• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc dành để chia tay một người bạn, không gian ấm cúng, người đến cũng không có ai, chỉ đơn giản là những người bạn ngồi chung một mâm cơm, mà mâm cơm này do đích thân Từ Du Chính xuống bếp.

Trên bàn ăn chỉ vỏn vẹn sáu người, trong đó có một người đàn ông lạ mặt, Chu Giai Kỳ chưa bao giờ từng gặp mặt, nhưng khi nghe Từ Du Chính gọi đến tên người đó, Chu Giai Kỳ lại không khỏi bất ngờ bởi hắn chính là Đoàn Minh Hạo, người đàn ông mà Tưởng Mẫn Thanh dùng cả danh tiếng của mình đổi lấy cũng không được.

Trong tâm tư Chu Giai Kỳ luôn cảm nhận được người đàn ông ấy rất quen thuộc, nhưng thái độ thâm trầm của người đấy, quả nhiên cùng với Từ Du Chính là một cặp tủ lạnh song song. Có lẽ là do hai con người này đồng điệu về tính cách nên có thể trở thành bạn thân của nhau sau nhiều năm như vậy.

Đoàn Minh Hạo không phai là người ít nói, nhưng đến cuối bữa ăn Chu Giai Kỳ cũng không biết tại sao anh lại là người kiệm lời đến như vậy. Hoặc có lẽ do mối quan hệ của anh ấy cùng Tưởng Mẫn Thanh không vui vẻ cho lắm, nên anh đành để cho cô tự nhiên trước khi dời khỏi nơi này, dù sao đi nữa, ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, không thể để cô ấy ấm ức mà dời đi được.

Cuối bữa ăn, mọi người cùng nhau mở nhạc và hát hò thật lớn ở phòng khách nhà Từ Du Chính, chỉ có Chu Giai Kỳ lẳng lặng ngồi ở ngoài mái hiên vừa nghe vừa nhâm nhi tách trà hoa nhài ấm áp. Bóng dáng người đàn ông lại bước đến gần nhưng bước chân và hơi thở này hoàn toàn đối với Chu Giai Kỳ không hề quen thuộc, đến khi cô có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia thì anh ấy cũng đã ngồi trước mặt cô rồi.

- Giai Kỳ, em thực sự không hề nhớ anh sao?

- Đoàn tiên sinh, chúng ta từng gặp nhau sao, em nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

- Cũng không thể trách em được, khi đó, bộ dạng anh lôi thôi lếch théch, dáng vẻ thảm hại của một tên bại trận. Nhờ có chiếc bánh bao của em và chiếc khăn tay băng bó tạm vết thương của anh vào anh mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Đó là một ngày mùa hè của tám năm trước, có lẽ khi đó em mới chỉ là học sinh trung học thôi.

Khuôn mặt Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng biến đổi, quả thật đó là những ngày đầu tiên ba mẹ cô ly hôn, khi đó một mình ba cô chật vật không biết làm nghề gì để kiếm sống, nhưng sau khi nghe được lời người đàn ông kia nói, bánh bao của ba cô làm rất ngon, cô đã đập lợn đất của mình cùng ba làm một xe bánh bao lưu động, nhờ đó có thể tạm gọi là nuôi cả gia đình cơm rau qua ngày.

Năm đó Đoàn Minh Hạo anh đã hai mươi tuổi, đương nhiên hiểu được đạo lý có ơn tất báo, nhưng bản thân anh cho dù đi đâu tìm kiếm như nào cũng không hề tìm được cô, cho đến khi anh nhìn thấy cô và mẹ của cô cùng nhau ăn chung bữa tối, sau đêm hôm đó cũng chính là ngày cô chính thức trở thành người phụ nữ của Từ Du Chính bạn thân của anh. Đoàn Minh Hạo anh là người quang minh lỗi lạc, anh âm thầm nhớ mong cô nhiều năm, thậm chí, chấp nhận để cho cô được hạnh phúc, nhưng ba năm trước bản thân anh lại không thể giúp đỡ được gì cho cô. Khi anh đánh gục được tất cả vệ sỹ của Vương Thanh Tần, dọn dẹp xong xuôi quay lại cô đã không còn trong phòng bệnh nữa.

Cho đến ba năm nay, anh là người móc nối cho Chu Gia Huy vào những bữa tiệc kinh doanh, để anh ta có thể từng bước kinh doanh thuận lợi, anh mặc dù tán thưởng trí thông minh của Chu Gia Huy nhưng hơn hết, anh mong đợi có một ngày anh có thể đứng trước mặt cô giới thiệu với cô rằng anh chính là người năm đó được cô cứu giúp.

Đến hôm nay thì đã sao cơ chứ, anh đứng trước mặt cô rồi, giới thiệu với cô chuyện năm đó cô đã giúp anh rồi, nhưng kết quả thì sao, anh vẫn như ba năm trước, phải đứng sau một người, bởi hiện tại, dường như cô đã chấp nhận sự hiện diện của Từ Du Chính ở bên cạnh cô rồi.

Từ Du Chính nhìn hai người nói chuyện, trong lòng anh liền sinh ra một nỗi khó tả, trước đây Đoàn Minh Hạo chưa bao giờ chủ động bắt lời cùng bất kì người phụ nữ nào khác, thậm chí đến Tưởng Mẫn Thanh anh cũng từ chối, không màng đến việc Tưởng Mẫn Thanh rêu rao tin đồn rằng cô cùng anh ngoại tình, anh mặc dù không không lên tiếng thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng anh chấp nhận để họ lấy đó làm lý do ly hôn. Vì Đoàn Minh Hạo anh cũng muốn Chu Giai Kỳ đường đường chính chính trở thành Từ phu nhân. Đáng tiếc vị trí ấy lại không thành hiện thực.

Ba năm sau khi gặp lại, anh vẫn phát hiện ra cô đã ở bên cạnh anh rồi, nhưng lần này lại khác, anh ấy yêu thương, chăm sóc cô, bảo vệ cô, thậm chí vì cô mà sẵn sàng sắn áo xuống bếp. Người đàn ông như Từ Du Chính anh ấy đã quá quen thuộc nay lại có thể vì một người phụ nữ sẵn sàng học cách quan tâm, người bạn của anh cũng không còn là người đàn ông hoàng kim cao cao tại thượng nữa rồi.

Khi Từ Du Chính đến nơi này, Chu Giai Kỳ cũng nhẹ nhàng dời đi, chỉ đại loại nói lại với Đoàn Minh Hạo một câu gì mà cảm ơn anh vì câu nói bánh bao ngon của anh đã khiến cho gia đình cô có thêm một lối đi kiếm thêm được nguồn thu nhập. Đoàn Minh Hạo cũng chỉ có thể mỉm cười nhìn bóng dáng cô dời đi trong tiếc nuối.

Nhưng khi Từ Du Chính đến thì khuôn mặt anh ta lại không còn nụ cười trên miệng nữa, thau vào đó là một khuôn mặt lạnh băng cùng vơi lời lẽ chất vấn:

- Hai người quen nhau?. Được‎ copy‎ ????ại‎ {‎ ????г????m????г????y????n.VN‎ ‎ }

- Phải, năm đó, bị hội người của lão tam gây sự, trên đường chạy trốn được em ấy cho một chiếc bánh bao, may có chiếc bánh bao đó tôi có thể sống sót để quay lại. Nhưng em ấy dường như không nhớ gì đến tôi. - Đoàn Minh Hạo thành thật trả lời.

- Hạo.

- Chính, cậu yên tâm đi, tôi đối với em ấy là một loại ước muốn bảo vệ, mặc dù nói tôi là người gặp em ấy trước, nhưng tôi tin tưởng sự lựa chọn của em ấy, cũng mong cậu có thể thật lòng thật dạ với em ấy. Ba năm trước vốn tôi đã định đưa em ấy đi, nhưng chỉ là lỡ mất một cơ hội khiến hiện tại tôi chỉ có thể ngồi trông mong cậu mang lại hạnh phúc cho em ấy mà thôi. Cậu có dám hứa với tôi không?

- Dám, tôi đương nhiên là dám, ba năm trước tôi đã muốn giữ em ấy bên cạnh, đến nay tôi lại càng muốn, càng không thể buông tay.

- Được, tôi tin cậu.

- Vậy Mẫn Thanh, cậu thực sự không có chút tình cảm nào với em ấy sao?

- Tôi nhìn con bé lớn lên, cũng như cậu, quá hiểu nhau, không thể ở bên cạnh nhau, chỉ có thể mong em ấy tìm được người thích hợp.

Từ Du Chính chỉ yên lặng không nói thêm điều gì nữa. Tưởng Mẫn Thanh là cô gái tốt, tính cách có chút tùy hứng nhưng lại chưa bao giờ gây khó khăn bất lợi cho ai, nhưng để nói tính cách của cô khiến nhiều người mới tiếp xúc còn có thể khó chịu, chứ Đoàn Minh Hạo quen biết cô cũng hơn hai mươi năm, chả có lẽ lại không muốn ở bên cạnh con bé chỉ vì tính cách. Nhưng quay đi cũng quay lại nhìn thấy bản thân mình, Từ Du Chính cũng từng nghĩ, kể cả cho không có sự xuất hiện của Chu Giai Kỳ thì trong lòng anh nhất định cũng sẽ có sự lựa chọn khác chứ không hề là cô ấy.

Cuộc vui rồi cũng sẽ có lúc tàn, mọi người lần lượt dời đi. Trước khi đi, Chu Giai Kỳ cô còn nhìn rõ Tưởng Mẫn Thanh cùng Đoàn Minh Hạo ôm nhau lần cuối chào tạm biệt. Tình cảm của hai người họ vốn dĩ không chắc chắn có phải là tình yêu không, nhưng cũng được coi là một tình bạn trường tồn. Bản thân cô còn chưa hiểu rõ được chuyện của mình, chỉ có thể đành đợi thời gian mới có câu trả lời được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK