Tác giả: Lê Thanh NhiênEditor: Bao Tô Bà ????###Thời gian như bóng câu qua khe cửa, hiện tại Tức Hi của năm 24 tuổi nhớ lại chuyện về Tinh Khanh cung chỉ cảm thấy như đã trôi qua mấy đời. Đợi Chức Tình đi rồi, Tức Hi chống gậy khập khiễng đi tìm Tư Vi tâm sự.
Một năm trước nàng tình cờ gặp được Tư Vi nên bị bại lộ thân phận, dạo ấy Tư Vi cứ quấn chặt nàng không buông, hận không thể giết nàng rồi lập tức rời đi. Nàng vất vả lắm mới cắt đuôi được Tư Vi. Tức Hi nghĩ ngợi, cho rằng Tư Vi nhất định sẽ nói cho Sư An và Bách Thanh mọi chuyện nên cứ thấp thỏm bất an chờ bọn họ tới tìm mình tính sổ. Bọn họ quả nhiên cũng tới, mặc dù lý do không đúng lắm.
Nhưng bây giờ xem xét tình huống, có lẽ Tư Vi không nói cho mọi người biết nàng là Hòa Gia.
Tư Vi đã là Cự Môn Tinh Quân, Tức Hi nhanh chóng tìm tới “Chiêu Dương đường” nơi Tư Vi ở. Phía ngoài Chiêu Dương đường là từng khóm tường vi màu hồng nhạt, nhiệt tình và yêu thương đối với tường vi của Tư Vi không hề thay đổi.
Tức Hi ngắm nghía cánh cửa, trên cửa có phù niêm phong, chắc hẳn Tư Vi đã đi ra ngoài rồi. Nàng dựa vào gậy chống, không để ý nhìn cánh cửa màu đỏ thắm, nghĩ thầm, nha đầu [1] này giờ ở một mình, vậy mà thói quen niêm phong cửa mãi vẫn không sửa được.[1] Nha đầu xuất phát từ chữ 丫頭 trong Hán ngữ. Nha (丫) có nghĩa là “chỗ xòa ra ở phần trên của vật gì đó”; còn đầu (頭) là “đầu tóc, đầu người”. Ngày xưa, đầu của trẻ gái thường cột tóc trái đào, rẽ sang hai bên, nên chúng thường được gọi là nha đầu. - Google.
Khi ấy, nàng vừa tới Tinh Khanh cung thì được an bài ở cùng với Tư Vi. Lúc đó đúng là một hồi gà bay chó sủa. Tư Vi ghét nàng nên ngày nào cùng đối đầu với nàng, muốn ép nàng rời đi. Mỗi lần nàng ra cửa, Tư Vi đều đổi các phù niêm phong cửa khác nhau, làm Tức Hi không mở được cửa, không thể trở về phòng.Đương nhiên Tức Hi sẽ không khóc lóc sướt mướt chạy đi tìm cung chủ hay hai vị sư huynh chưởng sự cáo trạng, nàng học thuộc cấp tốc các loại phù hoá giải, mỗi ngày đều gặp chiêu nào phá chiêu ấy với Tư Vi, Tư Vi cứ hạ phù là bị nàng phá giải. Mỗi lần thấy sắc mắt xanh trắng đan xen của Tư Vi, Tức Hi đều tràn ngập sảng khoái nên cũng dần từ bỏ ý định tẩn cho muội muội này một trận.
Sau này, bởi vì tính tình nàng vô pháp vô thiên, ngủ gật khi đi học, đánh nhau ẩu đả, gian lận trong lúc thi nên bị lệnh cưỡng chế dọn tới cách vách Sư An, vị sư huynh duy nhất có thể xem như quản được nàng. Ấy vậy mà thoáng cái đã bảy năm.
Khi Tức Hi kể cho Hạ Ức Thành nghe chuyện nàng từng trải qua hồi còn ở Tinh Khanh cung, Hạ Ức Thành liên tục vỗ vai nàng, thần sắc đồng tình tự đáy lòng: “Thiên Cơ Tinh Quân cũng coi như làm cha ngươi bảy năm, quả thật là dốc hết tâm huyết, đúng là không dễ dàng.”
Tức Hi vừa hồi tưởng, vừa đưa ngón tay chọc lên phù chú trên cửa, vô ý thức vận động khí mạch khoa tay múa chân, vạch tới vạch lui trên phù chú một lát. Ai ngờ một tiếng động nhỏ vang lên, phù chú cũng tiêu tán theo.
Phù chú bị phá rồi!
Tức Hi ngạc nhiên bắt lấy đạo phù chú đang dần tiêu tán, nhưng chỉ là phí công.
Không phải đấy chứ, thế này mà đã giải được rồi? Nhiều năm trôi qua mà phù niêm phong cửa của Tư Vi vẫn chẳng tiến bộ tí nào!
Phá chú niêm phong cửa của tu sĩ với việc đá cửa xông vào chẳng khác nhau là mấy. Dù sao cũng đã phá giải phù rồi, nếu nàng nói bản thân chưa vào chắc hẳn Tư Vi cũng chẳng tin.
Tức Hi suy nghĩ một lát, bảo nàng chống gậy đứng trơ ở đây chờ thì nàng không có đủ kiên nhẫn, nên Tức Hi cứ thế đơn giản đẩy cửa đi vào. Trông thấy hoa tường vi màu hồng phấn bông lớn bông nhỏ đầy trong viện, Tức Hi chống gậy trên con đường đầy sỏi đá nghiêng người bước vào trong, đi quanh một vòng, khi nàng đang nỗ lực giữ cân bằng, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng quát.
“Ai dám vô lễ như thế!”
Một thân ảnh màu trắng nhanh chóng phi đến trước căn phòng nơi Tức Hi đang đứng. Đó là một nữ tử mới khoảng hai mươi tuổi, đầu thắt búi tóc bằng dải lụa màu tím, cần cổ mơ hồ hiện lên tinh đồ sao Bắc Đẩu màu bạc. Đôi mắt hạnh như chứa nước trợn lên, nước da trắng mịn, dường như khiến cho muôn hoa tường vi trong viện càng thêm căng tràn sức sống.
Hừ, nha đầu Tư Vi này, mới một năm mà lớn lên ngày càng xinh đẹp rồi, không biết tương lai ai sẽ được hời đây.
Tức Hi chống gậy, dùng ánh mắt trưởng bối đánh giá: “Đương nhiên là kế mẫu của ngươi đến thăm ngươi rồi.”
Tư Vi nheo mắt cắn răng, cười lạnh nói: “Vào Tinh Khanh cung là vứt bỏ dòng họ, đoạn tuyệt quan hệ thân nhân với thân phụ mẫu, chỉ có sư hữu [2] thiên địa, kế mẫu là cái gì?”[2] Sư hữu chỉ chung sư phụ và huynh đệ tỷ muội đồng môn.
“Đây là ngươi nói đó nha, sư hữu thiên địa, ta đây chính là sư mẫu của ngươi được không? Ngươi thấy sư mẫu đã không tiếp đón, lại còn định đánh người à?” Tức Hi khẽ nâng cằm, mỉm cười.
Khóe miệng Tư Vi run rẩy nửa ngày, cuối cùng đành cắn môi cúi đầu hành lễ: “Gặp qua sư mẫu.”
Mặt ngoài của Tức Hi là gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng đã vui tới mức nở hoa.
“Tốt, vậy ta đây cũng không so đo với ngươi nữa.”
Sống lại một lần, bối phận của nàng bay lên thẳng mây xanh, trước nay Tư Vi đều không chịu gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, bây giờ thì lại ngoan ngoãn cúi đầu gọi nàng sư mẫu, đúng là khiến người ta tinh thần sảng khoái mà.
“Ta tới là để...”
Tức Hi tiến về phía trước, định nói ra ý đồ, gậy chống trên đất lại bất chợp vấp phải sỏi đá, thế là trượt một cái, cơ thể nàng vẽ ra một đường cong duyên dáng, ngã đập mặt xuống đất, hai dòng chất lỏng nong nóng chảy ra từ lỗ mũi.
“...”
Bao trùm không gian là một sự tĩnh lặng, Tức Hi cảm thấy rất xin lỗi gương mặt như thiên tiên này của Tô Ký Tịch.
Bởi vì nàng bị té ngã chảy máu mũi nên cuối cùng Tư Vi cũng chịu mở cửa, đỡ nàng vào phòng nghỉ ngơi, dù rằng có hơi không tình nguyện.
Tức Hi chửi thầm, ngươi không tình nguyện cứ như giấu nam nhân trong phòng không bằng.
Nàng ngồi lên ghế gụ thưởng thức trà hoa cúc Tư Vi tự tay pha, vừa cầm khăn tay ấn lên mũi vừa nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tư Vi ngồi đối diện nâng chén trà lên thổi, lạnh lùng đáp: “Người cứ nói, nói xong thì rời khỏi đây đi.”Ây da, ngữ khí ngạo mạn năm nào không hề giảm tí nào nha. Tư Vi luôn luôn ngoan ngoãn trước mặt các vị sư huynh và cung chủ, nhưng trước mặt các sư đệ, sư muội thì lại kiêu ngạo vô lễ, bày ra trọn vẹn tính tình đại tiểu thư.
“Hòa Gia chính là Tham Lang Tinh Quân - Tức Hi đúng không?”
“Khụ khụ khụ...” Tư Vi bị sặc ho sặc sụa. Nàng ấy nâng đôi mắt nhìn Tức Hi, cả giận đáp trả: “Người... người nói bậy gì đó!”
“Ta không hề nói bậy.” Tức Hi nghĩ kĩ trong lòng một lần mới thản nhiên mở miệng.
“Đệ tử của Tinh Khanh cung đệ đủ 18 tuổi mà không thể thụ phong Tinh Quân sẽ phải rút tịch [3] rời cung. Hiện giờ đệ tử trong cung đã thay đổi vài lượt, lần này người tham dự thảo phạt mà quen biết Tức Hi chỉ có ngươi, Bách Thanh và Sư An. Ngươi cho rằng chỉ cần các ngươi không nói thì sẽ không có người biết hay sao? Sự thật là không. Có một vị từng tu tập [4] với Tức Hi, sau này đệ tử đó rời cung, trùng hợp quen biết ta, nên đã nói chuyện hắn tham dự thảo phạt nhận ra Hòa Gia chính là Tức Hi cho ta biết.”[3] Tịch: sách vở, sổ sách ghi chép mọi sự thời xưa. Chỗ này hiểu gần như hộ tịch.[4] Tu tập: gần giống học tập, nhưng không phải "
học" mà là "
tu".
Tức Hi lấy kinh nghiệm hãm hại lừa gạt nhiều năm nghiêm túc bịa một đống lời mà mặt không đỏ tim không đập, còn mỉm cười tự tin.Đồng tử Tư Vi co rút, bàn tay trên bàn yên lặng nắm lại, nàng ấy trừng mắt nhìn Tức Hi hỏi: “Người muốn làm gì?”
Tức Hi hơi mỉm cười, dựa lên ghế nâng chén trà thổi một hơi, lạnh lùng trả lại: “Ngươi nói xem?”
Không phải là ngạo mạn à, ai mà chẳng biết.Ánh mắt Tư Vi chăm chăm vào Tức Hi nửa ngày, Tức Hi ăn uống hồi lâu mới ra vẻ cao thâm bắt đầu chụp mũ: “Tinh Khanh cung tham dự thảo phạt Hòa Gia ra là muốn nhanh chóng rửa sạch sư môn, giữ gìn thanh danh tốt đẹp xưa nay của các ngươi ha.”
“Ngươi đừng có tùy tiện bôi nhọ! Các sư huynh tham dự thảo phạt căn bản không biết Hòa Gia chính là Tức Hi!” Tư Vi tức giận phản bác.
Tức Hi nhìn đôi mắt Tư Vi toát ra thần sắc phẫn nộ, đè nén giọng nói: “Vậy còn ngươi?”Ánh mắt Tư Vi trong phút chốc né tránh, nàng ấy nói: “Ta đương nhiên cũng như vậy.”
Trạng thái khi Tư Vi nói dối và nói thật khác biệt quá lớn, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Nàng ấy thật sự không nói cho Sư An và Bách Thanh biết Tức Hi là Hòa Gia.
Tức Hi bỗng nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khi Sư An giết nàng rất dứt khoát, lưu loát, bình tĩnh, đó không phải vì chán ghét hay căm hận nàng, chàng chỉ không biết người đó là nàng thôi.
Thật may quá.
Tư Vi cẩn thận quan sát biểu tình của Tức Hi, toàn thân căng chặt như con mèo đang chờ bị công kích. Tâm tình Tức Hi thì lại rất tốt, buông chén trà, nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta đã dặn dò vị bằng hữu kia không để lộ cho ai khác rồi, ta cũng sẽ giữ kín như bưng. Tới nói chuyện này với ngươi là để ngươi an tâm, dẫu sao quan hệ của chúng ta cũng đặc thù. Thật ra ta chẳng hề muốn làm kế mẫu của ngươi, chúng ta cứ duy trì quan hệ hoà bình ngoài mặt là được.”Đối mặt với thái độ đột nhiên quay ngoắt của Tức Hi, Tư Vi giật mình, mặt đầy hoài nghi nhìn nàng. Tức Hi cười vỗ tay, nhấc chiếc gậy bên cạnh lên, vẫy tay với Tư Vi: “Ngươi không cần tiễn ta.”Đi được hai bước, hình như nàng nhớ tới chuyện gì đó, thế là quay đầu lại tri kỷ dặn dò: “Phù chú niêm phong cửa này của ngươi yếu quá rồi đấy, công lực không tốt thì phải chăm chỉ tập luyện thêm nha.”
Nói ra câu nói khó hiểu xong, nữ tử lấy tư thế không thuần thục cầm gậy, vừa đi vừa hát dần biến mất, Tư Vi nhìn bóng dáng nàng, ngạc nhiên lẩm bẩm: “... Người này bị sao vậy?”Đại tiểu thư của Tô gia là nữ tử kỳ quái thế này à?
Tức Hi đi rồi, Tư Vi lập tức đứng dậy đi đến trước cửa một căn phòng khác. Nàng mở cửa đi vào rồi lập tức đóng lại, đóng cửa xong nàng ấy còn thêm một đạo phù chú niêm phong lên cửa, sau đó mới từ từ xoay người nhìn vào chiếc tủ quần áo bằng gỗ gụ đặt ở góc phòng.
Tư Vi lẳng lặng nhìn chiếc tủ quần áo kia thật lâu, rồi mới chậm rãi đưa tay loại bỏ phù niêm phong cửa tủ. Hai cánh cửa tủ chầm chậm mở ra, lộ ra một nam tử mặc hồng y sắc mặt tái nhợt đang nằm bên trong.
Y có một gương mặt tinh xảo tuấn tú, dẫu chỉ nằm nơi đó không nói một lời vẫn toát ra vài phần phong lưu và tà khí. Kỳ quái hơn là toàn thân y không có lấy một miệng vết thương nhưng hô hấp lại rất mỏng manh.
Tư Vi sờ mạch đập của y, vẫn ốm yếu như cũ. Nàng ấy nhíu mày lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là tật xấu gì chứ?”
Nàng ấy đau đầu xoa huyệt Thái Dương, cả giận: “Mình tội tình gì mà cứ tìm phiền toái cho bản thân thế này!”
Phía bên kia, Tức Hi vui sướng hát tiểu khúc trở về phòng của mình, nàng thuần thục đi xuyên qua các đình đài lầu các, đến gậy chống cũng cầm thuận tay hơn trước.
Nơi nàng đang ở là phòng Tử Vi của cung chủ, ngay bên cạnh là Tích Mộc đường của Sư An. Tức Hi lia mắt qua Tích Mộc đường, thấy bốn bề vắng lặng thế là rón rén bước tới, cửa Tích Mộc đường mở ra. Trong viện có một con sói màu trắng bạc đang nằm ườn ra phơi nắng.Ánh nắng vàng nhè nhẹ rọi xuống lớp lông tơ trên người nó như mạ lên một vầng ánh sáng, khẽ vi vu động đậy theo gió, thoạt nhìn cực kỳ thích ý.
Tức Hi ngẩn người, sau đó kích động hét lớn: “Đường Phèn!”
Con sói to uy phong lẫm liệt nghe tiếng gọi một cái thì giật mình chồm dậy, dáo dác ngó nhìn xung quanh, cuối cùng đối mắt với Tức Hi. Hình như nó hơi ngẩn ra, rồi mới hớn hở gào hú phi nhanh về phía Tức Hi.
Tức Hi nào đỡ được khi một con sói lớn như vậy nhảy lên người, nàng lại lần nữa ngã xuống đất - cũng may lần này nàng ngửa mặt. Đường Phèn vui vẻ liếm nàng, cái đuôi đong đưa thành hình một đóa hoa.
Tức Hi cũng vui sướng theo nó, vô cùng cảm khái, không nghĩ tới ở Tinh Khanh cung này nhận ra nàng đầu tiên lại là Đường Phèn - con sói nàng nhặt về Tinh Khanh cung nuôi năm mười hai tuổi.
Tâm tình Tức Hi phức tạp nhìn Đường Phèn uốn đuôi thành hình một đóa hoa, loại kỹ thuật này đối với một con sói mà nói không hề dễ. Không biết nàng nuôi kiểu gì mà nuôi một con sói tuyết uy mãnh thành con cún thế này đây.
Thật ra Đường Phèn cũng là một nam tử hán, nhưng từ nhỏ nó đã quen được gọi là Đường Phèn nên chẳng hề hay biết đây là một cái tên rất đỗi nữ tính.
Danh Sách Chương: