Hắn đuổi theo đến bở hơi, cung nhân láo liên đảo mắt, chỉ cho hắn An phi nương nương đang ở trong tiểu hoa viên.
Triều Thanh Diên bức bối trong lòng, cả hoa trên chậu cũng bị nàng hung hăng hái xuống, từng cánh hoa đáng thương rơi xuống mặt sàn. Chân của nàng đung đưa không chạm đất, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Chu Chính Hàm cẩn thận vén rèm trong đình:"Nàng còn tức giận sao?"
Triều Thanh Diên giật thót, dùng váy che số hoa vừa bị mình dày vò dưới đất. Chu Chính Hàm làm bộ không nhìn thấy, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thanh Diên hơi mím môi:"Thần thiếp sao lại tức giận chứ. Thần thiếp chỉ là để lại không gian cho hoàng thượng và Lệ phi thôi."
Ngài còn không mau vào với ái phi của ngài đi?!
"Trẫm không muốn ở cùng Lệ phi."
Chu Chính Hàm phì cười, cằm của hắn khẽ tựa lên vai Triều Thanh Diên:"Triều Thanh Diên, tốt nhất từ nay nàng đừng nhường trẫm cho nữ nhân khác."
Triều Thanh Diên ngơ ngẩn, hoàng thượng sao lại nói những lời này với nàng chứ? Không phải trước đây hắn không thích nàng sao?
Lồng ngực nàng đập rộn ràng, vành tai đỏ ửng bị hắn hôn hôn cắn cắn. Nàng khẽ rụt người, theo bản năng đẩy hắn ra.
"Tại, tại sao?"
"Đây là thánh chỉ."
Nếu không trẫm sẽ giận.
Triều Thanh Diên nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc đến không thể nào nghiêm túc hơn của hắn. Khóe môi hơi cong, gò má đỏ ửng, nàng chậm rãi gật đầu:"Vậy thiếp không nhường cho ai hết."
Hô hấp hai người gần hơn, hắn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng hôn xuống.
Thanh Diên rất dễ dỗ.
...........
Viên Di cung nhận thánh sủng.
Thánh sủng đúng là khó đoán, mới từ chỗ Lệ phi nương nương đã dời qua An phi nương nương rồi. Nhưng An phi trước đó không phải thất sủng nhiều năm sao?
Tin này truyền khắp lục cung, truyền đến chỗ Hoàng quý phi.
Hoàng quý phi đang thêu khăn tay cũng khẽ siết lại:"Tiện nhân đó không ngờ có ngày cũng thịnh sủng. Tại sao thánh sủng đó lại không rơi vào người bổn cung?"
Mạc Kỳ mất hết kiên nhẫn, quăng khăn thêu lẫn kim chỉ qua một bên.
Cúc Thanh, trưởng sự Liên Du cung, cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng quý phi vội giúp nàng ta thu dọn khăn thêu, khuyên giải:"Nương nương đừng tức giận nữa, có lẽ thánh sủng chỉ vô tình rơi trúng An phi. Nô tì nghĩ có lẽ là do Lệ phi đã làm gì đó khiến hoàng thượng tức giận, An phi chỉ trùng hợp thay thế mà thôi."
Mạc Kỳ nóng nảy:"Trùng hợp trùng hợp, không phải năm đó ả cũng trùng hợp thay thế Triều Thanh Bích gả cho bệ hạ sao?"
Hoàng quý phi vì sao lại căm ghét Triều Thanh Diên đến thế?
Chuyện này phải quay về nhiều năm trước, lúc Mạn Kỳ đang là nhất giai trắc phi thái tử phủ.
Nàng ta vụt hậu vị khỏi tầm tay, trước bị người ta chê cười, sau bị Chu Chính Hàm ghét bỏ. Nàng ta vừa được phong trắc phi chưa bao lâu thì Chu Chính Hàm đã muốn nạp nữ nhi Triều gia vào phủ.
Đích nữ Triều gia, Mạn Kỳ đã gặp qua nhiều lần. Ngoại trừ có phụ mẫu che chở, Triều Thanh Bích kia chỉ là một ả nữ nhân ngu ngốc. Mạn Kỳ vốn không hề lo lắng.
Cho đến khi nghe được cuộc trò chuyện của Chu Chính Hàm và Hoài Ngâm ở thư phòng.
"Gia không thích Triều Thanh Bích. Một nữ nhân xuất thân thế gia lại chẳng có chút phong thái khôn khéo, sớm muộn gì nàng ta cũng gây chuyện cho gia gánh."
Hoài Ngâm thấp đầu:"Nhưng bên phía Võ đại nhân đã nói rõ, muốn giữ được Triều Thanh Nghị điện hạ chỉ còn cách lấy nữ nhi Triều gia."
Chu Chính Hàm chê phiền, đối với hắn hậu viện có một kẻ như Mạn Kỳ đã là quá đủ. Nạp Triều Thanh Bích, sớm muộn gì hậu trạch cũng náo đến gà bay chó sủa.
Hắn đột nhiên dừng lại, hỏi Hoài Ngâm:"Nữ tử chúng ta gặp ở hoa đăng hội, Triều Thanh Diên cũng không tệ. Trông hiền lành an phận, ngoan ngoãn hiểu chuyện."
Bên kia cánh cửa, Mạn Kỳ khẽ siết khăn tay lại. Chu Chính Hàm chưa từng khen nữ nhân nào như thế.
Mạn Kỳ ở đó, nghe Chu Chính Hàm và Hoài Ngâm bàn về kế hoạch để Triều Thanh Diên gả thay. Kết quả, Triều Thanh Diên thực sự gả vào thái tử phủ làm nhị giai trắc phi.
Sính lễ nhiều ngất ngưỡng toàn những trân phẩm quý hiếm, là Chu Chính Hàm tự tay chuẩn bị cho Triều Thanh Diên.
Mạn Kỳ ghen ghét đến cùng cực nhưng vẫn không thể làm gì quá đáng, vì trước khi Triều Thanh Diên vào phủ, Chu Chính Hàm đã đích thân cảnh cáo nàng ta.
"Gia nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất an phận đừng động đến Triều thị. Nếu không chỉ cần nàng ta chịu chút ủy khuất trong phủ, gia sẽ đổ hết lên đầu ngươi."
Mạn Kỳ luôn bị Chu Chính Hàm ghét bỏ, nhưng Triều Thanh Diên lại được hắn âm thầm bảo vệ. Tuy không ân ái mặn nồng nhưng Triều Thanh Diên cũng là một điểm riêng trong lòng hắn.
Ghen, nàng ta đương nhiên rất ghen.
Dựa vào đâu một thứ nữ xuất thân hèn kém còn có được sự quan tâm của hắn, nàng ta lại không được?
Nếu như năm đó phụ thân nàng không cống hiến cho triều đình, e rằng nàng ta ngay cả Hoàng quý phi cũng không thể làm.
Chu Chính Hàm nạp muội muội nàng ta làm phi, chung quy cũng bởi vì muốn nàng ta thu liễm mấy phần.
Mạn Kỳ nghe tiếng khóc ré của đại công chúa, phiền hà trong lòng liền có điểm sáng.
Nàng ta nắm chặt vạt áo. Có ái nữ của Chu Chính Hàm trong tay, chẳng lẽ nàng ta còn sợ phải chịu thiệt.
"Đến xem Vĩnh Dư thế nào."
...............
Thượng triều có công văn của nhà thừa tướng, Mạn thừa tướng đã khỏe hơn, muốn xin hoàng thượng cho tiếp tục chầu triều.
Chu Chính Hàm ngoài miệng nói thừa tướng gia dốc lòng vì triều đình, hắn thương xót nên muốn ông ấy được nghỉ ngơi nhiều hơn. Trong bụng thì âm thầm cười xấu xa, tay gạch công văn của thừa tướng, chuẩn bị tìm người làm thay những việc của ông ấy.
Hoàng quý phi vẫn chưa nhận được thư của người nhà, lúc này không hoảng. Nhưng thừa tướng phủ đã gấp thành một đoàn, mỗi ngày Mạn thừa tướng đều bị thái y do hoàng thượng phái đến nhìn chằm chằm từng cử chỉ.
Ông ấy hắng một tiếng thì lập tức uống thuốc, uống nhiều đến mỗi đi ngoài mấy lần. Trách thái y thì vị thái y đó liền nói:"Thừa tướng gia đừng tức giận kẻo hỏa nộ công tâm, nhỡ hoàng thượng trách tội thì ta không gánh được. Thừa tướng cứ hay nóng giận, uống thuốc vào mới xảy ra tác dụng phụ, đi ngoài là bình thường. Ngài tức giận với ta chi bằng điều chỉnh bản thân thật tốt, sớm ngày bình phục để không phải ôm nhà xí."
Nghe đến đây, Mạn thừa tướng lại tức giận đến ho ra máu.
Chu Chính Hàm nghe báo cáo của Hoài Ngâm, cười đến run bàn.
Hoài Ngâm nói tiếp:"Thuộc hạ đã cho người chặn thư của thừa tướng gửi cho Hoàng quý phi rồi. Trong thời gian ngắn có thể sẽ không liên lạc được."
Chu Chính Hàm:"Không cần, tin tức này cứ nhanh chóng truyền đến Liên Du cung, càng nhanh càng tốt."
Hoài Ngâm gật đầu:"Thuộc hạ hiểu rồi."
Cha con Mạn thừa tướng tự cho rằng mình tài giỏi, thực sự có thể trước nắm hoàng triều sau nắm hậu cung. Thực tế cha con họ đều đã bị Chu Chính Hàm bỡn cợt trong lòng bàn tay.
Chu Chính Hàm phất tay cho Hoài Ngâm lui, tiện thể mang số công văn vô bổ kia ném về thừa tướng phủ.
Quả nhiên buổi tối khi đang dùng bữa cùng Thanh Diên, cung nhân của Liên Du cung liền đến.
"Hoàng thượng, Hoàng quý phi cho người đến báo đại công chúa không khỏe, cần hoàng thượng đến một chuyến."
Hoàng quý phi nhanh như vậy đã không đợi được rồi? Chu Chính Hàm sắc mặt sa sầm, nói với Triều Thanh Diên một câu rồi đi mất.
Chu Vĩnh Dư nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt vầng trán. Hoàng quý phi ở bên cạnh, không khóc thì than, diễn rất tròn trĩnh vai hiền mẫu của mình.
Hoàng thượng giá đáo, tiếng khóc của Mạn Kỳ suýt lấn cả tiếng của công công thông tri. Chu Chính Hàm đi vào tây điện, nhìn thấy nữ nhi nhà mình tay chân run rẩy nằm trong chăn, mê man li bì.
Hắn đột nhiên nhớ đến ngày đó Chu Vĩnh Dư bị Chu Chính Hoành giết hại dã man ném xuống tường thành, tay hắn trong vạt áo siết chặt thành quyền.
Mạn Kỳ vẫn chưa biết gì, ra sức khóc lớn:"Hoàng thượng, hoàng thượng. Vĩnh Dư của thần thiếp thật khổ sở."
Vĩnh Dư của nàng ta?
Chu Chính Hàm cười lạnh trong lòng. Hắn đi đến bên giường, lật tấm chăn dày đang đắp trên người đại công chúa, bế nữ hài đặt lên vai mình ôm đi.
"Hoàng thượng, hoàng thượng người làm gì vậy? Vĩnh Dư vẫn còn rất yếu."
Mạn Kỳ không đoán được hoàng thượng sẽ làm như thế, hoảng hốt giữ tay hắn. Chu Chính Hàm ném cho nàng ta cái nhìn lạnh lẽo, Mạn Kỳ lập tức thu tay lại.
"Hoài Ngâm, triệu Phùng thái y tiến cung."
Đáy lòng Mạn Kỳ lộp bộp:"Hoàng thượng, Vĩnh Dư đã được thái y thăm khám rồi..."
Cả người đại công chúa đổ mồ hôi, má nhỏ ửng đỏ trông rất khổ sở. Chu Chính Hàm sùng sôi ruột gan, song vẫn kiềm nén tức giận trong lòng mà đợi Phùng thái y đến.
Hoàng thượng ôm chặt đại công chúa trong tay, nhất quyết không để Hoàng quý phi đến gần.
Chu Chính Hàm tự mắng mình ngu ngốc, đứa trẻ đang yên đang lành đột nhiên phát sốt đến mê man, nếu không phải có kẻ giở trò thì là gì?
Vậy mà ở kiếp trước hắn lại không để ý, chỉ nghĩ Vĩnh Dư yếu ớt từ nhỏ nên mới dễ sinh bệnh. Còn căn dặn Mạn Kỳ chăm sóc nữ hài thật tốt, cố ý lưu lại Liên Du cung một đêm.
Là một người mẹ, làm gì có ai trong lúc hài tử bệnh nặng còn có tâm trí nhận mưa móc chứ?
Mạn Kỳ thấy khí tức tỏa ra từ người hắn, run rẩy đến quỳ sụp dưới sàn. Chu Chính Hàm kéo long bào che lấy thân thể lúc nóng lúc lạnh của Vĩnh Dư. Tiểu công chúa đáng thương mê sảng, ôm chặt lấy Chính Hàm không buông.
"Phụ hoàng đây, con đừng sợ."
Phụ hoàng sẽ không để bất kỳ ai tổn hại đến con nữa.
Danh Sách Chương: