Đáng tiếc, cô đã thấy cơ thể của người đàn ông kia rồi.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt đang vui vẻ bỗng nhiên không có dấu hiệu mà đột ngột chùng xuống, âm trầm.
Sự đời đâu ai đoán trước được điều gì. Có trời mới biết lúc nhìn hai mắt Mặc Âu sáng long lanh như đèn pha khi nhìn đám đàn ông kia khiến anh nổi lên cơn ghen điên cuồng.
Cũng vì nguyên do đó mà anh quay đầu thay đổi kế hoạch… làm nũng với Mặc Âu.
Hay người ta còn gọi là… dùng mỹ nam kế!
Và không ngoài dự đoán, sắc đẹp của anh đã khiến cô mê mẩn không lối thoát.
Chẹp chẹp! Lần đầu tiên đột nhiên anh cảm thấy muốn bay từ đây về nhà ôm hôn mẹ quá đi. Cảm ơn mẹ đã sinh con ra giống với khuôn mặt nữ thần của mẹ. Chứ không như bản mặt của cái ông già xấu xì chết tiệt kia.
Vừa hay lại tình cờ bước ra thang máy, thấy cuộc cãi vã bên kia có chút lớn tiếng, anh vốn chỉ thuận mắt liếc qua một cái mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Tử Hạ, Hàn Thiên Nhược không khỏi nhíu mày hồi tưởng.
Đây không phải là cô bạn của Mặc Âu à?! Anh cũng đã có dịp được gặp qua ở bữa tiệc do hai vị nhà Tử gia tổ chức đó.
“Đường đường là một chính nhân quân tử mà lại đi hãm hiếp một cô gái. Giám đốc Tống à! Chắc là tôi phải nhìn anh với một cặp mắt khác đây.”
Hàn Thiên Nhược không nhanh không chậm mà nhẹ giọng lên tiếng. Tuy không phải là lời cảnh cáo hay ra lệnh gì, nhưng cũng đủ để khiến Tống Ôn sợ đến toàn thân run rẩy.
“Ngài Tu La hiểu lầm rồi. Tôi đây thấy cô ấy say nên mới giúp cô ấy về phòng nghỉ ngơi thôi. Chứ làm gì có ý hãm hiếp nào như ngài nói.”
Rất dễ nhìn ra được khi cất lên câu này, giọng hắn ta có chút run run.
Hàn Thiên Nhược tất nhiên cũng có thể nhìn ra, khóe môi cong lên như có như không tỏ ý mỉa mai nồng đậm.
“Oh! Vậy giám đốc Tống đây là muốn nói tôi bịa đặt rồi.”
“Làm… làm gì có! Sao ngài có thể bịa đặt được.” Tống Ôn sắc mặt tái xanh khi nghe Hàn Thiên Nhược gán tội.
Hàn Thiên Nhược không để tâm lời tranh biện của hắn ta. Anh hờ hững ra lệnh: “Thả cô ấy xuống.”
Tống Ôn nhíu mày, có chút ý từ liếc cô gái trong ngực lúc này cũng đang mải mê nhìn Hàn Thiên Nhược chăm chú.
Lại nhìn lên Hàn Thiên Nhược định tìm ra một chút suy nghĩ trong đó. Tiếc là năng lực nhìn người của anh cũng có hạn, không thể đoán định ra được những suy nghĩ đang bị ẩn dấu sau ánh mắt ma mị kia.
Hàn Thiên Nhược không rảnh rối đến nỗi mà dành thời gian cho mấy người này. Anh dần mất kiên nhẫn hắng giọng:
“Anh nhìn thêm một cái nữa thì tôi cũng không ngại mà cho bác sĩ pháp y đến chọc mù mắt anh.”
Tống Ôn giật mình, nở nụ cười có chút gượng gạo. Hắn thả Tử Hạ xuống cho tự chống đỡ vào tường. Không chần chừ lâu mà gập người cúi đầu với Hàn Thiên Nhược:
“Thật xin lỗi ngài! Hôm nay tôi uống chút rượu nên nói năng lung tung. Mong ngài thứ tội.”
Hàn Thiên Nhược liếc nhìn Tử Hạ một cái rồi mới nâng môi: “Mới uống một chút rượu đã nói năng lung tung. Xem ra sau này không thể cùng với giám đốc Tống đây trút bầu tâm sự được rồi.”
Một câu nói dập tắt các cơ hội hợp tác mở rộng tiền đồ sau này.
Tống Ôn đang gập người cảm thấy như cả cơ thể đóng băng, mồ hôi hột trên trán từ từ nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Giọt mồ hôi nhỏ “tách” xuống sàn đá cẩm thạch lạnh cứng, văng tung tóe theo quỹ đạo vòng tròn. Hàn Thiên Nhược đứng gần đó nên không thể tránh được việc bị nước bắn vào giày da sáng bóng được đặt riêng.
Các phòng cách âm tốt, sảnh tòa nhà lại vắng người. Hàn Thiên Nhược gia nhập vào giới hắc đạo đã
lâu, không thể không tự rèn luyện cho mình một thính lực tốt.
Hàn Thiên Nhược nhíu mày ghét bỏ. Anh lấy khăn tay trong túi quần ra khó chịu cúi người lau giày. Tuy là cúi người nhưng mỗi động tác mà anh thực hiện lại vô cùng tao nhã, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Tử Hạ là một ví dụ rất điển hình.
Danh Sách Chương: