Tần Tranh nhìn cô bé con có khuôn mặt bầu bĩnh đang tận hưởng que kem với vẻ hạnh phúc vô cùng trước mặt mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Bởi vì Trần Tư Thành và Sở Nhiên phải ở lại cùng bác sĩ trao đổi về vấn đề điều trị, sếp Tần liền trở thành vú em bất đắc dĩ.
Việc bị mất thị giác của cô bé thường xuyên diễn ra sau giấc ngủ, phải một lúc lâu mới trở lại bình thường. Lúc mọi người cùng vào nói chuyện với giáo sư, cô bé được giao cho Tần Đình. Được một lát thì Tần Đình được gọi cho một ca bệnh gấp phải giao lại cho ba mẹ bé.
So với việc phải ở cùng một cô y tá xa lạ không quen thì cô bé lại chọn ở lại với chú Tần. Mặc dù chú Tần nghèo thật nghèo, thái độ đối với ba cô bé cũng khá lạnh lùng nhưng chú Tần là người quen biết, hơn nữa chú Tần siêu đẹp trai, lại làm cảnh sát siêu ngầu.
Hai người một lớn một bé ngồi trên ghế bệnh viện nói chuyện, chủ yếu là Tần Tranh ngồi im lặng nghe cô bé liến thoắng liên tục. Tình cảnh này giống y như nhiều năm trước khi anh gặp được một cậu bé, nhóc con kia cũng nói không ngừng để che giấu nỗi khủng hoảng của mình. Đứa trẻ này chắc hẳn cũng đang lo sợ cho bệnh tình của mình, thế nên mới bận bịu dùng lời nói để phát tiết. Độc thoại được một lúc, Hinh Hinh nhìn anh rồi ngập ngừng đề nghị:
- Chú, chú có muốn ăn kem không?
Thấy vẻ mặt sửng sốt và cái nhíu mày đầy rối rắm của anh, Hinh Hinh đoán rằng đề nghị này đã làm chú Tần khó xử, chú Tần không có tiền.
- Chú đừng lo, cháu có nhiều tiền lắm. Cháu khao chú nhé?
Cô bé vừa nói vừa lật chiếc túi nhỏ đeo bên hông ra đưa đến trước mặt anh, khoe khoang gia tài nhỏ của mình.
- Đây là tiền tiêu vặt của ông ngoại cho, đây là của bà ngoại, của cậu họ, của ba, còn đây là của mẹ.
Ừ, quả nhiên là một cô gái có tiền. Tần Tranh chép miệng gật gù:
- Nhiều đấy!
Hinh Hinh được khen cũng không thấy vui vẻ gì, cô bé cụp mắt xuống thì thào một mình.
- Nhưng mà… cho Hinh Hinh nhiều như vậy để làm gì? Không cho mua kẹo cũng không cho mua kem.Cháu cũng muốn một lần được nếm vị kem ốc quế sữa dâu. Ba không cho, ba bảo ăn đồ lạnh sẽ không tốt cho cháu. Nhưng mà chú à, cháu nhịn thèm lâu như vậy, nhịn nhiều lần như vậy rồi, tại sao mắt cháu lại ngày càng mờ hơn?
Câu trả lời của chú Tần chính là que kem dâu thơm ngọt lúc này Thỏ Con đang cầm trên tay.
- Hinh Hinh, cháu ở với ông bà sao?
- Dạ. Ba bận đi dạy, cháu đi lớp mẫu giáo về sẽ ở với ông bà. Mẹ đi làm xa, lâu ơi là lâu sẽ trở lại thăm cháu.
- Vậy… mẹ có thương cháu và ba không?
- Mẹ thương cháu nhất!
Thỏ Con trả lời rất nhanh nhưng không đúng trọng điểm anh muốn hỏi.
- Vậy… ba mẹ cháu sống với nhau vui vẻ không?
- Ờm…
- Thỏ Con, lại đây nào!
Hinh Hinh còn đang suy nghĩ xem định nghĩa “vui vẻ” trong câu hỏi của chú Tần là gì thì đã nghe tiếng mẹ gọi từ trong hành lang. Cô bé hoảng hốt nhét vội nửa que kem ăn dở vào tay chú Tần, quay người định chạy đi. Tần Tranh nhanh tay níu bé lại, dùng khăn giấy cầm sẵn trên tay nãy giờ lau vết kem dính trên chóp mũi cô bé, xong véo nhẹ đầu mũi xinh xắn.
- Ăn vụng không biết chùi mép, suýt nữa là bị phát hiện rồi đấy. Hinh Hinh, khi nào muốn ăn kem cứ nói với chú.
- Nhưng mà… mẹ bảo là chú Tần nghèo lắm, không có cả tiền để trả phí điện, cho nên lúc cháu ở nhà chú cứ tối mò.
Cô gái chết tiệt kia, tìm lý do gì lừa gạt bé con lại không được, có nhất thiết phải hạ thấp hình tượng của anh trước mặt một đứa trẻ như vầy hay không?
Tần Tranh nở nụ cười gượng gạo, nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe đầy vẻ thương hại của Thỏ Con, cất giọng thì thầm:
- Để chú Tần nói cho cháu một bí mật. Thật ra chú Tần rất rất giàu, mẹ chú, anh trai của chú, chính là bác sĩ Tần á, cũng cho chú rất nhiều tiền tiêu vặt. Chẳng qua chú Tần bận quá nên quên đóng tiền điện, làm hại con không nhìn thấy gì. Từ nay sẽ không như thế nữa, cháu cần gì muốn mua gì cứ nói với chú. Từ giờ chúng ta là bạn tốt, chú nhất định sẽ giữ bí mật.
Tần Tranh vừa nói dứt câu liền làm động tác kéo khóa miệng, Hinh Hinh bật cười khanh khách chồm tới đặt một nụ hôn lên má anh rồi chạy về phía Sở Nhiên và Trần Tư Thành đang chờ.
Tần Tranh nhìn một nhà ba người bước trên hành lang, cô bé con ở giữa mỗi tay nắm lấy một người vừa đi vừa nói liên tục, đôi nam nữ kia chỉ im lặng nghe rồi nở nụ cười yêu chiều. Bức tranh gia đình hạnh phúc ấy thật ấm áp nhưng đặt ở trong mắt Tần Tranh lại là một màn chói mắt không muốn nhìn.
- Có cần anh gặp cô ấy để nói rõ tình cảnh năm đó không? Em cứ đứng đực ra đấy cả đời cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Tần Đình đặt hai tay trong áo blouse, đứng dựa tường nhìn theo, hỏi với vẻ trêu chọc rõ ràng. Tần Tranh cũng mặc kệ, lắc đầu nở nụ cười buồn bã:
- Không cần đâu, anh Hai. Cho dù có bất kỳ lý do gì thì những tổn thương em gây ra cho cô ấy cũng là sự thật. Hơn nữa, cô ấy hiện giờ đã có gia đình rồi. Em không thể đẩy một gia đình rơi vào cảnh tan vỡ được. Con bé bị bệnh, nó cần có cả bố và mẹ ở bên.
Tần Đình còn đang muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì điện thoại Tần Tranh đã reo lên inh ỏi. Tần Tranh xem vội màn hình, là cuộc gọi từ Sở cảnh sát, người gọi là Thường Thanh.
- Cậu nói gì? Chết rồi?.. Từ bao giờ?.. Tôi đang ở bệnh viện trung tâm, lái xe đến đón tôi ngay đi!
Danh Sách Chương: