Khi không lại bị chú la mắng như thế làm cho Phi Tuyết cũng chẳng còn tâm trạng gì ăn sáng nữa. Cô uống vội cốc sữa rồi bỏ về phòng mình, đóng chặt cửa suy nghĩ về những điều mà chú giáo huấn khi nãy.
Trong lòng cũng có giận một chút vì chú lớn tiếng với mình, dù sao cô đâu còn là con nít nữa, lớn tiếng như thế phải chăng là quá khắt khe rồi. Nhưng cơn giận mau chóng nguôi ngoai, ngẫm kĩ thấy lời chú căn dặn cũng không sai. Chính vì cô đã lớn chừng này nên chuyện ăn mặc phải phù hợp với hoàn cảnh, tốt hơn hết là để tránh bị chú bắt lỗi. Dương Phi Tuyết thực tâm cũng không thích nghe những lời càm ràm.
Sự chú tâm của cô tiếp theo được chuyển tiếp qua Hồng Trà. Sáng nay vừa ngủ dậy đã thấy một màn đấu khẩu hùng hồn kèm theo xô xát nhẹ giữa chú và chị ta thật khiến cho cô hoảng loạn. Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc từ trước cho đến bây giờ thì Phi Tuyết chắc chắn rằng Hồng Trà bây giờ đang vô cùng ghét mình:
“Vậy ra từ lâu, chị đã rất thích chú rồi sao? Nhưng mà chú không thích chị thì đâu phải lỗi của mình đâu. Đúng đúng!” - vừa gật gù, Tiểu Tuyết tự cho rằng nhận định của bản thân là chính xác: “Với lại mình đối với chú… cũng đâu phải là mối quan hệ đó ₫âu!”
Tim cô bỗng chững lại vài nhịp, chỉ là một câu nói đơn thuần buộc miệng thôi nhưng sao bản thân lại cảm thấy bứt rứt khó hiểu như vậy. Tâm tưởng Phi Tuyết bắt đầu mò mẫm lại những kí ức đã trôi qua. Đúng thật nếu nhìn trên khía cạnh chú cháu, đã có những lúc, những hành động giữa cô và chú có hơi thân mật quá. Nhưng rồi cô lại ngay lập tức lắc đầu chối bỏ và quy hết cho hoàn cảnh.
Dù thâm tâm không bằng lòng, Phi Tuyết rất nhanh sau đó đã có thể miễn cưỡng cho qua mọi hành vi của Hồng Trà. Vì dẫu sao cô ta cũng từng là bạn lâu năm của Mộ Phong, biết cách chơi xấu sau lưng của Hồng Trà là đê tiện nhưng chính những mưu kế đó đã góp công tạo nên một Dương Phi Tuyết cứng rắn của ngày hôm nay. Hơn nữa linh tính mách bảo chỉ với sức một mình cô thì tuyệt đối không thể địch lại Hồng Trà. Cứ thế hạ quyết tâm giao lại mọi chuyện cho chú giải quyết.
Việc Mộ Phong cạch mặt với cô ta đã là sự trừng phạt rất nặng, tuy vậy đối với Mai Lệ, tuyệt đối Phi Tuyết sẽ không bao giờ tha thứ dễ dàng mà bỏ qua như vậy được, chắc chắn không chỉ dừng lại ở việc tuyệt tình.
Đứng trước Mộ Phong, Dương Phi Tuyết có thể yếu đuối nhút nhát. Cô phần vì sợ chú nghiêm khắc, phần vì kính nể bởi lẽ chú vừa là bạn của mẹ mình, vừa là tuổi thơ cũng vừa là ân nhân cứu vớt cuộc đời cô trong cảnh màn trời chiếu đất, không chốn dung thân.
Nhất quyết Tiểu Tuyết sẽ luôn nghe theo những gì chú dạy dỗ và sắp xếp, không dám chống đối dù chỉ bằng thái độ. Còn lúc ở sau lưng chú, thì bây giờ, ngay lúc này đây, Phi mới dám nghĩ đến chuyện để lật đổ cô “bạn thân tốt bụng” của mình - Mai Lệ.
Khác với chú, nỗi đau Mai Lệ gây ra cho cô và mẹ chỉ sợ đến ông trời cũng chẳng thể dung thứ. Chỉ nghĩ đến Mai Lệ thôi thì hình ảnh từ kiếp trước đã ngùn ngụt chảy vào trong tâm trí. Cái khoảnh khắc món nợ bạc tỷ từ đâu ập đến cuộc sống vốn đã chẳng mấy dư dả khiến cô phải bỏ học để kiếm tiền, cảm xúc tuyệt vọng khi cô chỉ biết gào khóc bên giường bệnh của mẹ, nhìn bà trút đi hơi thở cuối cùng, sự bất lực khi nhìn những tên đòi nợ hung bạo phá tan nhà cửa, lật đổ linh cửu của mẹ ngay trong ngày đại tang, còn cả bầu không khí u uất khi bị hàng loạt phóng viên bủa vây, tra hỏi về món nợ lạ lẫm, cuối cùng là đến lúc chết vẫn bị người đời đay nghiến cùng cực, oan ức không được hóa giải. Tất cả những điều đó làm sao Phi Tuyết có thể nguôi ngoai được, khi thủ phạm thực sự vẫn còn đang tung tăng hái hoa bắt bướm ngoài kia.
Một buổi sáng đẹp trời như thế, nhưng trong căn phòng khoá trái cửa của một biệt thự xa hoa, Dương Phi Tuyết vừa thương nhớ người mẹ đã mất của mình, vừa liên tục gặm nhấm những tổn thương mà Mai Lệ đã ban cho. Lửa hận trước đã mạnh mẽ thì giờ đây càng bùng lên dữ dội, cô cố nuốt nước mắt ngược vào tim theo những đau đớn, tự hứa với lòng:
“Từ giờ trở đi tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương mình. Mai Lệ! Kiếp này cô nhất định phải trả giá cho những gì mà cô đã gây ra với tôi! Cô phải nếm trải hết những gì mà tôi phải chịu đựng trong ngần ấy năm!”
Ngùn ngụt ý chí trả thù sẽ dẫn đến đói bụng nên một lát sau, Phi Tuyết đã nhanh nhảu chạy tọt xuống bếp. Lúc bấy giờ cô mới thầm hậm hực bản thân vì khi nãy không chịu ăn cho thật no. Thế nhưng cô vẫn không quên đánh động các giác quan theo dõi xung quanh, hòng tránh đụng mặt chú, rất có thể chú sẽ từ một căn phòng nào đó trên lầu hai này đi.
Đột nhiên lúc này một suy nghĩ trẻ trâu lóe lên trong đầu của cô. Nếu chú đã giận mình rồi thì ngại gì mà không diễn để lấy sự thương hại từ chú chứ, một phần cũng vì muốn chú nhận ra điểm sai khi vô cớ trách mắng lớn tiếng. Chẳng biết cô toan tính điều gì nhưng chỉ thấy Phi Tuyết che miệng nheo mắt cười khó hiểu. Cô vẫn không nhận ra rằng bản thân thật sự rất trẻ con khi đối diện với chú.
“Được! Nếu đụng mặt chú thì mình sẽ làm như vậy.”
Danh Sách Chương: