Ban đêm sau khi tắm xong, Mạnh Kiều ngồi trên giường xoa kem bảo vệ da.
Vừa mới mở nắp cô ấy đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn không gay mũi, lại còn rất tốt. Cô ấy lấy một chút, trước hết bôi một tầng hơi mỏng lên trên mặt rồi sau đó xoa lên cổ và chân tay.
Cô ấy không nhịn được mà cảm thán mỹ phẩm dưỡng da của thời đại này dùng tốt, bôi xong sang đến ngày hôm sau làn da đã trơn mượt hơn hẳn. Trước kia trên bàn trang điểm của cô ấy mỹ phẩm dưỡng da chất như rừng, một đống lớn toàn chai chai lọ lọ, da dẻ càng dùng càng kém đi.
Hiện tại chỉ cần một lọ là giải quyết hết.
Từ Đông Đông mở đèn dầu lên, ngồi dựa vào tường đọc sách.
Cô ta thoáng nhìn qua Mạnh Kiều ngồi bên giường bên cạnh giống như đang bó thuốc, hận không thể bôi kem bảo vệ da lên khắp cả người thì khóe miệng hơi giật giật.
Sau khi Mạnh Kiều bôi xong thì ngửi ngửi khắp người mình, thấy thơm thơm, thỏa mãn cười cười.
Cô ấy nằm trên giường nghĩ đến ngày mai được đi chợ thì trong lòng có chút kích động,
“Cốc cốc…” Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Mạnh Kiều và Từ Đông Đông nhìn nhau. Đã muộn thế này rồi, là ai gõ cửa chứ? Mạnh Kiều dứt khoát kéo chăn lên trùm kín đầu mình.
Từ Đông Đông liếc nhìn cô ấy một cái, bất đắc dĩ vừa mặc áo khoác vừa đi đến cửa trả lời lại người bên ngoài: “Đến đây.”
Sau khi mở ra, ngoài cửa chính là Đội trưởng Dương, mặt mũi của anh ấy rất nghiêm túc: “Thanh niên trí thức Từ, cô ra đây một lát.”
Từ Đông Đông ngơ ngác một chút, không biết xảy ra chuyện gì, cô ta a lên một tiếng rồi sau đó đi theo đội trưởng Dương ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Mạnh Kiều chui ra khỏi chăn, buồn bực. Đã muộn như thế này rồi, đội trưởng Dương còn tìm Từ Đông Đông có chuyện gì chứ?
Cô ấy vừa đi đến cạnh cửa rồi định mở cửa ra thì nghe thấy một tràng tiếng bước chân đi đến. Cô ấy lại vội vàng chạy về giường mình nằm, tiếp tục trùm kín chăn.
Sau khi Từ Đông Đông đi đến, gương mặt đen sì nói với cô: “Này, Mạnh Kiều, cô trộm khoai lang đúng không?”
Trong lòng Mạnh Kiều sóng gầm gió cuốn, sóng đánh lên đến tận trời.
Chẳng lẽ chủ khoai lang tìm đến tận cửa?
Cô ấy tiếp tục trốn trong chăn không lên tiếng.
Cho đến khi Từ Đông Đông nói: “Khoai lang kia tôi cũng ăn, tôi không khai cô ra.”
Một lúc lâu sau, trong bóng đêm, Mạnh Kiều nhô cái đầu nhỏ ra ngoài, đôi mắt to tròn lóe lên sự khác thường, trầm thấp nói một tiếng: “Cảm ơn cô nhiều nhé, thanh niên trí thức Từ.”
Từ Đông Đông không nói gì, trở mình đi ngủ.
Mạnh Kiều phát hiện thật ra nữ phụ cũng không đến mức làm người ta chán ghét như thế, cô còn có chút cảm động.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng Mạnh Kiều đã rời giường.
Hôm nay đi chợ nên phải dậy sớm.
Toàn cảnh mái nhà nhìn qua cửa sổ, tiếng mô tơ kêu vang còn có bụi đất bay lên, cô ấy đang ngồi trong chiếc ngựa sắt suy nhất trong thôn, xóc nảy đến mức khung xe sắp tàn tạ.
Vẻ mặt thím Ngô khởi động máy kéo rất tự nhiên, thím quay đầu liếc nhìn Mạnh Kiều và Từ Đông Đông đang ngồi sau xe: “Hai người được nhận phúc của đội trưởng Dương đấy, được ngồi ở trên xe. Nhìn người khác xem, còn phải đi đường kia kìa.”
Mạnh Kiều nói: “Vậy thì cũng phải cảm ơn thím Ngô, thím khởi động máy kéo thật sự quá lợi hại, y như thần khí vậy!”
Từ Đông Đông: “…”
Thím Ngô kiêu ngạo ngửa đầu: “Vậy thì đúng rồi, trong thôn không có mấy người biết lái, phụ nữ thì chỉ có mình tôi.”
Mạnh Kiều nói tiếp: “Đúng vậy, phụ nữ chúng ta không thể kém so với đàn ông, phụ nữ có thể gánh vác cả nửa bầu trời đó.”
Từ Đông Đông nhỏ giọng thầm thì: “Nịnh hót.”
Thím Ngô cởi mở cười to: “Đúng vậy, những phụ nữ thời đại mới như chúng ta sẽ không thua kém đàn ông.”
Mạnh Kiều cũng cười to.
Thím Ngô, người vui vẻ là được rồi, lần sau bới cơm thì nhớ cho cháu nhiều nhiều chút nha!
Tay cô ấy vịn xuôi theo xe, trên đường đi nhìn thấy không ít tốp năm tốp ba thôn dân cười cười nói nói, kết bạn cùng đi lại.
Có người gánh hàng, trong sọt không biết đựng cái gì. Có người vác bao tải trên vai, trong tay còn có thể mang theo một túi lớn. Cũng có người đi xe đạp.
Ngày mới nổi lên ánh sáng bạc, nắng sớm chiếu mờ mờ.
Phong cảnh quê hương của thời đại này là thứ mà trước kia cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy, dân phong thuần phác lại mỹ lệ.
Tâm trạng cô rất vui, nhẹ hát một bài “Con đường bình phàm”, giọng hát của cô ấy không lớn nhưng Từ Đông Đông ngồi đối diện nghe được thì khóe miệng giần giật, cô gái này đang hát bài gì vậy?
Càng đến gần khu vực thị trấn thì càng nhiều người đi đường.
Liếc nhìn xung quanh, bên trong thị trấn chỗ nào cũng rộn ràng đầy người, máy kéo không vào được bên trong nên thím Ngô chỉ có thể tìm một chỗ đỗ xe ở bên đường.
Sau khi xuống xe, thím bàn giao với Mạnh Kiều và Từ Đông Đông: “Hai tiếng sau chúng ta sẽ tập hợp ở đây, đến muộn thì tự tìm đường mà về.”
Hai người ồ lên đáp ứng.
Khác với Từ Đông Đông đang chậm rãi, Mạnh Kiều vỗ vỗ bao tải đang đeo trên vai. Cô ấy mang theo cả tiền giấy và tiền lẻ, đôi mắt tỏa sáng lập tức xông vào bên trong đám người.
Cô ấy không có hứng thú với các loại cây nông nghiệp đầy bên đường, thẳng cho đến quán bán hàng. Trong cửa hàng chen vai nhích tay, sản phẩm bày bán trong tủ kính, bên trên quầy thủy tinh có bày một bàn tính màu đen. Còn dùng tính tay sao? Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy thứ này.
Hàng hóa rực rỡ muôn màu, cô ấy ghé vào quầy thủy tinh nhìn nhó, phần lớn hàng hóa đều lấy tính thực dụng làm chủ.
Cô ấy nhìn mấy loại bánh kẹo xanh xanh đỏ đỏ bên trong lọ thủy tinh, còn có cả bánh quy đựng trong túi nhựa hữu dụng, trên bánh quy còn rắc thêm đường trắng nữa. Xung quanh còn có thêm cả bánh lưỡi trâu, đào giòn xốp, gạo nếp các thứ vân vân.
Sau khi cô ấy cân nhắc quyết định thì mở miệng nói: “Xin hỏi bánh kẹo bán như thế nào?”
“Tiền giấy đâu?” Người bán hàng bận tối mắt tối mũi.
Mạnh Kiều tranh thủ thời gian mở túi ta để tìm phiếu. Trong một chồng tiền giấy cô lấy ra một cái chứng nhận mua kẹo, trên đó có viết là nửa cân. Cô đưa tiền giấy đến, cười híp mắt nói: “Xin chào, tôi muốn mua nửa cân bánh kẹo.”
“Nửa cân bánh kẹo, 8 hào.” Người bán hàng nghi ngờ nhìn cô gái ngây thơ mơ hồ trước mặt, không phải mua những thứ này đấy chứ? Sau đó bổ sung thêm một câu: “Cô có muốn rút tiền ra không, cả phiếu và tiền sẽ dùng cùng với nhau.”
“À à, được ạ.” Mạnh Kiều kịp thời phản ứng lại, sau đó lấy một tệ từ trong túi xách ra đưa cho người bán hàng, lấy lại hai hào.
Sau khi thuận lợi mua được nửa cân bánh kẹp, vẻ mặt của cô tươi tắn lên rồi cô ấy nhanh chóng bóc một cái bỏ vào bên trong miệng, hai con mắt cong cong. Ngọt, quá ngọt.
Bỏ bánh kẹo vào trong túi. Ở đây có quá nhiều người, cô ấy cần phải đi đến nơi hẻo lánh để tìm kiếm tiền giấy, hiện tại cô ấy đã biết thì ra phiếu hàng hóa tương đương với hóa đơn mua sắm, chỉ có tiền thì không được, nhất định phải sử dụng chung cả tiền giấy và tiền lẻ.
Cô mua xà phòng thơm hết ba hào, nửa cân bánh quy hết hai hào sáu xu kèm thêm phiếu lương thực. Mua khăn mặt và bàn chải đánh răng mới, còn mua băng vệ sinh phụ nữ. Thời đại này không có băng vệ sinh dùng một lần, mà dùng loại băng vệ sinh dùng xong sẽ giặt sạch rồi tiếp tục sử dụng.
Cô nghĩ nếu như có xe đạp rồi thì sau này muốn đi lên thị trấn cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà đi nhìn giá một chút, tận một trăm năm mươi tệ.
Không mua nổi nha…
Ra khỏi cửa hàng, cô ấy vô cùng cao hứng đi đến tiệm cơm quốc doanh. Tiệm này nằm ở khúc quanh đầu phố, dùng chiêu bài vô cùng dễ thấy, nhìn rất có phong độ.
Ngay bên trên viết: Tiệm cơm quốc doanh. Hai bên viết: Gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh.
Còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm từ thức ăn, cô ấy hưng phấn bước vào, có không ít thực khách đang ở bên trong. Bọn họ ăn mặc đều tương đối sạch sẽ, phần lớn đều là đầy cả bàn người nhưng chỉ chọn hai ba món ăn.
Vào những năm bảy mươi mà đến tiệm ăn là một chuyện vô cùng vinh dự, lương phiếu và vật tín đều phải chuẩn bị kỹ càng. Tiền này nếu mà dùng để mua thịt thì có thể ăn được mấy bữa, người bình thường đều không nỡ đi đến tiệm ăn.
Mạnh Kiều tìm một chỗ không người ngồi xuống, mắt nhìn menu ở trên tấm gỗ treo trên tường, thầm nghĩ, vật giá bây giờ quá hời, tất cả đều là đồ ăn có mấy tệ, bánh bao trắng rẻ nhất là năm xu.
Cô ấy đã đói bụng nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ngon.
Trước khi giao tiền cơm thì cô ấy mở hòm phiếu, sau đó nhận phần ăn bằng với phiếu. Cô ấy gọi liền một lúc thịt băm hương cá, tôm đại nành sống, gà thái hoa phù dung, cuối cùng là một bát cơm trắng.
Khi cô ấy đang cúi đầu chăm chú ăn tôm khô, bên tai bỗng truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc.
Cô ấy vội vã ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng lưng anh tuấn, trong lòng nhảy bịch bịch, là chủ khoai lang!
Cô ấy nhanh chóng đổi vị trí thành quay lưng về phía anh, nghe thấy anh gọi một bát hoành thánh thịt tươi nhỏ.
Mì hoành thánh nhỏ? Lần sau cũng phải nếm thử.
Rồi cô ấy cúi đầu, nhét đồ ăn vào miệng như mưa rền gió cuốn.
Bỗng dưng trước mặt cô ấy xuất hiện một bóng dáng màu trắng, một bàn tay lớn khớp xương rõ ràng đang thò vào đĩa nhặt đi một con tôm.
Ánh mắt cô ấy không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn bàn tay, chuyển lên cánh tay rắn chắc rồi rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng đang cởi ra hai cúc, cuối cùng là đối diện với gương mặt xấu xa đang tươi cười kia. Hình như ban ngày còn nhìn đẹp hơn so với ban đêm một chút.
Anh nhếch đôi lông mày, khóe miệng mang theo một vòng ý cười trêu tức yếu ớt.
“Khụ khụ.” Trong miệng Mạnh Kiều đang phình to vì nhét thức ăn. Cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, không nhịn được mà ho hai tiếng.
“Sao vậy, cô ăn vụng khoai của tôi, tôi lấy của cô một con tôm thì có vấn đề gì sao?” Người đàn ông cười nhạt, bình tĩnh lột tôm, bày ra dáng vẻ đương nhiên.
“Không có vấn đề, anh ăn đi anh ăn đi.” Mạnh Kiều hào phóng chuyển đồ ăn lên giữa bàn. Cô ấy cũng chẳng ki bo như thế đâu, nhưng dưới tiền đề là trong tình huống có thể ăn no.
Người đàn ông nhíu mày: “Chút đồ ăn này của cô không rẻ. Có tiền đi đến tiệm cơm ăn mà còn đi trộm khoai lang lúc nửa đêm?”
Mạnh Kiều xấu hổ cười một tiếng: “Đêm đó hành động cấp tốc bất đắc dĩ thôi, cam đoan sau này sẽ không trộm khoai lang của anh nữa.”
“À, không sao hết, lần sau trộm nữa thì tôi bù lại là được. Chỉ sợ là lại giống như đêm đó thôi, nói là trả tiền cho tôi mà hai ngày rồi vẫn chưa thấy bóng người.” Giọng điệu của người đàn ông lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì. Nếu không phải hôm nay vừa khéo bắt được cô ấy thì cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
“Không đâu không đâu. Tôi không biết anh là người ở đâu, muốn trả cũng không trả được.” Mạnh Kiều ngụy biện. Trong lòng cô ấy không ổn lắm nhưng ngoài mặt thì vô tội.
Người đàn ông bình tĩnh đưa miếng tôm vào trong miệng, liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Tối hôm qua tôi đã đi tìm cô.”
“Khụ khụ…”
Mạnh Kiều ho đến mức không thở ra hơi, mặt nghẹn đến đỏ bừng: “Hả? Có sao? Sao tôi không biết.”
Người đàn ông hứng trí nhìn cô ấy, khóe môi cong lên: “Tên cô không phải là Từ Đông Đông nhỉ?”
Mạnh Kiều đột ngột đứng lên, cầm cốc nước uống liền mấy hớp cho thuận khí, khóe miệng giật giật mỉm cười: “Đồng chí, tôi ăn no rồi, có việc đi trước đây, anh cứ ăn từ từ.”
Người đàn ông thấy cô ấy muốn chạy thì đứng dậy hô lên: “Này…”
Bỏ chạy nhanh như chớp.
Thím Ngô mua đồ xong rồi, đang ngồi trên máy kéo, nhìn thấy Mạnh Kiều chạy về thở không ra hơi thì nghi ngờ hỏi: “Cô chạy vội như thế làm gì?”
Mạnh Kiều đè tay lên ngực, thở một hơi nói: “Cháu sợ mọi người đi mất.”
Thím Ngô cười cười: “Nhất định sẽ mang hai người về cùng mà, thiếu đi một người tôi cũng không bàn giao được cho người trong đội.”
“À, thím Ngô, cháu lên xe nghỉ ngơi một chút…”
Mạnh Kiều thở gấp lấy hơi rồi leo lên máy kéo. Trên máy kéo có mấy giỏ nguyên liệu nấu ăn, có khoai tây, cải trắng, củ cải, bảy mươi lăm gam bột mì, còn có cả thịt heo nhưng mà thịt heo cũng không nhiều.”
Cô ấy dịch người ngồi co lại, ngồi xuống đằng sau mấy sọt rau, đội lên đầu một chiếc mũ rơm.
Chỉ một thoáng, Từ Đông Đông cũng quay lại.
Sau khi lên xe thì cô ta nhìn Mạnh Kiều đang trốn ở chỗ kia, mở miệng hỏi: “Sao vậy, lại trộm đồ à?”
Mạnh Kiều vội vàng giải thích: “Không có không có, tôi sợ nắng, ngồi chỗ này nắng sẽ không chiếu tới.”
Từ Đông Đông cười nhạt, đỡ xe ngồi lên lan can.
Thím Ngô khởi động máy kéo.
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
“Rầm rầm rầm…”
Ở trong xe cả trên lẫn dưới đều như điên, Mạnh Kiều cảm giác mình sắp nôn đến nơi, một tay ôm miệng, một tay đỡ dọc xuôi theo thân xe.
Đôi mắt cô ấy nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài xuyên qua khe hở.
Không bao lâu sau một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện đằng sau xe, càng ngày càng gần. Tim cô đập mạnh như dâng lên cổ họng, yên lặng cúi đầu chôn sau vành nón, cố gắng nép mình đằng sau mấy cái sọt.
Chờ đến khi chủ khoai lang đi xa rồi mới thở phào một hơi. Cô ấy vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt quạnh quẽ của Từ Đông Đông, hình như ánh mắt đó còn mang theo ý cười.
Mạnh Kiều bỗng dưng cảm thấy trì trệ.
Đừng nên đoán tâm tư của cô gái này, dù sao thì người qua đường như cô ấy cũng không đoán được nên chỉ đành xấu hổ cười ha ha với cô ta.
Sau khi trở lại khu nhà của thanh niên trí thức, cô ấy cảm giác như cả người tan ra, đầu óc choáng váng mơ hồ. Ngồi máy kéo đúng thật là khó chịu.
Danh Sách Chương: