Xoay người đặt cô lên tường, một bàn tay ra lấy chìa khóa từ túi của cô mở cửa.
Sau khi mở cửa: “Cạch!” Thì thuận tay bật hết đèn trong nhà, đóng cửa lại.
Anh đưa cô vào phòng ngủ, lúc đến gần giường, anh dùng một đầu gối đè lên giường, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống, đồng thời rút tay ra.
Ánh mắt tối sầm lại, lấn thân đè lên, lại một lần nữa hôn cô thật sâu.
Đêm rất dài…
[Bỏ qua 3000 từ]
Ánh nắng mặt trời buổi sáng rơi qua cửa sổ trên giường, cô từ từ mở mắt ra, vẫn là cảm giác quen thuộc này, anh ôm cô vào lòng, chân hai người quấn lấy nhau.
Cô hơi ngửa đầu, đập vào mắt là khuôn mặt nhu hòa đang ngủ say của anh, lông mi dày đổ bóng, theo hô hấp đều đều, nhẹ nhàng rung động như cánh bướm.
Cô tinh tế quan sát khuôn mặt thâm sâu của anh, muốn nắm bắt dấu vết năm tháng lưu lại trên người anh.
Sinh nhật của anh vào tháng mười một, bây giờ đã hai mươi tám tuổi, hơn bốn năm mài giũa, anh đã trở nên trưởng thành và cứng rắn hơn.
Lại nhìn khuôn mặt dường như còn đang ngủ say của anh, có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng dịch chuyển, hai tay anh đột nhiên siết chặt lấy cô vào ngực, không cho nhúc nhích, khàn khàn lẩm bẩm: “Vợ ơi, đừng đi.”
“Ừm.” Cô cười thầm.
Nhu thuận dán hai má lên trước ngực nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng cọ cọ, tìm được vị trí thoải mái, liền yên lặng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, đặc biệt có cảm giác an toàn, anh là thật, anh không phải là người đàn ông của ai khác.
Mà chỉ là chồng cô.
Thẩm Yến cũng hoài niệm loại cảm giác quen thuộc này, đặc biệt có cảm giác thỏa mãn, vợ ở trong ngực mình, vòng quanh ai cũng không cướp được.
Cứ vậy một hồi.
Hôn lên trán cô anh nói: “Vợ, em muốn ăn cái gì?”
Cô ôm lấy lưng anh, mí mắt không mở ra được, thì thầm nói: “Mì. Lâu lắm rồi em chưa được ăn mì thủ công do anh làm.”
“Được rồi.” Cưng chiều cười cười: “Em ngủ thêm một chút đi, khi nào nấu mì xong anh sẽ gọi em.”
“Vâng.” Cô buông anh ra, xoay người, cuộn tròn ngủ thiếp đi.
Nếu không phải sợ cô đói bụng, anh cũng không muốn đứng lên.
Vén một góc chăn lên, hôn lên tấm lưng trơn bóng bị lộ ra, phủ đầy những dấu hôn nông sâu của trận chiến đêm qua, rồi giúp cô cẩn thận kéo chăn lên, đắp lên cổ cô.
Đi vào phòng tắm, tắm nước nóng, sau khi tắm xong, mới thay một bộ quần áo mặc ở nhà rồi đi ra.
Thím Tưởng đã chuẩn bị bữa sáng, là bánh sandwich và sữa nguyên chất, trứng luộc, cùng salad.
Ông chủ thường thức dậy lúc bảy giờ sáng, hôm nay đã hơn chín giờ rồi.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Yến, cung kính nói: “Ông chủ, bữa sáng đã sẵn sàng.”
Anh mở miệng: “Thím Tưởng, trong nhà có bột mì không?”
Thím Tưởng vội vàng hỏi: “Có. Ông chủ muốn ăn gì sao? Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị cho ngài.”
“Không cần, thím đem bột mì tìm ra là được.”
“Dạ.” Thím Tưởng lên tiếng, đi vào phòng bếp, từ trong tủ lấy ra một túi bột mì.
Sau khi uống một ly sữa ấm, anh cắn bánh sandwich và đi vào nhà bếp.
Kiểm tra một vòng, lấy ra một khay lớn bằng thép không gỉ từ tủ, nói: “Thím Tưởng, trong khoảng thời gian này, trước bảy giờ phải mua rau thịt về đây, trước tám giờ dọn dẹp là có thể đi. Không cần phải nấu ba bữa như lúc trước nữa.”
Trong lòng thím Tưởng thấp thỏm bất an, chẳng lẽ ông chủ không hài lòng với công việc của mình sao?
Một ông chủ hào phóng như vậy rất khó để gặp được, sợ hãi hỏi: “Ông chủ, tôi không làm tốt ở đâu?”
Hắn bất giác cong môi cười cười: “Vợ tôi về rồi.”
Anh muốn có thế giới riêng của hai người.
Nói thêm: “Tiền lương không thay đổi, tháng tới sẽ đi làm bình thường.”
“Dạ.” Trong lòng thím Tưởng giật mình một chút, vừa rồi ông chủ nở nụ cười?
Làm việc ở đây hai năm, chưa từng thấy ông chủ cười tự nhiên như vậy, cũng chưa từng thấy ông chủ dẫn phụ nữ trở về, hiện tại biết thì ra ông chủ có vợ, thảo nào buổi sáng đến đây thấy ở cửa có một đôi giày nữ.
Nhìn lại, ông chủ lại đang nhào bột mì?
Ông chủ biết nấu ăn sao?
Thẩm Yến quay đầu lại nhìn thím Tưởng vẻ mặt mờ mịt đứng ở cửa phòng bếp, lại phân phó: “Thím Tưởng, thím có thể về. Nhớ ngày mai mua nhiều thức ăn một chút, phu nhân thích ăn tôm, mua tôm biển đi, phải chọn con tôm lớn.”
“Dạ tôi hiểu rồi thưa ông chủ.” Thím Tưởng vội vàng lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn phương hướng cửa phòng ngủ, trong lòng đối với phu nhân rất là tò mò, đến tột cùng là nữ nhân xinh đẹp nào có thể đem ông chủ không gần nữ sắc trói chặt như vậy chứ?
Mạnh Kiều lại tỉnh lại.
Rèm cửa sổ đã kéo lên, mở hai mắt ra, xoay người, lẳng lặng nằm thẳng trên chiếc giường to lớn, ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên thấu qua, có thể nhìn rõ toàn cảnh phòng ngủ.
Phòng rất lớn, phong cách tối giản, sơn tường trắng đơn giản, treo một số bức tranh nghệ thuật, kết hợp với đồ nội thất được lựa chọn cẩn thận, đặt trong thời hiện đại cũng không lỗi thời, rất có phong cách.
Giường lớn kiểu Mỹ nhẹ nhàng, tấm ga trải giường và chăn màu xám nhạt, vải rèm cửa cũng màu xám nhạt, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, không rườm rà, nhìn rất đẹp.
Bên phải là một cửa sổ đứng, bên trái là phòng tắm và phòng thay đồ, cửa phòng đóng chặt.
Từ trên giường đứng lên, không khỏi run rẩy một chút.
Gian nan đi vào phòng tắm, bên trong có bồn tắm lớn, vặn một bồn nước ấm, ngâm cơ thể vào bên trong.
Có thể giảm bớt không ít mệt mỏi trên người.
Thẩm Yến nấu mì xong, mở cửa phòng ra, chuẩn bị gọi cô rời giường ăn điểm tâm, phóng mắt nhìn, trên giường lớn không có ai?
Ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là vợ lại chạy rồi sao?
Ánh mắt trầm xuống, phát hiện phòng vệ sinh sáng đèn, trong lòng mới thở ra một hơi. Lông mày giãn ra, đi tới nhẹ nhàng gõ cửa: “Vợ, mì nấu xong rồi.”
“Em biết rồi.” Đáp một tiếng, sau khi từ trong bồn tắm đứng lên, mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám rộng rãi, không có dép lê, để chân trần đi ra.
Sau khi cửa mở ra, nhìn thấy người nhỏ nhắn bao phủ trong làn hơi nước, hai má mượt mà trắng hồng, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng mang theo hơi nước vừa tắm rửa, ngẩng lên nhìn anh.
Cổ họng anh lăn qua một cái, cúi đầu lại nhìn thấy bàn chân nhỏ bé của cô, trong nháy mắt, khom lưng ôm cô lên, ngửi thấy mùi thơm vừa tắm rửa trên người cô, nhếch môi cười nói: “Vợ, em thơm thật đấy.”
Rõ ràng dùng cùng một loại sữa tắm, làm sao mà trên người vợ lại thơm như thế.
Thấy mặt anh cọ lên người cô, Mạnh Kiều cảm giác mình là một cây bắp cải, hai tay khoác vai anh, bất đắc dĩ nói: “Ông xã, em đói bụng.”
Vợ chưa ăn sáng.
“Được rồi. Chúng ta ra ngoài ăn mì đi.” Anh cười cười khàn giọng nói, ôm cô đi ra ngoài cửa.
Mạnh Kiều phát hiện anh sống ở một ngôi biệt thự cao lớn, phòng khách có cửa kính khổng lồ 270 độ, ánh sáng rất sáng sủa, tầm nhìn rộng mở, có thể nhìn ra cảnh đẹp của cả thành phố.
Nội thất trang trí cũng là phong cách đơn giản rõ ràng, sàn gỗ sồi, phòng khách bày một chiếc ghế sofa da màu nâu, trong nhà không có tủ TV, bày một hàng tủ sách gỗ được thiết kế riêng cao đến trần nhà, bên trên bày đầy đủ các loại sách.
Bên trái có nhà bếp và phòng ăn, anh ôm cô đi về phía phòng ăn, nhẹ nhàng đặt trên ghế ăn.
Trên bàn ăn hình dáng dài bày một chén mì, mặt trên bốc hơi nóng, mấy phiến lá rau xanh mướt, trộn cùng với thịt bằm, mùi dầu mè thơm phức.
“Vợ, uống một ngụm nước trước.”
“Ừm.” Cô nhận lấy ly nước, uống hai ngụm, lại tiếp nhận sữa anh ấy đưa tới, uống hai ngụm, liền cầm đũa gắp mì, thổi thổi, đút vào miệng, mùi dầu mè len lỏi quanh môi và răng.
Sợi mì thủ công chắc, mịn, không bở như mì công nghiệp, đặc biệt thơm ngon, chính là hương vị quen thuộc này, đơn giản một chén mì trộn thịt, hoàn toàn có thể bắt được dạ dày của cô.
Thẩm Yến ngồi một bên, nhìn cô ăn rất say sưa, trong lòng cũng đặc biệt thỏa mãn, bàn tay to sờ sờ ót cô, vẻ mặt cưng chiều cười nói: “Em ăn chậm thôi.”
Mạnh Kiều trong lòng lộp bộp một chút.
Đã lâu lắm rồi không có cảm giác ấm áp này.
Bỗng nhiên, nhớ tới lúc ở Bách Tượng Ao thường xuyên ngồi trên ghế thấp trong phòng bếp ăn cơm một mình, nước mắt bất giác liền chảy ra.
Nhìn nước mắt to như hạt đậu rơi xuống hốc mắt cô, vợ khóc, anh không khỏi hoảng hốt.
Tối hôm qua còn chưa kịp hỏi mấy năm nay cô sống như thế nào, cô đến Hương thị như thế nào, lại trải qua cái gì, có bị người ta khi dễ hay không, có bị ủy khuất hay không?
Vốn trong lòng rất áy náy với cô, hiện tại trong lòng càng giống như bị hung hăng túm lấy, đau đến hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
Hai tay nắm lấy eo cô, dễ dàng ôm cô ngồi trên đùi mình, cánh tay tự nhiên vòng quanh cô, một bàn tay nâng lên má và cổ cô.
Là người nâng niu trong lòng, vô cùng nhẹ nhàng hôn nước mắt chua xót, ôn nhu hỏi: “Vợ ngoan, không khóc, nói cho anh biết có phải có người bắt nạt em hay không, hả?”
Trong lòng hắn âm thầm nổi giận, người của Hương thị không thuần khiết thiện lương như ở Bách Tượng Ao, lúc trước ba người bọn họ đi tới Hương thị cũng chịu không ít khổ sở. Vợ là một người phụ nữ yếu đuối, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng. Nếu là ai dám bắt nạt cô một chút thôi, nhất định sẽ phải trả giá đến chết đi sống lại!
Cô khịt mũi một cái, nói: “Có, anh bắt nạt em.”
Anh giật mình. Mặt hơi phiếm hồng, đôi mắt cụp xuống, thấp giọng nghi hoặc hỏi: “Vợ, có phải em còn đau không?”
Lần này đến lượt cô sững sờ, bắt nạt mà cô nói với cái mà anh nghĩ không giống nhau.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Thẩm Yến nghĩ đến trong nhà không có đồ dùng của cô, sau khi hai người thay quần áo xong, liền từ thang máy chuyên dụng đi xuống tầng một.
Hiện tại Mạnh Kiều mới biết thì ra anh thật sự trở nên rất giàu có.
Mặc dù tạm thời không phải là người giàu nhất trong tiểu thuyết, nhưng tòa nhà sáu mươi tám tầng này là của anh, tổng hợp cả khách sạn và cả tòa nhà văn phòng này cũng đều là của anh.
Nhà ở là tầng 66.
Tầng 67 và 68 được sử dụng làm văn phòng của công ty.
Anh giống như trước kia, thu cô vào lòng, tay ôm vai cô, hai người đi đến cửa hàng bách hóa gần đó.
Không giống như trước đây, bây giờ mua gì cũng không cần vé, cũng không cần phải nhìn vào giá cả, chỉ cần xem xét có thích hay không và hữu dụng không.
Niềm vui của người giàu, bây giờ cô đã được trải nghiệm.
Thẩm Yến sẽ không giống như đàn ông bình thường ngồi trên sô pha chờ thưởng thức, hoặc là tổng tài bá đạo trực tiếp quẹt thẻ mua.
Anh không ngại mà cùng cô lựa chọn, có thể đưa ra ý kiến và quan điểm của mình, Mạnh Kiều không thể không bội phục phẩm vị và tầm nhìn của anh.
Danh Sách Chương: