Hàn Thiên Nhược duỗi đôi chân thon dài, để lộ bộ quần Âu phẳng phiu không nếp gấp, đi cùng đôi giày da bóng bẩy không một hạt bụi.
Lúc Hàn Thiên Nhược bước xuống xe là lúc mà bầu không khí huyên náo vừa rồi đột nhiên bị đè nén lại.
Một phần cũng là bởi vì mọi người bị sắc đẹp của anh làm cho kinh diễm.
Nhưng phần lớn của sự im lặng đó chính là do cốt khí lãnh đạm, cùng khí chất nghiêm nghị, lãnh khốc của anh khiến mọi người phải e dè.
Bạch Thần lúc này ở bên trong tòa nhà bước ra. Anh thấy Hàn Thiên Nhược trước công ty thì có chút ngạc nhiên.
Nhưng để tránh việc gây thất lễ không đáng có thì anh vẫn gật đầu chào với hai người một cái rồi tiến ra phía sau giúp Mặc Âu mở cửa xe.
Mặc Âu vừa bước xuống xe thì bầu không khí dường như dịu lại đi không ít, khiến lòng mọi người vừa bị tảng đá đè nặng nay đã nhẹ như quả trứng.
Mặc Âu nhìn sang Hàn Thiên Nhược gật đầu, tỏ ý anh đi theo cô.
Hàn Thiên Nhược bắt được cử chỉ mà sánh bước cùng Mặc Âu tiến vào trụ sở chính - nơi hội tụ của các nhân tài tinh anh.
Có vẻ như sự có mặt của Hàn Thiên Nhược rất thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là phái nữ.
Với chiếc mặt nạ bạc quen thuộc, chúc mừng, anh dễ dàng bị nhận ra thân phận.
Tinh Đào nhìn theo bóng lưng của Hàn Thiên Nhược khuất dần sau thang máy, ánh mắt lộ vẻ si mê không che ấu:
"Đó chẳng phải là ngài Tu La - vị tổng tài của tập đoàn Thiên Dương sao?’’
Mẫn Tuyết - bạn thân đường dây mạng của Tinh Đào cũng nhìn anh với ánh mắt ham muốn lộ liễu:
"Chính là ngài ấy! Cũng chỉ có ngài ấy mới có được chiếc mặt nạ bạc khắc dấu D chết chóc ấy’’
Mấy người xung quanh thán phục không thôi:
"Lúc đầu nhìn ngài ấy tôi còn tưởng là hoàng tử đi ra từ thế giới cổ tích đấy, đẹp đến nghịch thiên’’
Có vị quản lí đứng một bên đột nhiên hắng giọng, nghiêm khắc ra lệnh:
“Trở về làm công việc của mình đi, đừng có đứng đây mà làm mất hình tượng của Victoria”
Mấy người phụ nữ tuy không thích nhưng phải miễn cưỡng trở lại văn phòng.
Tinh Đào trước khi trở về bàn làm việc thì liếc xéo nam quản lí một cái rồi nói:
"Ghen tị vì không được bà chủ để ý thì nói luôn đi, còn bày vẽ biện cớ mất mặt công ty làm gì’’
Nam quản lí bị đụng trúng tim đen, sắc mặt đen ngòm.
Đúng thực là anh ghen tị thật.
Làm việc đã được một năm mà bà chủ không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.
Tuy anh cũng thuộc dạng anh tài nhưng xem ra không thể với tới cô được rồi.
___________
Trong thang máy chuyên dụng, Bạch Thần nhấn lên số tầng cần đến theo chỉ dẫn của Mặc Âu.
Sau đó anh không nói lời nào, mở chiếc túi đen từ lúc nãy anh đã cầm xuống ra. Trong đó có một đôi dép bông màu trắng mà Mặc Âu thường xuyên thay cho giày đế cao.
Bạch Thần quỳ nửa người xuống, còn định giúp Mặc Âu thay giày thì Hàn Thiên Nhược ngứa mắt lấy tay cướp phắt lấy chiếc dép bông.
‘‘Để tôi’’
Bạch Thần nhíu mày: “Nhưng mà ngài đây là muốn…”
“Để anh ấy giúp tôi đi” Mặc Âu sờ sờ mũi nói.
Haha! Hàn Thiên Nhược nổi cơn ghen thật trẻ con.
Cứ như thế, từ Bạch Thần giờ đổi thành Hàn Thiên Nhược làm sứ giả hộ hoa cho Mặc Âu.
_____________
Đến trường quay cách biệt nằm trong Victoria, Bạch Thần lãnh đạm giới thiệu vị khách đặc biệt mới tới.
Ai nấy đều cảm thấy lòng nhộn nhạo không thôi. Muốn gặp được ngài Tu La luôn nổi tiếng là sống khép kín với thế giới thì đúng là khó như hái sao trên trời.
Ngờ đâu, bọn họ bây giờ mới được chính mắt nhìn thấy, lại còn ở một khoảng cách có thể nói là gần.
Cho dù bọn họ đang cách anh đến gần chục mét.
Mặc Âu ra hiệu cho đoàn nhân viên trong trường quay im lặng rồi lên tiếng:
“Công ty chúng ta rất vinh dự khi mời được ngài Tu La làm gương mặt đại diện cho quý này của chi nhánh trang sức và đá quý ở phía Tây thành phố A. Cho nên tôi mong mọi người làm việc với hiệu suất cao nhất để không làm tiêu tốn thời gian quý giá của ngài ấy”
Tất cả mọi người đồng thời đáp: “Vâng bà chủ”
Danh Sách Chương: