• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ba năm sau gặp lại nhau lại trong hoàn cảnh như này, bữa tiệc này không lớn lắm, vậy mà không lẽ nào nhà họ Từ suy thoái đến mức độ không còn giàu có đến mức độ phải đi kết giao dao, huống hồ cô đâu muốn gặp lại anh nữa cơ chứ.

- Em lại muốn chạy sao?

- Sao lại là lại muốn chạy, là nên tránh những lần tiếp xúc không đáng, không nên.

- Vậy sao, vậy có lẽ tôi nên nhắc nhở em một chút.

- Nhắc nhở sao?

- Mẹ của em.

Cả đôi mắt Chu Giai Kỳ trùng xuống, đúng rồi, mẹ của cô, vẫn là chỉ có mình anh biết, người đàn ông này cho dù ba năm trước hay ba năm sau vẫn là biết năm giữ điểm yếu của cô. Chu Giai Kỳ không muốn cùng anh nhắc đến chuyện người phụ nữ đó. Dù sao đi chăng nữa, đối với hai người giờ còn lại cũng đâu còn giống như trước đây. Nhưng vì sao vẫn cứ là người đàn ông này chứ. Đã trải qua ba năm rồi, hiện tại cô rạng rỡ tự tin hơn trước, nhưng vì sao cứ đứng trước mặt anh cô lại thấy tinh thần bất an, rối ren khó tả.

- Xin phép, chúng tôi phải dời đi rồi.

Chu Gia Huy đến tìm em gái liền thấy cô bé bị người đàn ông kia khóa trong lòng, nhìn khí chất và bộ trang phục anh ta mặc trên người chắc chắn không hề tầm thường, anh biết gia đình họ không thể nào đắc tội được với những người ở trên cao đó, chỉ có thể lịch sự để có thể đưa em gái dời đi khỏi nơi này.

Từ Du Chính nhìn người đàn ông đến gần, dáng người gầy cao, nhưng anh rất nhớ khuôn mặt của cậu ấy, cậu ấy từng được lãnh đạo thành phố khen ngợi rất nhiều về tài năng cũng như thành tích của mình. Một chàng thanh niên trẻ nhà nghèo vươn lên trở thành doanh nhân, chưa thể nói có tầm cỡ có máu mặt, nhưng họ tự thức thời được để vươn lên quả nhiên cũng là người có trí tuệ.

Nhưng nếu cậu ta không phải là người đưa Chu Giai Kỳ đi, thì chắc chắn Từ Du Chính sẽ cho cậu ta vài dự án để cậu ta kiếm thêm thu nhập.

Ánh mắt Từ Du Chính lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng khép lép của Chu Giai Kỳ trong lòng người đàn ông kia càng khiến anh thâm trầm đáng sợ. Từng câu từng chữ lạnh lẽo thốt ra khỏi miệng trước khi anh biến mất cũng đủ khiến cô gái nhỏ kia nghe thấy cũng khẽ run:

- Chu Giai Kỳ chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.

Cái gọi là sẽ còn gặp lại của anh ta, có lẽ là nguy cơ của Giai Đình trước khi phá sản.

Cả đêm hôm đó Chu Giai Kỳ dường như không ngủ. Cô nhớ lại những đau khổ của ba năm trước, khi đó cô dời đi. Vốn dĩ nói không có ai biết cô dời khỏi biệt thự là hoàn toàn không đúng. Chính mẹ của anh đã cho rất nhiều vệ sĩ canh giữ nơi cổng lớn đó. Chỉ cần cô bước chân ra ngoài, liền là ngày cô gặp nguy hiểm.

Cô không còn nhớ rõ chi tiết từng chuyện một, nhưng cô nhớ rất rõ đám người đuổi theo cô. Những người đó không nói đến tên ai, nhưng đủ để cho Chu Giai Kỳ hiểu được toàn bộ. Phu nhân muốn đưa cô ấy về nuôi dưỡng đến khi lấy được đứa bé ra khỏi bụng, phải để cô ta còn sống. Nhưng cho đến khi cô mở mắt ra thêm một lần nữa. Cả căn phòng trắng toát lạnh lẽo. Vẫn là người phụ nữ đó đến bên cạnh cô.

- Cô Chu, tôi không muốn làm hại đến cô, nhưng đứa trẻ mất rồi, tôi cũng không mong muốn cô ở bên canh Du Chính nữa. Tấm chi phiếu này coi như bồi dưỡng sức khỏe cho cô. Mong cô hiểu cho tấm lòng người làm mẹ như tôi.

Chu Giai Kỳ vốn dĩ lúc đó không hiểu những lời bà nói, nhưng đến khi cô làm thủ tục ra viện nhìn những dòng chữ chuẩn đoán của tờ giấy ra viện cô mới chết lặng đi. Sảy thai sáu tuần tuổi. Cô mang thai sáu tuần, nhưng bản thân cô lại không hề hay biết, hơn nữa cô thường xuyên uống loại thuốc tranh thai do người kia chuẩn bị, hà cớ nào cô có thể mang thai chứ. Nhưng nghĩ kĩ lại, trước ngày hôm đó người kia có nói, cô ấy đáng giá, vì cô ấy có cả đứa bé trong bụng. Hóa ra anh đã biết trước rồi.

Cô đau đớn tột cùng, có lẽ mỗi một quyết định của cô đều là sai trái. Quyết định đồng ý đến bên cạnh anh, rồi quyết định dời đi đêm hôm ấy, tất cả đều là sai rồi.

Tình chết, nước mắt cạn, cô chẳng có thể làm điều gì khác ngoài việc tìm về với anh trai và cha của mình. Hoãn lại kì thi tốt nghiệp một năm, sau đó chỉ học qua một trường cao đẳng mất hơn một năm nữa. Cuối cùng liền về công ty nhỏ cùng anh trai gánh vách cho gia đình. Đến năm nay cuối cùng cũng có chút thành tựu.

Nhưng mà có lẽ việc cô có được chút thành tựu như ngày hôm nay có lẽ cũng là sai lầm rồi, bởi vì cô lại gặp lại anh ấy. Cô lại bắt đầu trở về những ngày tháng tối năm của hai năm trước rồi.

Thấy em gái lại đóng cửa kín mít suốt một đêm. Chu Gia Huy biết được người đàn ông kia có lẽ chính là cái người năm đó. Em gái anh bị trầm cảm mất một năm mới có thể quay trở lại cuộc sống như bình thường. Anh cũng từng nhớ lại không dưới mười lần con bé nghĩ quẩn muốn tìm đến cái chết. Chu Gia Huy từng nhớ, Chu Giai Kỳ từng nói năm đó mẹ về em đã rất hạnh phúc, nhưng em lại không ngờ đó là khởi đầu cho sự bất hạnh của em, mẹ bán em cho một người đàn ông lạ mặt lấy tiền trả nợ đánh bạc.

Cha anh cũng vì nghe được chuyện này mà lên cơn đau tim, vì sợ lo lắng người mẹ kia quay về tìm cả nhà họ liền đổi nhà đến một nơi khác. Mãi đến một năm sau tính cách Chu Giai Kỳ ổn định hơn mới bắt đầu yên tâm phát triển kinh tế để đạt được như hiện tại.

Chu Gia Huy ngày hôm sau vẫn chưa thấy em gái trở ra liền lo lắng không ngừng.

Anh liên hệ với một số người bạn muốn tìm hiểu thêm một chút thông tin về người kia, những gần như không thể biết được thông tin gì.

Nhưng phía Từ Du Chính dường như lại không để yên lặng, khi Chu Gia Huy chưa tìm được anh, anh ta đã nghiễm nhiên đến Giai Đình gây sự rồi. Từ Du Chính ngồi trong căn phòng họp nhỏ bé của Giai Đình, đánh giá nơi này một chút. Quả nhiên nơi này tuy nhỏ bé nhưng lại rất biết cách điều hành, mỗi một người nơi này đều có trách nhiệm với công việc. Chỉ có điều duy nhất đó chính là người phụ nữ kia không hề xuất hiện ở nơi này.

Chu Gia Huy khi bước vào ăn phòng họp nhìn thấy Từ Du Chính liền không khỏi cảm thán. Anh mất nửa ngày để điều tra thông tin về anh ta không được vậy mà hắn ta liền tự chạy đến. Lần này anh nhất định phải đòi lại cho Giai Kỳ một phần đạo lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK