Tống Kỳ lại tới, trong tiềm thức của bọn họ thì cô tới để tham dự lễ đính hôn của chị gái. Chỉ có điều, vì sao Tống Kỳ lại không đi giày, quần áo còn ướt đẫm. Bây giờ là tháng mười hai, trời đang rất lạnh.

“Cô Tống, cô không sao chứ?” Một bảo vệ miễn cưỡng mỉm cười bước tới hỏi.

Tống Kỳ nở nụ cười tiêu chuẩn, mắt cong cong như trăng khuyết nói: “Xin lỗi, quần áo của tôi ở chỗ chị tôi. Tôi vừa làm mất giày rồi. Thôi không nói nữa, tôi phải nhanh qua đó đây, nếu không bố tôi sẽ nổi giận.”

Bảo vệ sững sờ vội vã trả lời: “Được, cô có cần ô không?”

Tống Kỳ không thèm để ý tới anh ta, lập tức đi lướt qua. Toàn bộ sảnh lớn của nơi này đều là nhân vật có mặt mũi của thành phố Nam Dương. Lễ đính hôn này nhìn thì có vẻ là lễ đính hôn, trên thực tế nó lại là một nơi để giao lưu buôn bán.

Hôm nay, Tống Lam ăn mặc, trang điểm rất xinh đẹp. Cô ta đi sát vào Hoắc Minh Vũ, tựa như một cô tiên nhỏ. Còn anh thì lại hấp dẫn ánh mắt của vô số người đẹp. Nhưng khi nhìn thấy Tống Lam, ánh mắt của những cô gái kia đều trở nên ảm đạm.

“Rầm!”

Tống Kỳ đẩy mạnh cửa ra, không khí lạnh bên ngoài lập tức tràn vào sảnh. Đám người kia không kìm được mà quay lại nhìn. Cô đứng ở cửa, toàn thân ướt đẫm, đi chân đất, trông vô cùng chật vật.

Mọi người đều sửng sốt, sau đó phản ứng lại, có một số người thì thào bàn thán.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mai Lệ Như tỏ ra không vui hỏi.

Hoắc Kiên nhìn bà ta rồi lắc đầu, ra hiệu quan sát trước đã. Cố Nhàn vội vàng dùng tay đụng đụng vào Tống Bằng ở bên cạnh. Ông ta bị đụng vào người thì lập tức phản ứng.

Tống Bằng đen mặt bước vội lên phía trước, trong giọng nói lộ ra vẻ không vui: “Ăn mặc cái kiểu gì vậy? Về ngay!”

Cô nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt lộ ra ý cười, mơ hồ ẩn chứa sự mỉa mai. Tống Bằng không nhìn nổi ánh mắt này của Tống Kỳ, nó dường như là ánh mắt đang nhìn kẻ thù. Ông ta nói với giọng lạnh lùng: “Đừng có ở đây làm tao mất mặt, xấu hổ. Về ngay cho tao!” Nói xong, Tống Bằng túm lấy cổ tay cô, định kéo ra ngoài.

Nhưng Tống Kỳ lập tức hất tay ông ta ra, bước về phía đôi trai gái kia. Tống Lam nhíu mày tỏ ra không hiểu, nhưng cô ta có dự cảm không tốt. Khóe môi của người đàn ông bên cạnh lạnh cong lên. Tống Kỳ đi tới trước mặt bọn họ, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Lam, trong ánh mắt là sự bi thống vô tận.

“Em, em ăn mặc như thế này làm…”

“Chị…” Môi cô run rẩy, cắt ngang lời cô ta bằng giọng khàn khàn.

Tống Lam lập tức căng thẳng, Tống Kỳ gọi cô ta bằng chị? Điều này không giống phong cách của Tống Kỳ.

“Mẹ… chết rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK