• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chính Hàm gật đầu.

Đợi cung nhân đem nước lên, Chu Chính Hàm chỉ uống một ngụm. Mạn phi dựa vào gối kê:"Thần thiếp nghe nói Vĩnh Dư đang được chăm sóc ở cung khác. Hoàng thượng, có phải tỷ tỷ đã làm gì sai không?"

Chu Chính Hàm đặt chén nước mát xuống:"Trẫm và nàng, so với hoàng quý phi thân cận hơn. Nàng không còn xa lạ gì với con người nàng ấy, lần này tỷ tỷ nàng đã không thể nuôi dưỡng Vĩnh Dư nữa. Hôm nay trẫm đến là muốn hỏi ý nàng."

Mạn phi thở một hơi, biết được tỷ tỷ đã làm sai, nàng lộ ra vẻ ái ngại.

Chu Chính Hàm nói:"Trẫm biết con người nàng không giống hoàng quý phi, sinh mẫu vẫn sẽ đối tốt với hài tử của mình hơn. Nàng suy nghĩ thế nào, cứ việc nói với trẫm, nếu như nàng muốn nuôi dưỡng Vĩnh Dư cũng không có vấn đề."

Mạn phi gật đầu.

"Thần thiếp biết bản thân không tốt, quanh năm bệnh tật nằm trên giường. Trách nhiệm nuôi dưỡng Vĩnh Dư lẽ ra là của thiếp, nhưng giờ thiếp dù muốn cũng không thể làm được. Trước đây tỷ tỷ nhận phần này, thiếp kỳ thực đã tin tưởng hết mình. Nào ngờ tỷ tỷ...lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế."

Giọng điệu của Mạn phi nghe ra sự run rẩy, căm phẫn vô cùng. Nhắc đến chuyện này, Chu Chính Hàm sa sầm sắc mặt.

Hoàng quý phi thực không xứng, dù là dưỡng mẫu cũng không!

"Chuyện này lẽ ra thiếp đã giấu trong lòng, nhưng hôm nay nhìn thấy Vĩnh Dư bị tỷ tỷ bạc đãi nên đành nói ra. Tuy thần thiếp đau yếu nhưng vẫn luôn quan tâm Vĩnh Dư, khỏe một chút liền đến Liên Du cung thăm con bé. Nhưng lần nào cũng bị tỷ tỷ cự tuyệt chặn ngoài cửa, thần thiếp thương tâm vô cùng."

Hoàng quý phi vì muốn Vĩnh Dư chỉ nhớ đến mình liền chặt đứt tình mẫu tử của hai người bọn họ, lâu dần Mạn phi không được gặp con gái nữa.

"Là trẫm không quan tâm chuyện hậu cung, để cho hoàng quý phi lộng hành ngang ngược."

Mạn phi lắc đầu.

"Là thần thiếp nên nói sớm mới phải. Bây giờ Vĩnh Dư bị bạc đãi, thiếp đau lòng vô cùng."

Mạn phi hít sâu một hơi, đáy mắt lộ vẻ không đành lòng:"Tuy thiếp không thể nuôi dưỡng Vĩnh Dư, nhưng trong cung vẫn có người thương yêu con bé. Thần thiếp thấy Đức phi rất được, hai ngày trước Đức phi đích thân đưa con bé đến Thể Ti cung thăm thần thiếp. Người có lòng chân thành như vậy, nhất định sẽ bảo bọc được Vĩnh Dư."

"Đức phi đã đến đây sao?"

Mạn phi gật đầu:"Vâng, nàng ấy biết thần thiếp uống thuốc bị đắng miệng, đem ít quýt ngọt đến. Vĩnh Dư thân cận với nàng ấy, thiếp rất yên tâm."

Chu Chính Hàm giật giật khóe mắt.

Nha đầu nhỏ Tiết Nhan cũng biết trò này sao!

"Hoàng thượng, ý tứ của Đức phi cũng đã rõ. Giao cho nàng ấy nuôi dưỡng Vĩnh Dư, Thể Ti cung và Đức Dinh cung gần như vậy, thiếp cũng có thể thường xuyên thăm hài tử."

Chu Chính Hàm đỡ trán:"Tại sao cứ phải là Đức phi mới được?"

Mạn phi im lặng một chút rồi mới nói:"Đức phi nói với thần thiếp: Hài tử phải được nuôi dưỡng trong tay người thực tâm yêu thương dạy dỗ nó, tương lai lớn lên mới có thể làm người tử tế. Nếu nàng ấy có hài tử, không cầu con ưu tú nổi bật, chỉ mong con có thể bình an khôn lớn. Hoàng thượng, điều Đức phi nói không phải là điều người làm phụ mẫu chúng ta mong muốn hay sao?"

Chu Chính Hàm:"..." Không phải, ý trẫm đương nhiên trẫm cũng muốn. Nhưng nha đầu Tiết Nhan làm sao nhả ra được mấy lời ngọc ý vàng này chứ?

Chu Chính Hàm suy nghĩ một chút, gật đầu:"Trẫm hiểu rồi."

Hắn nán lại Thể Ti cung đến chiều, đợi Mạn phi uống xong thuốc mới rời đi. Về Long Nguyên cung, hắn cho gọi Hoài Ngâm vào điện.

"Hoàng thượng cho gọi thuộc hạ."

Chu Chính Hàm xoay người đối lưng với Hoài Ngâm:"Ngươi đến thành Tây một chuyến, cách thành hai mươi dặm có thôn Kinh Giác. Tìm một người phụ nữ có tên Trúc Mãn, mời vào cung một chuyến."

Hoài Ngâm kinh ngạc:"Mời sao?"

Là đại nhân vật nào mà lại khiến cho hoàng thượng đích thân cho mời?

"Phải, là mời. Căn dặn bên dưới cẩn thận hầu hạ."

"Thuộc hạ đã rõ."

Hoài Ngâm rời đi.

Chu Chính Hàm không có nhiều thời gian đã chần chừ, cũng may ở kiếp trước từng nghe qua nhà cũ của A Mãn nương ở thôn Kinh Giác mà hắn bây giờ mới nhớ ra.

Mùa đông sắp tới, triệu A Mãn nương tiến cung muốn nhờ bà chữa giúp bệnh tình của Triều Thanh Diên. Nhân tiện...

Hắn nhìn mứt quýt ở trong hộp gỗ, liếm môi.

Thanh Diên của hắn.

..................

Chiếu chỉ truyền xuống, Vĩnh Dư giao cho Đức phi nuôi dưỡng. Đức phi vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, ôm đại công chúa tạ ơn Chu Chính Hàm.

Chu Chính Hàm bày tỏ thật ra hắn cũng không muốn, nhưng đến cả mẹ ruột công chúa cũng đã lên tiếng, hắn còn có thể ngập ngừng cái gì.

Đức phi dẫn theo công chúa đến Thể Ti cung thăm Mạn phi, bên này Triều Thanh Diên cũng đã nhận được tin.

Mong rằng Đức phi sẽ nuôi dưỡng đại công chúa thật tốt.

Nàng bước theo lối dọc của hoàng cung, nhìn về hướng xa xa. Đoàn quân khuân vác mấy rương châu báu, rình rang hướng đến cung thái hậu.

Hôm nay Dục Minh vương, Chu Chính Hoành hồi kinh.

Chu Chính Hoành lấy cớ làm công vụ vắng mặt ở kinh mấy tháng liền, đến nay mới chịu quay về. Có lẽ trong khoảng thời gian này đã đi khắp nơi cấu kết phản tặc, hiện tại đến lúc tạo phản cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Chu Chính Hoành dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, hắn xoay người lại, bắt gặp Triều Thanh Diên đứng cách đó không xa.

Chu Chính Hoành là con trai duy nhất của Hạ thái hậu, lúc trẻ Hạ thái hậu xinh đẹp ra sao, hiện giờ nhìn Chu Chính Hoành có thể thấy được hắn thừa hưởng không ít.

Chu Chính Hoành ôm quyền, ra thế hành lễ.

Đuôi mày hắn khẽ nhướng lên, nhanh chóng chỉ còn lại sự cung kính. Hắn làm gì có chỗ nào giống kẻ muốn tạo phản chứ?

Thuộc hạ bên cạnh rỉ vào tai hắn, Chu Chính Hoành lập tức xoay người hướng đến Trường An cung. Triều Thanh Diên nhìn về phía đó, ngây một hồi.

................

"Mẫu hậu."

Chu Chính Hoành hiếu thảo hành lễ, công vụ ở bên ngoài cũng không khiến hắn mất đi vẻ quyền quý của một vương tử. Hạ thái hậu nhìn thấy hắn, sự sắc lẹm trước mặt hậu cung hôm trước cũng không còn, thương yêu đỡ tay hắn.

"Con về rồi. Mẫu hậu rất nhớ con."

Chu Chính Hoành nhìn quanh điện Trường An một hồi, đáy mắt trầm xuống:"Mẫu hậu ở đây có tốt không?"

"Ai gia tốt. Chỉ lo lắng cho con. Bên ngoài nắng mưa cực khổ, đều tại tên hoàng thượng đó!"

Chu Chính Hoành nở nụ cười, vỗ mu bàn tay bà một cách trấn an:"Nhi thần không sao, sau này khổ tận cam lai. Mẫu hậu đừng quá gấp gáp. Nhi thần chỉ tức giận, điện Trường An này làm sao xứng với mẫu hậu chứ?"

Cùng một ánh mắt, mẫu tử bọn họ nhìn về phía bảo tọa của điện Trường An. Điện Trường An của Chu triều vốn không dành cho thái hậu, mà là dành cho phi tần tiền triều được tôn phong thái phi.

Chu Chính Hàm đăng cơ, nói thân phận Hạ thái hậu chỉ là kế huyền của tiên đế. Điện Trường Ninh là của chính thất, Hạ thái hậu không thích hợp ở nơi này.

Không để cho người khác kịp phản ứng, Chu Chính Hàm đã đưa bài vị của Thường An hoàng hậu đặt giữa điện Trường Ninh, bày ra dáng vẻ ai dám thì xông vào.

Hắn đã làm đến mức này, Hạ thái hậu chẳng lẽ còn vứt mặt mũi bước vào Trường Ninh cung sao?

Lúc đó Hạ thái hậu vuốt giận nhi tử mình, nói sau này mẫu tử họ sẽ đòi lại tất cả. Giờ phút này Hạ thái hậu cũng như vậy, bình tĩnh xua tay:"Chẳng qua chỉ là một cái cung điện, ai gia còn sợ ủy khuất sao? Ai gia vẫn là thái hậu Chu triều, sống cũng nửa đời người, chẳng lẽ con sợ ta bị tên nhãi hoàng đế đó bắt nạt?"

Chu Chính Hoành bình tĩnh lại, cười vui vẻ.

"Vâng, làm gì có ai bắt nạt được mẫu hậu."

Hàn huyên một lúc, người bên cạnh thông báo với thái hậu một câu. Hạ thái hậu uống nốt tách trà cùng Chu Chính Hoành, tự mình lui về tẩm điện nghỉ ngơi, trước khi đi Chu Chính Hoành còn không quên dỗ dành bà bằng mấy rương châu báu đem đến.

Chưa đầy nửa canh, rèm ngọc lần nữa vén lên. Cung nhân lúc này đều đã lui ra hết, Chu Chính Hoành đặt tách trà xuống, hướng đầu về phía phát ra âm thanh.

"Vương gia."

Lệ phi bấy lâu không gặp, trông tiều tụy rất nhiều. Nhưng hôm nay vì muốn xinh đẹp trước người trong lòng, Lệ phi đã tốn hết mấy canh liền trang điểm cẩn thận. Chu Chính Hoành đưa tay tới đón lấy thân ảnh của Lệ phi, trầm ổn gọi một tiếng:"Nhu Nhu."

"Chàng về rồi, thiếp ở trong cung rất ủy khuất."

Lệ phi tiếp tục rơi nước mắt, người xinh đẹp như thế khóc trong lòng mình, Chu Chính Hoành cũng không chịu nổi mà dỗ dành một hồi.

Lệ phi và hắn ôm ấp một trận rồi mới ngồi xuống. Nàng ta không nhịn nổi đơn côi, xích qua ôm dính lấy Chính Hoành. Hắn không khách khí, vừa dỗ dành vừa đáp trả tình ý với Lệ phi.

"Hoàng thượng sao lại không sủng nàng? Không phải lúc trước hắn rất thương nàng sao?"

Theo sự hiểu biết của hắn, Chu Chính Hàm là người không dễ gì động lòng với nữ nhân. Số người được nạp vào hậu cung, nếu không phải để củng cố hậu cung thì cũng là bất đắc dĩ mà lấy về.

Chỉ có Tương Nhu, từ ánh nhìn đầu hắn chắc chắn hoàng thượng sẽ yêu thương nàng ta vô kể.

Tương Nhi lau nước mắt, nghiêng đầu ngã lên ngực hắn:"Thiếp không làm gì sai, đột nhiên thất sủng. Hoàng thượng tối ngày chỉ đến Viên Di cung, mấy tháng qua không ai có thể đoạt sủng, đến cả bóng người của hoàng thượng thiếp cũng không thấy."

Trong đầu Chu Chính Hoành hiện lên dung mạo người ban nãy đã gặp, hắn thấp đầu xuống nhìn Lệ phi:"Nàng nói Triều thị?"

Tương Nhu ủy khuất gật đầu:"Chính là nàng. Nếu không phải nàng ba hoa nói bậy thì thái hậu cũng không bất đắc dĩ trách phạt thiếp."

Chu Chính Hoành nghi hoặc:"Nàng khẳng định chính là Triều thị, An phi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK