Dụ Đức năm thứ mười lăm, thế gian thái bình đã nhiều năm, nay đột ngột nảy sinh biến cố. Quân doanh Dự Châu xuất hiện quân phản loạn, thanh thế vang dội, bách chiến bách thắng. Binh lính của phản quân mỗi người lấy một địch trăm, không màng sống chết, như mãnh hổ xuống núi không người ngăn nổi.
Nhưng chỉ cần là con người sao có thể “không màng sống chết”? Trong này tất có trá. Trong lúc Tức Hi và cha uống rượu cũng từng nghe thấy ông ấy nhắc tới chuyện này, nhưng khi ấy Tức Hi hoàn toàn không để bụng. Dự Châu nào so được với chiếc chân giò thơm ngon trên tay nàng?
Bước từng bước trong sơn động tối đen, Tức Hi mới muộn màng nhận ra, không phải nàng đang đến gần chân tướng đấy chứ?
Đám lính trầm mặc giơ đuốc đứng xung quanh bọn họ. Trong đám trẻ đi đằng trước có rất nhiều đứa sợ đến mức khóc lóc ầm ĩ không chịu đi nhưng những binh lính đó dường như không nghe thấy, túm cổ áo kéo bọn họ đi như kéo gia súc, cũng mặc kệ có đứa bé bị thít đến sắc mặt xanh trắng, ma sát xước hết da bàn tay. Mỗi một binh lính kéo bốn đến năm đứa trẻ mà không hề gặp chút khó khăn nào, sức lực quả nhiên rất lớn.
Tức Hi âm thầm quan sát không khí quỷ dị xung quanh, trong lòng thầm tính toán: với chú lực ít ỏi này, nàng có thể hạ được mấy tên binh lính, còn nếu nàng đánh Tư Vi hôn mê thì có thể trốn đi cùng nhau hay không.
Tính đi tính lại, nếu chỉ có mình nàng chạy trốn thì còn có khả năng, chứ mang theo cả đứa con chồng trước [20] Tư Vi này thì chắc chắn không thành công được. Cho dù bây giờ Tư Vi tỉnh ngộ nguyện ý chạy trốn chung với nàng thì cũng đã muộn rồi.
[20] Con chồng trước: đứa kéo chân sau.
Tức Hi nhìn cửa động đang cách ngày càng xa, sau đó quay đầu nhìn Tư Vi đã biểu hiện rõ lo lắng ra mặt, cắn răng nói: “Ngươi có chắc chắn người bên ngươi sẽ đến cứu chúng ta không?”
Tư Vi gật đầu, còn cậy mạnh đáp: “Sợ thì ngươi chạy trước đi, ta thân là...”
Nhưng nàng ấy còn chưa dứt lời, Tức Hi và đám trẻ đã đi tới cuối con đường. Một hang động đá vôi rất rộng lớn thình lình đập vào mắt. Đuốc treo đầy trên vách động ẩm ướt, trung tâm hang động có một chiếc đài cao hình dạng kỳ quái. Mặc dù đứng cách rất xa nhưng bọn họ vẫn ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm, chất lỏng thấm ra từ khe hở nhỏ xuống không biết là máu hay là thứ gì khác.
Mặt đất tính từ nơi dưới chân bọn họ đến đài cao rải rác la liệt xương cốt hài nhi.
Xác chết như rạ, máu chảy thành sông cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.
Lúc này Tư Vi mới biết sợ, chẳng thể nói cho hết câu nói đang dang dở. Tức Hi tự nhận là trông thấy không ít chuyện lớn trên đời cũng chẳng dám nói lời nào, nàng không kìm được run rẩy.
Đằng trước có mấy chục đứa trẻ bị dây thừng cột vào cùng một chỗ, bị binh lính đuổi lên dọc theo thềm đá hướng đến chỗ trên đài cao. Giữa đài chìm trong bóng tối thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu sắc nhọn, sát khí cuồn cuộn trên đó không ngừng toả ra, vây xung quanh cơ thể những tên binh lính.
Mẫu thân ơi, ông trời ơi, tổ tông ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ! Tức Hi mặc kệ tất cả, thấy binh lính chuẩn bị tới trói bọn họ thì hét to: “Mau chạy đi!”
Thế rồi nàng kéo tay Tư Vi chạy như bay, giọng nói của nàng khiến đám trẻ xung quanh như bừng tỉnh khỏi mộng. Bọn nhỏ vốn đang sợ tới mức không dám động đậy giờ phút này đều hoảng loạn chạy trốn tứ tung. Bởi vì mọi người chạy loạn bốn phía nên đám lính không thể lập tức vây kín, Tức Hi kéo theo Tư Vi, tận dụng mọi thứ, không ngừng chạy. Khuôn mặt của Tư Vi đã trắng bệch, miễn cưỡng đuổi theo bước chân của Tức Hi, dường như cũng vô cùng lo lắng, sợ hãi.
Nhưng bản thân những binh lính này trời sinh đã cường tráng, giờ còn có thêm sát khí, thành ra mỗi người đều có sức mạnh cực lớn. Bọn họ nhanh chóng bắt được Tư Vi vừa cao lại không quá nhanh nhẹn. Nàng ấy bị xách lên, Tức Hi cũng bị xách lên theo. Tức Hi thấy đôi mắt run rẩy vì sợ hãi của Tư Vi thì lập tức nổi trận lôi đình, không ngừng giãy giụa, ồn ào muốn bọn họ thả Tư Vi xuống.
Rõ ràng nàng chưa làm tỷ tỷ bao giờ, sống ở Huyền Mệnh lâu cũng luôn là tiểu muội muội được yêu thương nhất, nhưng đối mặt với người muội muội được lợi còn chê bai này lại sinh ra ý thức trách nhiệm vô cùng lớn.
Trong khi Tức Hi đang moi hết ruột gan nhớ lại những ác chú mà cha từng dạy nàng, ngực tên binh lính bắt bọn họ đột nhiên bị một mũi kiếm đâm xuyên qua hơn một tấc. Thanh kiếm giống như hàn băng trong suốt, bên trong chứa chi chít những đường gân màu đỏ.
Tức Hi và Tư Vi cùng ngã ngồi ra đất, ngơ ngác nhìn tên binh lính ngã xuống, lộ ra thân ảnh áo đen đứng phía sau.
Tiếng chim kêu bén nhọn phá vỡ tình cảnh máu tươi hỗn loạn, một con Cắt Bắc Cực [21] màu xám bạc đậu lên đầu vai người áo đen. Nó chính là “chúa tể của các loài chim”, Hải Đông Thanh. Người áo đen hình như khe khẽ thở dài một tiếng, chàng cởi áo choàng đen, để lộ ra bạch y mặc bên trong. Chàng trường thân ngọc lập [22], khí chất trác tuyệt [23]. Trên gương mặt ấy, những đường vân bạc lan từ thái dương bên phải xuống tận dưới mắt.
[21] Cắt Bắc Cực là tên của một loài chim.
[22] Trường thân ngọc lập: dáng người cao ráo, thon dài.
[23] Trác tuyệt: vượt lên hơn hẳn người thường.
Thiếu niên mặc một bộ y phục trắng tinh đứng trong bóng tối dày đặc sát khí, trong tay nắm trường kiếm trong suốt không ngừng huy động vô vàn gân mạch đỏ thắm từ tâm mạch, trông hệt như một trái tim bị đóng băng.
Tư Vi nhút nhát gọi một tiếng: “Sư An sư huynh.”
Hoá ra chàng tên là Sư An.
Sư An duỗi tay đỡ nàng và Tư Vi ngã trên đất dậy. Đây là giây phút ngắn ngủi Tức Hi gặp được người nàng thấy đẹp nhất trong cuộc đời này. Một biểu hiện cực nhỏ làm lộ ra vẻ câu nệ, thất thố của Tức Hi: nàng nắm tay Sư An đến quên buông ra.
“A Hải, ngươi chăm sóc hai tiểu cô nương.”
Thiếu niên Sư An chỉ vỗ nhẹ lên đầu Tức Hi và Tư Vi rồi rút tay về xoay người rời đi. Hải Đông Thanh hình như thấy hơi bất mãn, kêu to vài tiếng không tình nguyện nhưng vẫn ở bên cạnh hai người họ.
Tức Hi ngửa đầu nhìn thiếu niên rút kiếm xông thẳng về hướng đài cao, nơi chàng đi qua dường như sát khí đều sợ hãi gấp gáp tránh đường.
Binh lính xung quanh tựa như cũng phải chịu tác động nào đó, cứ thế vứt bỏ đám trẻ, quay đầu đồng loạt chạy đến chỗ thiếu niên, mênh mông cuồn cuộn hệt như ma quỷ. Dẫu có bị kiếm trong tay Sư An chặt đứt lìa cánh tay, máu tươi phun trào, chân cẳng bọn họ vẫn chuyển động không ngừng, như thể chẳng hề cảm giác được đau đớn. Mặt không biểu tình, đáy mắt là điên cuồng y hệt dã thú.
Tức Hi xem mà ngây dại, những binh lính này, con mẹ nó, có còn là người không?
Khi Sư An chạy tới đài cao, cuối cùng cũng có một người bình thường xuất hiện trước mặt chàng. Đó là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Ông ta mặc một thân hắc y, nom như sắp hoàn toàn dung nhập vào trong khung cảnh tối đen như mực. Diện mạo trông cũng khá nhưng biểu tình thì hung ác, nham hiểm, ông ta đứng trên thềm đá, mỉa mai nói: “Bất Chu kiếm, Hải Đông Thanh, tinh đồ trên trán, quả nhiên ngươi...”
Không đợi nam tử châm chọc xong, Sư An đã nghiêng người vòng qua ông ta, y phục màu trắng quét qua bả vai nam tử trung niên. Chàng không quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, bước chân vội vã.
“Xin lỗi, cho ta đi nhờ.”
Tức Hi và nam tử đồng thời lộ ra biểu tình hoài nghi lỗ tai.
Nam tử tức giận thở gấp xoay người đuổi theo Sư An, vừa điều động những tên binh lính như bị ma nhập chặn đường chàng. Sư An khéo léo uyển chuyển, kiếm quang chớp giật, lưu loát mở một đường máu. Bất Chu kiếm trong tay uống càng nhiều máu tươi thì càng hưng phấn, diễm lệ. Bấy giờ, sát khí không còn chảy về hướng đám lính nữa, ngược lại dũng mãnh rót vào thân kiếm.
Nam tử cũng bắt được tay Sư An, quát to: “Nhãi ranh miệng còn hôi sữa, có gì mà dám kiêu ngạo!”
Sư An xoay người dứt khoát cắt đứt tay áo bị ông ta nắm được, vừa mở một đường máu vừa nhíu mày nói: “Ngươi chờ một lát đã.”
“...”
Tức Hi gào thét trong tâm: Đã là lúc nào rồi mà huynh còn ăn nói lễ phép thế hả!
Sư An bước vài bước lên đài cao, ánh mắt quét nhanh một vòng, sau đó giơ kiếm cắm thẳng xuống giữa trung tâm đài. Sát khí rót vào trong kiếm bùng nổ, chém đài cao thành bốn mảnh. Tiếng gào thét đinh tai nhức óc nhanh chóng tan đi trong luồng sát khí, các binh lính bị Sư An đả thương giật mình như mới tỉnh mộng, không ngừng kêu rên.
Sư An xoay người chỉ huy kiếm đuổi theo phía sao tên nam tử trung niên, mũi kiếm chỉ cách yết hầu ông ta một tấc [24], nhàn nhạt nói: “Bây giờ được rồi, mời nói.”
“...”
[24] 1 tấc = 1dm
Tức Hi nhìn tên nam nhân vẻ mặt vốn hung ác, nham hiểm nay càng thêm vặn vẹo, có cảm giác sâu sắc rằng hắn ta đã bị Sư An chọc cho tức chết rồi. Ông ta đứng trên thềm đá như sắp sụp đổ tới nơi, ngoài mạnh trong yếu nói: “Tu sĩ tiên gia không quản việc triều đình, sao Tinh Khanh cung lại nhúng tay vào chuyện này?”
“Lấy đồng nam, đồng nữ hiến tế, tụ sát khí dưỡng ma, chiêu ma nhập thể là cấm thuật của tiên môn. Dù tu sĩ tiên gia mặc kệ triều đình nhưng nhất định sẽ xen vào chuyện của ngươi.”
“Ngươi thật sự cho rằng chỉ với một mình ngươi là có thể toàn thân rút lui?”
“Chúng tiên gia đã bày sẵn trận bên ngoài, ta chỉ tới phá hủy chiêu ma đài mà thôi.”
Sắc mặt nam tử đột ngột sầm xuống, tựa như thấy rõ đại thế đã mất, ông ta trầm mặc một lát rồi đập nồi dìm thuyền nói: “Ngươi cho rằng Thiên Cơ Tinh Quân ngươi là thiên hạ vô địch chắc? Ta là thuộc hạ dưới trướng của Huyền Mệnh lâu, ngươi dám động vào ta Hòa Gia nhất định sẽ không tha cho ngươi! Ngài sẽ chú giết ngươi đơn giản như bóp chết một con kiến hôi!”
Vốn dĩ Tức Hi còn đang bừng bừng hứng thú xem diễn, vừa nghe lời này đã lập tức tức giận chống nạnh: “Đánh rắm vào mặt nhà ngươi!” [25]
[25] Thô thiển, trực tiếp, dễ hiểu hơn, câu này là: ĐMM.
Hử, không duyên không cớ mà cũng đòi làm thúc thúc của nàng?
Ở Huyền Mệnh lâu, đừng nói là người lớn lên xinh đẹp, cho dù là chim chóc lớn lên đẹp nàng còn gọi tới được. Người này trông thế nào cũng thấy tay dính máu nhiều hơn thúc thúc sẹo đau và thúc thúc tay máu mười mấy lần, nếu nàng đã từng gặp người này sao lại không có tí ấn tượng nào cả?
Hơn nữa, chú giết người nào đơn giản như ông ta nói chứ! Chú giết Tinh Quân mà không tốt là phải chịu giảm thọ mười năm! Cha nàng vui vui vẻ vẻ nhận tiền chú người đều chỉ làm một cú [26], rước chuyện vừa mệt thân vừa dơ bẩn vào người làm gì? Chậu phân nào cũng dám đổ lên đầu cha nàng!
[26] Làm một cú: hiểu là làm một lần, chỉ quản chuyện lúc nhất thời, không tính chuyện lâu dài.
“Nghĩ là biết Hòa Gia không phải kẻ ngốc.” Sư An thờ ơ trước uy hiếp của nam tử, cười lắc đầu: “Ta cũng không phải.”
Lửa giận của Tức Hi dần bình ổn, âm thầm tán thành lời nói của Sư An.
Từ nơi xa truyền đến tiếng người, Tức Hi quay đầu lại thì thấy rất nhiều tu sĩ vạt áo bay bay tiến vào. Bọn họ khống chế những binh lính vừa mất đi sát khí, giờ đang đau đớn, thống khổ đến mức không chịu nổi. Mấy trưởng giả rất có uy nghi đến bên cạnh Sư An nói gì đó, rồi hành lễ nói lời cảm tạ. Sư An thu kiếm đáp lễ, giao tên nam nhân cho nhóm trưởng giả rồi bước từng bước xuống bậc, đi tới phía Tức Hi và Tư Vi.
Tức Hi ngẩng đầu lên nhìn chàng, chỉ thấy Sư An vái một lễ, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, cười nói: “Đa tạ cô nương đã bảo vệ sư muội của tại hạ.”
Lần đầu tiên Tức Hi được người ta gọi là “cô nương” mà không phải nha đầu hay nhãi ranh, nàng vốn nhanh mồm dẻo miệng nay lại không biết đáp thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng ra vẻ cao thâm nói: “Ừm... Chuyện nhỏ thế này, không... không cần nhắc đến.”
Sư An nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tư Vi, ngữ khí hơi trầm xuống: “Sao muội lại chạy đến đây? Không phải huynh bảo muội về cung cùng với Bách Thanh trước rồi hay sao?”
Tư Vi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Muội... muội chỉ muốn đi hỗ trợ thôi.”
“Chờ tu vi của muội tinh tiến [27], đến lúc đó tự nhiên có thể hỗ trợ, bây giờ chưa cần vội. Lượng sức mà làm, muội đã hiểu chưa?” Ngữ khí của chàng vẫn ôn hòa như cũ, chẳng qua biểu tình đã trở nên nghiêm túc hơn.
[27] Tinh tiến: tăng lên trở nên mạnh mẽ
“Hiểu rồi ạ...” Đầu Tư Vi rủ càng thấp.
Tức Hi trợn to mắt nhìn đại tiểu thư bên cạnh. Ôi chao, ông trời ơi, tiểu nha đầu cũng có lúc cúi đầu thuận theo thế này cơ à?
Lúc Sư An lần nữa quay đầu nhìn về phía Tức Hi, ánh mắt khẽ biến, Tức Hi theo ánh mắt chàng cúi đầu xuống, chỉ thấy khoá vàng trên cổ nàng không biết đã lộ ra ngoài vạt từ bao giờ. Trong lòng kinh hãi, nàng vội giấu khoá vàng vào trong áo.
“Tiểu cô nương, sao muội lại liều mạng cứu Tư Vi?”
“Nói láo [28], ta không thèm liều mạng cứu muội ấy!” Tức Hi lập tức bại lộ bản tính.
[28] Có thể để từ khác tục hơn như: Đ**.
Tư Vi nghe thấy nàng nói lời thô tục thì nhíu mày nhưng Sư An vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt Tức Hi, chàng nói: “Mẫu thân của muội là Thái Âm Tinh Quân của Tinh Khanh cung đúng không?”
“Không phải!” Tức Hi giấu đầu hở đuôi phủ nhận. Khi ấy, nàng vẫn chưa biết nàng và mẫu thân trông không khác gì đúc từ một khuôn ra, nhìn một cái là hiểu ngay.
Sư An thấy Tức Hi tức giận, vì hành động tính tình trẻ con của tiểu cô nương mà bật cười. Đôi mắt trong suốt của chàng tỏa sáng, cong thành một độ cung đẹp mắt.
“Khóa vàng của muội là Thái Âm Tinh Quân làm, người là mẫu thân của muội, chắc muội cũng biết rồi?”
Tư Vi ngây ngốc một lúc lâu, nhìn Tức Hi rồi lại nhìn Sư An, sau đó đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, náo loạn. Nàng ấy nói cái khóa vàng kia nhất định là Tức Hi ăn trộm, chứ kẻ trộm cắp này tuyệt đối không thể nào là tỷ tỷ của nàng ấy được.
Vẻ mặt căm phẫn tựa như phải chịu điều gì đó vô cùng nhục nhã. Tức Hi nhìn người muội muội được lợi còn chê bai, cảm thấy vừa rồi chắc đầu nàng hỏng rồi mới muốn cứu kẻ bạch nhãn lang này. Nàng không kiên nhẫn đáp: “Phải phải phải, là ta trộm, ta không phải tỷ tỷ của ngươi, không có việc gì nữa thì ta đi đây.”
“Ngươi... ngươi đi thì đi đi, nhưng phải trả lại khoá vàng của mẫu thân cho ta!”
Thấy Tư Vi định cướp khóa vàng, Tức Hi trở tay cho Tư Vi một cái tát, cả giận: “Ta đi mẹ ngươi... Khốn kiếp! Dám đoạt khóa vàng của ta, ta liều mạng với ngươi!”
Tư Vi che bên má bị đánh hồng lên, hiếm thấy có một lần vừa không cãi lại vừa không đánh trả mà trề môi khóc thành tiếng. Tiếng khóc tê tâm liệt phế đến mức các tu sĩ đang dọn dẹp hiện trường bên cạnh đều phải liên tục ghé mắt.
Tức Hi hoài nghi cuộc đời gãi đầu, cái tát của nàng cũng không dùng bao nhiêu lực mà? Tư Vi đau đến mức này cơ à?
Cho đến sau này, khi Tư Vi và Tức Hi đối chọi gay gắt với nhau, không ai chịu buông tha ai, Tức Hi vẫn không nói cho Tư Vi biết, ngày ấy khi biết nàng ấy là muội muội của mình, nàng đã vui vẻ nhường nào.
Danh Sách Chương: