Như Nguyệt làm bộ chán ghét, nhưng thật tâm lại rất lo lắng cho Nhã Uyên.
Nhã Uyên ngồi dậy, cô lúc này tựa như không có chuyện gì, trái tim cũng đã trở về trạng thái bình thường.
- Như Nguyệt, ngươi xem thử Thiên Địa Chân Tự trong cơ thể ngươi như thế nào rồi?
Như Nguyệt làm theo lời Nhã Uyên, tế ra chữ "Sát".
Lúc này khi đã được luyện hóa, chữ "Sát" dễ dàng bị Như Nguyệt khống chế, không còn tỏa ra sát khí ngút trời như trước kia.
- Thử điều khiển sát khí đi.
Như Nguyệt điều khiển sát khí thành hình dạng khác nhau, sát khí tự do chuyển đổi.
- Được rồi, cũng đến lúc ngươi trả thù rồi Như Nguyệt.
Nhã Uyên cùng Như Nguyệt đứng dậy, tiến về phía linh hồn của cường giả Nguyên Anh bị Trấn Hồn Phù phong ấn.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Ta sẽ thả ngươi ra.
Nhã Uyên giải phong cấm của Trấn Hồn Phù.
Linh hồn kia liền bỏ chạy, nhưng liền bị những sợi tơ màu đỏ máu quấn chặt lấy.
- Ngươi nói thả ta đi cơ mà, mau thả ta ra.
Nó nói, trong lòng phẫn nộ.
- Ta nói thả ngươi, nhưng nàng thì không nói gì a.
Nhã Uyên chỉ về phía Như Nguyệt, lúc này nàng đang điều khiển những sợi tơ.
- Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi đi, ngươi giết cả nhà ta, tàn sát cả một thành trì. Ngươi nghĩ đơn giản quá đấy!
Như Nguyệt đem sát khí xâm nhập vào linh hồn kia.
- Ngươi lại cho ta sát khí? Ngươi đúng là ngu thật.
- Vậy thì chưa chắc.
Nàng vẫn không dừng tay, sát khí dung nhập linh hồn càng ngày càng lớn, linh hồn kia dần dần căng lên như một quả bóng.
- Không, dừng lại ta không hấp thu nổi nữa.
- Không phải vì sát khí này mà ngươi giết người sao, bây giờ ta cho ngươi đủ luôn.
Linh hồn kia không chịu nổi, dần vỡ nát như thủy tinh, hóa thành điểm điểm tinh phách.
- Cha, mẹ, mọi người, con trả được thù cho mọi người rồi. Xin lỗi cha mẹ, Nguyệt nhi bất hiếu không báo đáp được gì cho hai người.
Như Nguyệt ngửa mặt lên trời mà nói, rồi lại quay lại phía trong thành lạy ba lạy.
- Tạm biệt mọi người, Nguyệt nhi vẫn chưa thể xuống dưới với mọi người được.
Nàng quay lại, nói với Nhã Uyên.
- Ta đi với ngươi được không?
- Được, hoan nghênh cô đến với chúng tôi.
- Chúng tôi?
- Ừ, ta có đạo lữ rồi. Mà thôi, không nói nữa ta đưa ngươi về tông môn.
- Tông môn gì?
- Thái Ất Chân Tông, ta đang là đệ tử nội môn ở đó.
- Cũng được, chỉ cần có chỗ ở thì ta sao cũng được.
- Được rồi, đi thôi. Nhưng ngươi thu lại sát khí của ngươi đi.
Như Nguyệt cùng Nhã Uyên ra khỏi bí cảnh.
- Vị cô nương này là ai?
- Mị Thuật: Ảo Thuật.
Người gác cổng liền không hỏi nữa, ánh mắt vô hồn.
- Ngươi là Huyết Quỷ?
- Sao, bây giờ hối hận rồi?
- Không, dù sao ngươi cũng là người cứu ta.
Đi ngược về tông môn, Nhã Uyên lại tiếp tục tàn sát yêu thú, vừa đi vừa giải thích cho Như Nguyệt về Thái Ất Chân Tông.
Về đến Vĩnh Dạ thành, Nhã Uyên quyết định nghỉ lại đây một đêm.
Về lại khách trọ, cô mời Như Nguyệt một bữa ăn, nàng cũng không từ chối cùng cô ăn một bữa.
- Tiểu nhị, cho ta một bình rượu như khi trước.
" NHÃ, UYÊN, ngươi lại dám uống rượu?"
" Chỉ một chút thôi mà Chúc Dung."
" Có chó mới tin ngươi."
" Sao lại không tin, nhìn ta uy tín như này mà."
" Được rồi, hết nói nổi ngươi."
Nghe thấy được uống rượu, Nhã Uyên liền dốc luôn bình rượu lên miệng, một hơi uống cạn.
Mặt cô đỏ bừng, cả người nóng ran.
" Này con điên kia, tửu lượng thì thấp mà uống nhiều thế!"
" Ta còn chưa có say mà."
Nhã Uyên lại gọi thêm một bình, lần nữa uống cạn.
Cô khi này đã say quắc cần câu, liền nắm tay Như Nguyệt kéo lên phòng trọ.
Như Nguyệt thế mà lại không nói gì, đi theo Nhã Uyên lên đến tận phòng.
Đến nơi, Như Nguyệt muốn lên giường mình đi ngủ, nhưng Nhã Uyên lại kéo nàng lên giường cô.
Nét mặt Như Nguyệt đỏ bừng, cố gắng vùng vẫy ra.
- Này, ngươi làm gì thế?
Nhã Uyên không nói không rằng, hôn lấy nàng.
Như Nguyệt bất ngờ, nhưng rồi lại theo Nhã Uyên, đáp lại nụ hôn của cô.
Thân thể hai người cọ sát vào nhau, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Nhã Uyên tinh nghịch vuốt ve cơ thể Như Nguyệt, rồi dần dần đưa xuống phía dưới.
Như Nguyệt không phản kháng, nằm yên mặc Nhã Uyên làm gì thì làm, nét mặt lại rất hạnh phúc.
" Tác giả đâu rồi? Đề nghị tắt đèn a, mắt ta đau quá man."
" Được rồi, cũng nên tắt rồi chứ không lại thành truyện 18+ mất."
" Ừ, mắt không thấy tim không đau a."
Tắt đèn.
Sáng hôm sau, Nhã Uyên tỉnh dậy, nhìn thấy Như Nguyệt nằm bên cạch mình, cả hai không một mảnh vải che thân.
Cô hoảng sợ, nếu mà Như Nguyệt tỉnh lại, với tính cách của nàng thì cô sẽ không toàn thây a.
Như Nguyệt thấy động, cũng dần tỉnh dậy.
Lạ là nàng lại không nói lời nào, vẫn khuôn mặc lạnh lùng đó mà mặc lại y phục.
- Ngươi làm gì mà nhìn ta ghê thế, tối qua nhìn chưa đủ à!
- Ta xin lỗi, tối qua ta say quá nên không nhớ đã làm gì.
Mặc dù nói là không nhớ gì nhưng nhìn tình huống cô cũng đoán mình đã làm cái chuyện ấy rồi.
" Này Chúc Dung, ta tối qua đã làm gì nàng rồi à?"
" Ngươi không làm gì hết, chỉ hấp diêm người ta thôi. Ngươi cũng quá tham lam rồi, có ta và Bạch nhi rồi mà lại còn làm như vậy. Ta xem ngươi nói với Bạch nhi như thế nào."
" Ta vô tình mà, ta lúc đó là do say rượu chứ bộ."
Nhã Uyên giải thích với Chúc Dung.
" Bây giờ làm sao nói chuyện với nàng lạnh lùng kia đi, nếu không ngươi chỉ có đường chết."
Nghe đến chuyện này, cảm nhận phía sau lưng mình lạnh thấu xương.
- Như Nguyệt, nếu ta đã làm gì với cô, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Cô tha lỗi cho ta nha, đừng làm mặt lạnh nữa, xấu lắm.
- Ngươi nói thì giữ lời, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm hậu quả.
Như Nguyệt quay người, mặt nàng đỏ bừng, bên ngoài nàng tỏ vẻ lạnh lùng khó gần nhưng thật ra lại là một người dễ mến, yêu thương người khác.
Cả hai nhanh chóng mặc lại y phục, quyết định di ăn chút điểm tâm rồi tiếp tục lên đường.
- Ngươi biết tin gì chưa?
- Hả, lại có chuyện gì à?
- Nghe nói tứ đại tông môn phát động lật đổ Thái Ất Chân Tông a.
- Cái gì? Tứ đại tông chơi lớn vậy sao?
Nghe đến đây, Nhã Uyên lập tức đứng lên, đi vè phía hai người kia.
- Các ngươi nói Thái Ất Chân Tông chuẩn bị giao chiến?
- Đúng rồi, ta còn nghe nói toàn bộ đệ tử nội môn cũng bị điều đi mà.
- Không ổn rồi, ta phải mau về tông nhanh nhất có thể.
Danh Sách Chương: