Lúc bấy giờ thì Mộ Phong mới ngờ ngợ ra đứa cháu Tiểu Tuyết này đang gặp vấn đề gì.
“Chẳng lẽ là Mai Lệ đó đã trộn thứ gì khác vào rượu trước đó rồi sao? Vậy mà cô ta vẫn dám uống cùng với Tiểu Tuyết!”
Miệng thì lẩm bẩm như vậy thôi chứ anh cũng đoán biết được thứ “topping” được thêm vào là gì rồi. Có lẽ vì Dương Phi Tuyết đã uống thuốc chống say rượu trước đó nên khiến thời gian thuốc phát huy tác dụng bị chậm đi vài tiếng. Mộ Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt mừng thầm vì thuốc đã không phát huy công dụng khi Phi Tuyết tập hợp với đám đòi nợ thuê kia.
Đang đăm chiêu suy nghĩ, Phi Tuyết lại đột ngột kéo cả cánh của Mộ Phong xuống để ôm vào trong lòng. Miệng luôn bảo “tay của chú mát lắm”. Nhận thức của anh lúc này mới quay trở lại thực tại, phải mau làm gì đó với đứa cháu này thôi. Nếu không thì e là chẳng biết được nó sẽ dùng tay của anh để đụng chạm vào phần nào nữa đâu.
Nhưng rồi Mộ Phong chợt nhận ra rằng: mối quan hệ chú cháu giữa anh và Dương Phi Tuyết hiện tại là không cùng huyết thống. Cứ cho là lúc nhỏ con bé đã quấn anh suốt, nhưng hiện tại trước mặt anh là một thiếu nữ mười chín tuổi đang ngập tràn sắc xuân. Đã thế bây giờ cháu gái lại vướng vào chuyện nhạy cảm như thế này, thật khiến cho anh rất khó xử.
“Mình biết làm gì với con bé bây giờ! Chết tiệt!”
Chẳng hiểu đã suy nghĩ được những gì, Mộ Phong đưa Tiểu Tuyết vào nhà tắm.
“Biết đâu nước mát sẽ làm cháu thấy khá hơn được phần nào!”
Anh vặn vòi sen rồi xả nước chậm rãi từ chân lên đến vai Phi Tuyết, khi này cô vẫn còn đang mặc nguyên bộ trang phục yến tiệc. Nhưng trái ngược với mong đợi của Mộ Phong, chỉ thấy Phi Tuyết đang run lên bần bật, co quắp người lại, miệng vẫn liên tục lải nhải: ‘người cháu nóng quá, khó chịu quá’.
“Nếu cứ tiếp tục ngâm nước như thế này cũng chẳng phải cách. Lỡ đâu con bé cảm thật thì lại khổ!”
Câu nói ‘người cháu nóng quá, khó chịu quá chú ơi’ cứ thế vọng mãi không thôi vào đầu Mộ Phong. Hết cách rồi, anh đành thở dài buông xuôi, tự dặn lòng phải cứng rắn lên.
Mộ Phong dìu Phi Tuyết ra khỏi bồn tắm, trải thảm lau khô chân rồi tắt hết đèn phòng.
Tay run run gỡ bỏ bộ váy rườm rà đang quyện chặt trên cơ thể nở nang của cô. Dùng khăn đã được thấm nước ấm, lau khô nước vươn trên người Phi Tuyết. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên như sắp khóc, lại thi thoảng vô tình chạm vào thứ gì đó mềm mềm, đàn hồi ở lưng trước khiến cơ thể cô co quắp lại run rẩy, hai má Mộ Phong lại đỏ lên tía tai, cái tay đang cầm khăn ấm kia thu lại ngay tắp lự.
Thế nhưng vẫn phải làm tiếp vì càng để lâu nước sẽ càng thấm vào nhanh hơn, ấy vậy mà mỗi lần “sự vô tình kia” lặp lại, bất giác khiến anh cảm thấy lâng lâng khó tả. Thiên Lôi mà hiện hữu ở đây thì Mộ Phong cũng xin nguyện bị người giáng sét đánh cho thành thịt heo cháy khét vì những suy nghĩ không đúng đắn cứ lấp ló hiện lên trong đầu.
Anh xưa nay vốn chẳng ham mê nữ sắc gì, nhưng bây giờ lại có những phản ứng lẫn suy nghĩ xa vời này, thật đáng hổ thẹn cho bậc người chú làm sao. Nhưng làm sao anh có thể suy nghĩ “trong sáng” được khi cái bàn tay to bự của mình cứ liên tục đụng vào những chỗ cấm kị, đã thế tiếng rên có phần quá đỗi tự nhiên kia cứ liên tục vang lên đều đều.
“Chết tiệt thật! Nếu như bây giờ con đi quá giới hạn thì liệu Thiên Lôi có đánh chết con không vậy ạ?”
Cuối cùng thì lý trí đã chiến thắng bản năng. Tưởng chừng như Mộ Phong sẽ hành động tự phát, Phi Tuyết đã quay sang nhìn anh mà cất giọng rệu rã:
“Chú ơi! Cháu bị làm sao thế này! Kì quá! HỨC!”
Chính câu nói ấy như một đòn đánh mạnh mẽ thức tỉnh Mộ Phong. Đúng thế! Anh là chú của con bé, hiện tại đã là người nhận nuôi hợp pháp của cô, thay cho người mẹ qua đời vì bệnh tật để chăm sóc cô. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, trên cương vị hiện tại thì anh vẫn được xem là người cha thứ hai của Dương Phi Tuyết. Đã là cha con chú cháu, người một nhà mà lại nảy sinh thứ suy nghĩ kia khiến Mộ Phong bất giác kinh tởm chính bản thân của mình.
“Mày điên rồi Mộ Phong à! Mình đúng là thằng khốn nạn thật!”
Và rồi dứt khoát, Mộ Phong cắn răn làm thật nhanh chóng xong việc còn dang dở. Đoạn anh bế Phi Tuyết lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn:.
“Cho chú xin lỗi! Chuyện của đêm hôm nay cháu hãy quên hết đi! Ngày mai lại tới và chúng ta sẽ trở về với tư cách là chú cháu bình thường, như thế thì sẽ tốt cho cả hai. Chú đã… quá tham lam rồi!”
Mộ Phong cầm theo chiếc điện thoại, không quên dọn dẹp cái bộ đồ yến tiệc kia hòng không cho Phi Tuyết nhớ lại những gì đã xảy ra, đóng cửa rồi rời khỏi phòng. Đêm nay quả thật là một đêm thật dài.
Trong lúc rảo bước trở về phòng, Mộ Phong cứ mãi đấm thật mạnh vào ngực mình, miệng liên tục nguyền rủa, đay nghiến chính bản thân vì cái tư tưởng suy đồi đạo đức đã nảy nở khi nãy - thứ đáng lẽ ra không được xuất hiện giữa anh và Dương Phi Tuyết.
Danh Sách Chương: