Một lát sau, khi nhịp thở và cảm giác ở đôi chân dần trở lại bình thường, Tiểu Dã nhấc mắt nhìn người thanh niên đang đứng tựa vào thân cây nhìn về phía trời xa kia.
Cô nhớ đến cành cây trôi nổi khi nãy và tiếng kêu bật thốt có vẻ đau đớn của anh ta, lúc này sự áy náy lại lan tràn:
- Anh có sao không?
A Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt như muốn hỏi: Chẳng phải người "có sao" lúc này là cô sao?
Tiểu Dã không biết anh ta tỏ vẻ không hiểu hay là đang cố tình từ chối sự quan tâm của mình nữa. Cô lười đoán, vì thế liền hỏi thẳng:
- Tôi muốn hỏi lưng anh không có vấn đề gì chứ?
A Dương hết đường trốn tránh, vừa nhấc người đứng thẳng dậy vừa nhếch môi trả lời:
- Vấn đề cái khỉ... Mẹ kiếp!
Đang định tỏ ra mạnh mẽ thì lưng áo va vào một đoạn cành cụt nhô ra, đau đến anh ta giật mình nhe răng nói bậy luôn.
Tiểu Dã xoay mặt sang hướng khác để che giấu nụ cười đang nở rộ trên mặt mình, nhưng bả vai run rẩy đã bán đứng cô.
Giả vờ mạnh mẽ trước mặt người ta không thành còn bị đối tượng xem như trò cười, mặt A Dương đen lại, cúi xuống nhặt ba lô xong bỏ đi trước. Dưới ánh mặt trời còn sáng rõ, hai chóp tai người thanh niên từ từ đỏ lựng.
Thế này cũng quá là đáng yêu rồi!
Nếu như A Dương thực sự đọc được nội tâm người khác như cô nghĩ, e là lúc này đã quay trở lại vất cô qua bên kia bờ suối rồi. Chẳng có người đàn ông nào muốn bị người khác dùng hai chữ 'đáng yêu" để hình dung chính mình hết.
Ý cười trên mặt còn chưa tan hết, cô gái chống thân thể đứng lên bước nhanh theo bạn đồng hành, trong lúc đi còn trẻ con đến nỗi giẫm từng bước theo dấu giày ướt đẫm của người phía trước, một đường thẳng tắp không hề xiêu xiêu vẹo vẹo kéo dài vào tận mép rừng rồi biến mất trong bụi cỏ.
Bởi vì trò trẻ con này, cho dù người khác có đi phía sau nhìn sơ qua cũng chỉ thấy được dấu vết của một người mà thôi. Bản thân Tiểu Dã cũng không thể ngờ rằng trò đùa dai này đã cứu được bọn họ một mạng.
Đi thêm khoảng hai giờ đồng hồ, trời bắt đầu ngả về chiều, ánh nắng xiên xiên lách qua những tán lá dày đặc trên cao, nhiệt độ trên làn da cũng bớt gay gắt dần. Nếu cứ tiếp tục với vận tốc như thế này thì hôm nay cũng không thể vượt qua được dốc núi, bọn họ phải dựng lều ngủ giữa lưng chừng dốc, nhiệt độ về đêm xuống thấp sẽ rất lạnh, chi bằng dừng lại ở dưới chân núi nghỉ ngơi rồi hôm sau đi sớm.
A Dương đã dự liệu được đường đi khó khăn, nhưng việc hành trình qua suối bị chậm lại khiến cậu nhận ra mình đã quên tính đến sức khỏe của bạn đồng hành. Mấy năm sống ở chốn rừng núi hoang vu này, cậu đã quen với hình ảnh những cô gái thôn dã khỏe mạnh có thể băng rừng xuyên suốt mấy ngày như đàn ông, hoàn toàn quên mất những cô gái yếu đuối đến từ thành phố quen chiều chuộng sẽ cảm thấy khó khăn khủng khiếp đến mức nào.
Cả ngày hôm nay cô gái kia đã căng mình cố hết sức để đuổi kịp bước chân cậu, dù hơi thở có thiếu hụt, khuôn mặt đỏ bừng vì cố sức lẫn sự đau đớn ở cổ chân do đi bộ thì vẫn cắn răng không nói một lời. Cô ấy sợ mình biến thành gánh nặng sẽ bị vứt bỏ giữa đường sao?
Lúc này A Dương mới nhận ra một vấn đề lớn, nếu như thật sự có chuyện xảy ra liên quan đến sự sống chết, lúc ấy bản thân mình sẽ lựa chọn như thế nào, cậu có nên vì một người xem như xa lạ đặt mọi kế hoạch của bản thân vào nguy cơ đổ vỡ hay không?
Cậu nhìn cô gái vừa nãy như hụt hết hơi thở gấp dôn dập tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, sau một lúc cứ như hồi sinh sức lực, lúc này cô ấy đang dùng cành cây trêu đùa một chú ếch thủy tinh bên một hốc đá nhỏ ẩm ướt. Con vật có làn da màu xanh nõn chuối trên lưng kia lúc này đang nằm im chịu trận, bị cô gái lật lại chiếc bụng trong suốt khoe toàn bộ nội tạng của mình. Cô gái như phát hiện ra một lục địa mới, vui vẻ lẩm nhẩm liệt kê toàn bộ cơ quan bên trong của con vật không may mắn kia. Cảm thấy cầm que chạm vào chưa đã ghiền, cô vươn tay ra, nửa chừng lại như nhớ ra gì đó bèn quay sang A Dương hỏi nhỏ:
- Nó có độc không? Tôi chạm vào một chút chắc không sao đâu ha?
- Không có độc, nhưng nếu cô mà còn lật tới lật lui thêm nữa thì nó sẽ khó lòng sống sót.
Tiểu Dã căng mắt nhìn anh ta như muốn xác minh lời nói kia là thật hay giả, đến chừng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không đổi của A Dương thì vội vàng quẳng chiếc que đi, nhìn chú ếch bỗng dưng được tự do nhảy vọt vào bụi rậm với vẻ luyến tiếc.
A Dương cảm thấy đau đầu. Cứ việc cho cậu chăn giữ một đàn dê núi còn hơn dắt theo cô gái tò mò hay gây chuyện này băng rừng, chưa biết chừng tài năng gây họa của cô ấy sẽ ngày càng thăng cấp.
Cô ấy có người yêu chưa? Chàng trai nào sẽ có lòng nhẫn nại để đi cùng mà giải quyết hết mớ rắc rối cô ấy gây ra vì bản tính tò mò mãnh liệt này chứ?
Cô gái mở chai nước uống, chiếc nắp đặt trên kẽ đá bên cạnh bị gió thổi lăn xuống bụi cây cạnh đó, Tiểu Dã vội vã cúi xuống nhặt mà không để ý đến vùng lá khô bên cạnh chiếc nắp đang động đậy. A Dương đang lơ đễnh nhìn sang thì không bỏ sót điều đó, nhào đến nhanh như chớp rồi túm lấy vật gì đó quăng ra xa.
Vật kia dài ngoằng, bay trên không trung một đoạn rồi rơi xuống tảng đá ven đường, sau đó từ từ lẩn vào bụi cỏ rậm rạp một cách thong thả. Thời gian đủ dài để Tiều Dã nhận ra nó, đó là một con rắn. Liên tưởng đến kiến thức mình lươm lặt được, cô cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng nhìn sang A Dương chỉ thấy anh ta đang cúi đầu nhìn ngón tay trỏ của mình.
Danh Sách Chương: