Việc Tống Lam rời đi khiến Hoắc Minh Vũ cảm thấy hơi khó chịu, anh bèn nới lỏng cúc cổ áo.
Ngay sau đó, anh châm một điếu thuốc.
Bên ngoài tuyết lại ngừng rơi.
Anh chậm rãi nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ hé đôi môi mỏng, thở ra một vòng khói mờ ảo.
Sao lại thành như vậy?
Rõ ràng là tối quả, anh đòi hỏi cô bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.
Mà trong khoảnh khắc vừa rồi, mùi nước hoa cay nồng khiến cho bao nhiêu hứng thú của anh trở nên nhạt nhẽo vô vị…
Mùi nước hoa…
Trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng đêm qua.
“Tống Lam, em thật ngọt ngào, thơm quá…”
“Thơm?”
“Sao vậy, em không ngửi thấy ah?”
Cô lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt,
“Mùi hương rất thanh khiết, đặc biệt dễ chịu,anh rất thích...”
Người đàn ông nhíu mày buồn bực, chắc là hôm nay anh mệt quá rồi!
Sau khi dập tắt điếu thuốc, anh không suy nghĩ gì nữa, chỉ nhấn nút trên máy bay tư nhân để phân phó cho cấp dưới.
“Chuẩn bị một chút, đến bệnh viện.”
“Vâng, Tổng giám đốc Hoắc!”
-----------------------
Tống Kỳ rửa hết đống bát đũa, Bạch Yên đã uống thuốc và ngủ thiếp đi.
“Tống Kỳ, sao con đeo khẩu trang hoài vậy?” Dì Khương ngồi ở cạnh giường tò mò hỏi.
Hai người họ đã ở phòng bệnh này được một tuần rồi, mà sao con bé vẫn đeo khẩu trang suốt thế?
Ánh mắt Tống Kỳ lóe lên, cô vội nhìn về phía dì Khương: “Dì Khương, từ nhỏ sức khoẻ con đã không tốt, mà đến bệnh viện thì nhiều vi khuẩn lắm, còn hay bị ốm,còn có thể bị hen suyễn nữa, vậy nên bác sĩ đề nghị là mỗi khi đến mấy nơi thế này thì con phải đeo khẩu trang càng nhiều càng tốt.”
Dì Khương gật đầu: “Ồ, thì ra là thế.”
Tống Kỳ ngượng nghịu cười cười, quay người lại, bắt đầu gấp quần áo.
Người nhà họ Tống không muốn bọn họ xuất hiện ở thành phố Nam Dương.
Nhưng họ đã âm thầm đến thành phố Nam Dương được cả tuần rồi cơ.
Tình trạng bệnh của Bạch Yên ngày càng xấu đi, thành phố Nam Dương là hy vọng cuối cùng của cô.
Vậy nên cô phải che giấu bản thân thật kỹ, ngoại trừ lúc ăn thì lúc nào cô cũng đeo khẩu trang.
“Ấy … Hết khăn giấy rồi hả? Kem đánh răng cũng gần hết rồi … Dầu gội cũng bay hơi từ khi nào vậy?”
Vừa gấp quần áo xong, cô chợt nhận ra mình không còn bao nhiêu đồ dùng sinh hoạt nữa?
Tống Kỳ khẽ cau mày, hít một hơi thật sâu, cô quyết định sẽ đi siêu thị ở tầng một để mua đồ.
“Dì Khương, con xuống siêu thị ở tầng dưới một chút, con sẽ về ngay.” Dì Khương bên cạnh còn chưa ngủ, dì đang xem phim truyền hình.
“Ừ.” Dì Khương vội cười cười gật đầu, sau đó lại say sưa theo dõi những hình ảnh trên TV.
Sau khi Tống Kỳ nói cảm ơn, cô đến trước mặt Bạch Yên, đắp lại chăn bông cho bà rồi mới rời đi.
Một chiếc Maybach Zeppelin màu đen im hơi lặng tiếng lái vào bệnh viện.
Một người đàn ông với quả đầu bóng mượt như phát sáng vội chạy sang phía bên kia của chiếc xe hơi sang trọng.
Xe từ từ dừng lại và tắt máy.
Thư ký Mikel xuống xe trước, đi sang phía bên kia rồi mở cửa.
“Tổng giám đốc Hoắc, ngài không cần phải đích thân đến đâu, ngài cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp những bác sĩ tốt nhất để trị liệu cho anh ta rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Một người đàn ông vội vàng đi tới, cười tủm tỉm nói.
Còn người đàn ông khiến ông ta phải tâng bốc nịnh nọt đó chính là nhân vật huyền thoại của thành phố Nam Dương, Hoắc Minh Vũ.
Người đàn ông bước xuống chiếc xe hơi sang trọng, trên mặt đeo khẩu trang màu đen.
Dù vậy, anh vẫn không thể che giấu được khí chất mạnh mẽ của mình.
“Tổng… tổng giám đốc Hoắc…” Lúc đó, quản lý Dương chỉ có thể lắp bắp nói: “Chuyện, chuyện đó… Tôi, tôi đã sắp xếp…”
“Quản lý Dương, ông nói hơi nhiều quá rồi thì phải?” Mikel lạnh lùng ngắt lời ông ta.
Nghe vậy, quản lý Dương lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì nhảm nhí nữa.
“Dẫn đường.” Người đàn ông không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng, trước sau cũng không thèm nhìn quản lý Vương một cái.
“Vâng, được!” Quản lý Dương rùng mình một cái, vội vàng bước nhanh về phía trước.
Lúc này đã khoảng tám giờ tối, ban ngày, các thành phố lớn đều rất náo nhiệt.
Nhưng lúc này, hầu hết mọi người đều đã tan làm, lại càng có nhiều người đến thăm bệnh, thăm con cháu.
Hoắc Minh Vũ không yêu cầu Mikel gọi điện thoại cho viện trưởng, anh không muốn quấy rầy những người khác.
Anh cao đến một mét chín, đứng ở đây thì trông rất áp đảo.
Mà trên người anh còn có một hơi thở mạnh mẽ lạnh lùng, khiến cho dòng người đông nghịt vô thức cách xa anh một chút.
Ngay sau đó thang máy đến, mọi người đều e ngại anh mà không hiểu vì sao.
Nhưng họ lại cảm thấy đợi thang máy thì quá là mệt, vậy nên đành cúi đầu bước vào.
Mikel rũ mắt, quản lý Dương vội vàng đi vào, sau đó Mikel cũng nhanh chóng bước theo.
Hai người đứng đó làm một bức tường thịt cho anh, không cho bất kỳ ai khác chạm vào.
“Chờ, chờ một chút …” Tống Kỳ đeo khẩu trang, một tay ôm cái chậu, tay kia thì xách một đống đồ lỉnh kỉnh khác, nhanh chóng chạy đến…
“Nhường tôi với, xin nhường chút!”
Vào lúc thang máy sắp đóng lại, Tống Kỳ dùng tốc độ nhanh như tia chớp để chen vào.
Ngay lập tức, thang máy ‘Ting’ một tiếng.
Khép lại!
Danh Sách Chương: