Chu Vãn không trả lời ngay mà sửa biệt danh cho Lục Tây Kiêu trước.
Hai người khác nhau một trời một vực, có lẽ không ai trong trường có thể nghĩ đến bọn họ có mối liên hệ với nhau.
Trong một đêm yên tĩnh như vậy, Lục Tây Kiêu gửi tin nhắn cho cô, trên đầu điện thoại hiện lên một khung tin nhắn, cho biết "Lục Tây Kiêu" đã gửi cho cô một tin nhắn.
Ba chữ "Lục Tây Kiêu" như có một loại cấm kỵ nào đó, cắt màn yên tĩnh xung quanh thành một cái lỗ hổng, gió tanh phần phật.
Làm cho ban đêm đều chất chứa mùi vị trên người anh.
Anh có khả năng như vậy, lúc giơ tay nhấc chân đều khắc sâu dấu vết trong lòng người.
Chu Vãn định sửa biệt danh thành một chữ duy nhất – "Lục".
Nhưng nhìn một lát lại cảm thấy vẫn như cũ nên đã đổi thành con số "6".
Nhìn vào số "6" trên khung trò chuyện, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, trả lời: [Cậu bị thương à?]
Anh gửi tin nhắn thoại, chỉ một giây.
Chu Vãn chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất rồi trùm chăn bông lên, sợ bị ai nghe thấy.
"Ừm."
Giọng nói khàn khàn của chàng trai vang lên, anh uống rượu, trở nên lười biếng hơn, chỉ một chữ cũng có thể in dấu ấn của anh.
Chu Vãn vừa nghe thấy tiếng ở trong điện thoại liền biết là anh đi đánh nhau.
Sau một lúc dừng lại, cô ngồi dậy và gõ chữ: [Gần chỗ cậu có hiệu thuốc không, có thể nhờ bác sĩ ở đó giúp.]
Còn chưa gõ hết, Chu Vãn nghĩ thầm, với tính cách kia của Lục Tây Kiêu, chắc chắn sẽ không làm phiền người khác đến xử lý vết thương giúp mình.
Cô xóa dòng chữ đó rồi gõ lại: [Cậu ra hiệu thuốc mua cồn sát trùng, tăm bông và băng gạc lớn, giống với hôm nay tôi...]
Cô còn chưa gõ xong thì Lục Tây Kiêu đã gọi điện tới.
Lúc này, Chu Vãn cực kì sững sờ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Tây Kiêu sẽ gọi cho cô.
Chiếc điện thoại trên giường rung lên từng hồi, chân tay cô luống cuống, không biết có nên nghe máy hay không, sau khi nhận thì phải nói gì.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng ho khan của bà nội, lo đánh thức bà, Chu Vãn mới hốt hoảng nghe máy.
Cô vẫn đang thở gấp, đưa điện thoại lên tai, bình tĩnh lại hơi thở.
Lục Tây Kiêu không nói gì, nhưng cô có thể nghe thấy âm thanh huýt sáo ở chỗ anh, điều này chứng tỏ cuộc gọi đã được kết nối.
Chu Vãn nắm chặt điện thoại, trấn tĩnh hơi thở, nhẹ nhàng nói: "Lục Tây Kiêu."
Rồi anh cười, tiếng cười từ trầm khàn khàn.
Chu Vãn không hiểu: "Cậu cười cái gì?"
"Ngủ rồi à?"
Lục Tây Kiêu cười bởi giọng nói nhập nhèm buồn ngủ của cô.
Quấy rầy giấc ngủ của người ta, chẳng những không thấy có lỗi mà còn hả hê.
Chu Vãn mím môi dưới.
Đôi khi, cô cảm thấy Lục Tây Kiêu là chàng trai ấu trĩ muốn đùa cợt, nhưng có khi lại thấy anh có sự chín chắn và lạnh lùng vượt ra khỏi độ tuổi này.
"Bây giờ tỉnh rồi." Chu Vãn ấm ức nói: "Cậu đã băng bó chưa?"
"Chưa."
Chu Vạn nghe thấy tiếng anh châm thuốc, liền tiếp tục nói: "Tôi không biết."
Giống như buổi chiều.
Anh không biết.
Chẳng lẽ bây giờ anh muốn cô băng bó cho sao?
Chu Vãn không nói.
"Hơi đau một chút." Trong giọng nói của anh mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ rơi vào lòng cô: "Nếu không băng bó, ngày mai có bị nhiễm trùng không?"
"..."
Nếu là một cô gái khác thích anh, nghe được câu này đã sớm ngựa không dừng vó mà lao đến ngay trong đêm.
Nhưng Chu Vãn đã sớm quen với các loại bệnh tật ở trên người bố và bà của mình nên cô cũng không ngạc nhiên với mấy thứ này.
Cô nhớ lại vết thương trên tấm ảnh vừa rồi anh gửi, nhẹ nhàng đáp: "Chắc không đâu, cậu đừng để nó dính nước là được rồi."
Lục Tây Kiêu đang ngồi ở bậc thềm đầu phố, người qua lại như mắc cửi, gió thổi qua tóc và quần áo của anh, làm nổi bật dáng người sắc sảo và vẻ ngoài sắc bén, ngón giữa màu đỏ tươi lúc sáng lúc tối, anh cười thành tiếng trong một màn sương khói trắng xanh.
Như thể nghe thấy phản ứng rất thú vị, anh cười đến nỗi lồng ngực rung lên.
"Chu Vãn."
Anh vừa cười vừa nói.
"Cậu thật tàn nhẫn."
- --
Kỳ thi vật lý ngày càng gần, Chu Vãn không còn thời gian tự học vào buổi trưa, phải đến phòng thí nghiệm để tham gia lớp thi.
Bài thi lần lượt được kiểm tra, nhưng Chu Vãn lại không thể vượt qua Khương Ngạn, cô luôn luôn đứng thứ 2. May mắn thay, khoảng cách chênh lệch với Khương Ngạn không lớn, vẫn luôn giữ vị trí trong top 5.
Sau khi làm xong đề thi năm ngoái, bảng đen đã dày đặc các bước giải.
Chu Vãn ghi chép xong, gối đầu lên tay nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho đại não nghỉ ngơi.
"Chu Vãn." Khương Ngạn đứng ở bên cạnh cô: "Muốn uống nước không, đi lấy với tớ."
Chu Vãn cảm ơn cậu ta: "Để mình tự đi."
"Không sao, cứ ngồi đi." Khương Ngạn cầm lấy cốc nước trên bàn của cô.
Tất cả mọi người trong lớp thi đua đều đứng đầu trong số hàng trăm người của cả lớp, năm phút cuối tan học cũng ngay ngắn trật tự, không ai làm ồn, chỉ có tiếng của mấy nam sinh đang chơi bóng rổ ngoài cửa sổ.
Chu Vãn thấy Lục Tây Kiêu cũng ở đó.
Thân hình anh thẳng tắp, người cao chân dài, dẫn bóng mượt mà, giành được sự cổ vũ của mọi người.
Chu Vãn đã mấy hôm không gặp anh.
Không biết có phải do cô quá bận, hay là anh không đến trường.
Lần liên lạc cuối cùng của hai người cũng là trong cuộc gọi vào nửa đêm ngày hôm đó.
Anh cũng không quay lại quán game.
Mặc dù Chu Vãn muốn tiếp cận anh, nhưng cô thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện này, đặc biệt là khi đối mặt với Lục Tây Kiêu, dường như anh nhìn thấu tất cả những gì cô làm.
Chu Vãn nhớ lại những gì anh đã nói trước khi cúp điện thoại vào đêm hôm đó.
"Chu Vãn, cậu thật tàn nhẫn."
Chẳng lẽ là không đi tìm anh nên anh giận rồi?
Nhưng giọng điệu lúc đó cũng không giống như đang giận.
Cùng lúc đó, Chu Vãn thoáng nhìn thấy một cô gái chạy ngang qua thao trường đến sân bóng rổ, cô ấy đứng bên cạnh sân bóng, trên tay cầm một chai nước khoáng.
Có nam sinh trêu chọc, nhao nhao nhìn về phía Lục Tây Kiêu.
Cô gái vẫy tay với anh, cười ngọt ngào rồi mở nắp chai đưa cho anh.
Lụ Tây Kiêu nhận lấy, ngửa đầu lên uống.
Lông mi Chu Vãn khẽ run lên, mím môi.
Cô chợt nhận ra một điều, từ trước tới giờ, khoảng thời gian độc thân của Lục Tây Kiêu đều không dài, anh đã chia tay được một thời gian rồi.
Như vậy, cô gái này, là bạn gái mới của anh sao?
Nếu đó thực sự là bạn gái của anh, mọi kế hoạch ban đầu của Chu Vãn sẽ bị đổ bể.
Dù muốn trả thù Quách Tương Lăng, nhưng cô sẽ không bao giờ dùng cách như vậy.
Cô không muốn làm tổn thương bất cứ ai ngoại trừ Quách Tương Lăng.
"Nhìn gì vậy?" Khương Ngạn đặt cốc nước ấm trở lại góc bàn, nhìn theo ánh mắt của cô.
Chu Vãn không để ý tới vẻ chán ghét xẹt qua trong mắt cậu ta, chỉ nghe Khương Ngạn nói: "Luôn có một số người rõ ràng có được tất cả, nhưng lại không bao giờ biết quý trọng."
"Cậu đang nói ai vậy?" Chu Vãn hỏi.
"Lục Tây Kiêu."
Chu Vãn sửng sốt.
Khương Ngạn không phải loại người thích nói sau lưng người khác, nói chính xác thì vòng bạn bè của cậu ta không lớn, ngày nào cũng vùi đầu vào sách giáo khoa và đề thi.
Đây là lần đầu tiên Chu Vãn thấy cậu ta chủ động đánh giá một người.
"Cậu không thích cậu ấy à?" Chu Vãn hỏi.
Khương Ngạn lắc đầu: "Chu Vãn, cậu ta không phải loại người như chúng ta. Cậu ta dựa vào tiền của gia đình, suốt ngày tiêu xài hoang phí, nhưng nếu bỏ nhà đi thì cũng chẳng ra gì."
Chu Vãn không nói chuyện.
Cậu ta nói tiếp: "Cậu có tin không, Chu Vãn, 20 năm nữa, chúng ta sẽ trở thành người lợi hại hơn cậu ta gấp ngàn lần, cậu ta sẽ bị chúng ta giẫm ở dưới chân."
Khương Ngạn không hề che giấu ý cay nghiệt trong lời nói.
Chu Vãn dừng một chút.
Thực ra, cô không đồng ý với lời của Khương Ngạn.
Trong thế giới ngày nay, thành tích không phải là tất cả.
Để một người thành công, thành tích học tập chỉ chiếm một phần rất nhỏ, tầm nhìn, cơ hội, tính cách, bạn bè và quyết đoán, đều là những thứ không thể thiếu.
Mà cậu ta mới nói...
Lục Tây Kiêu sẽ bị giẫm dưới chân.
Chu Vãn nghĩ, cho dù một ngày nào đó trong tương lai, anh thật sự sa sút thì cũng không thể bị giẫm dưới chân.
Anh khinh cuồng đến tự phụ, một thân kiêu hãnh, đầy những góc cạnh, sắc sảo lại tùy ý.
Người như vậy, cho dù cuộc sống bị xáo trộn về con số không, cho dù chết cũng không có khả năng bị làm nhục.
Cuối cùng, Chu Vãn chỉ cười cười, hỏi: "Khương Ngạn, cậu muốn trở thành người như thế nào?"
"Công thành danh toại." Khương Ngạn trả lời: "Cậu thì sao?"
"Mình chưa nghĩ kĩ." Chu Vãn nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Nhưng mình hy vọng sau này, ít nhất thì mình có thể trở thành một người thiện lương."
Khương Ngạn cười: "Đối với cậu, đây cũng được tính là một giấc mơ sao?"
Chu Vãn mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
- --
Năm giờ chiều, chuông tan học vang lên khắp trường.
Tiếp theo là một kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày cùng với hàng đống bài tập về nhà.
Chu Vãn được giáo viên Vật lý gọi lên.
"Chu Vãn, thầy đã tìm hiểu qua hoàn cảnh gia đình của em, vì vậy em có được thành tích như bây giờ luôn là chuyện mà thầy rất vui mừng, cũng rất tự hào."
Giáo viên Vật lý nói: "Hơn hết, nói không chừng, cuộc thi này có thể trở thành chìa khóa để thay đổi cuộc sống của em, em nhất định phải đặt hết tâm trí vào nó."
Chu Vãn gật đầu: "Vâng, em biết thưa thầy."
"Đừng chỉ nói suông mà không làm, biết rõ rồi thì đừng quên thực hiện." Giáo viên Vật lý lấy ra một xấp bài thi từ trong ngăn kéo: "Đây là một số đề mà thầy dự đoán sau khi xem đề thi mấy năm trước, em về xem thật kĩ, thời gian cũng không còn nhiều, tranh thủ kì nghỉ lễ Quốc khánh làm hết đi, có thể đưa một phần cho Khương Ngạn."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy."
Đi ra khỏi văn phòng, quay lại lớp A1 cần phải đi qua một hành lang rất dài.
Khi đi ngang qua cửa phòng học lớp A7, bước chân Chu Vãn dừng lại.
Cô gái mà cô nhìn thấy trên sân bóng rổ lúc trưa, bây giờ đang dựa trên mép cửa sổ, chống khuỷu tay, người đổ về phía trước.
Mà chỗ ngồi cạnh cửa sổ là Lục Tây Kiêu.
"A Kiêu, anh có kế hoạch gì cho Quốc khánh chưa?" Cô gái hỏi.
Anh không nhìn cô ấy, lười biếng tựa lưng vào ghế, quang minh chính đại chơi điện thoại: "Thế nào?"
"Còn có thể thế nào, muốn hẹn anh đi chơi." Cô gái rất thẳng thắn nói: "Anh làm gì trong ngày Quốc khánh vậy?"
"Ngủ."
Nói xong câu này, anh giương mắt lên, đúng lúc chạm phải Chu Vãn, thấy cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm như không biết mình, mắt nhìn thẳng bước đi.
Anh cười như không cười, giật giật khóe miệng.
Chu Vãn bước nhanh qua cửa lớp A7, nhớ lại những gì cô gái vừa nói.
Có lẽ cô ấy là bạn gái mới của Lục Tây Kiêu, ít nhất, cũng sắp đến giai đoạn mập mờ.
Nếu đúng như vậy, thì hãy quên đi.
Những suy nghĩ tối tăm trước đây cuối cùng đã bị bóp chết vào lúc này.
Muốn báo thù Quách Tương Lăng là thật, nhưng bây giờ, nhẹ nhõm cũng là thật.
- --
Hằng năm, mùa thu đều đến đúng hẹn với kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Một cơn mưa mùa thu, một cái lạnh.
Chu Vãn mặc áo khoác, đeo cặp đến quán game.
Sau khi quyết định không trêu chọc Lục Tây Kiêu, cô đã trở thành Chu Vãn chăm chỉ học tập trước đây, quán game, thư viện, nhà, ba điểm trên một đường thẳng.
Lục Tây Kiêu cũng không đến tìm cô.
Nhưng đây mới là chuyện bình thường, con cưng của trời như vậy, bạn bè nhiều vô kể, làm sao có thể nhớ kĩ cô.
Lúc trước, Chu Vãn đã vô tình nghe thấy anh để mặc cho bạn gái và bạn bè của mình phàn nàn, nói Lục Tây Kiêu quá tùy tính tự do, đến đi tùy tiện, không chủ động tìm anh thì anh sẽ chẳng bao giờ nhớ bạn là ai, tình yêu không thể trói buộc anh.
Hạnh phúc là thật, lo được lo mất cũng là thật.
Ngay cả bạn gái cũng như thế, chẳng qua, một cô gái như Chu Vãn mới gặp vài lần cũng không đáng nhắc tới.
Chu Vãn đẩy cửa quán game ra, sau khi tiếp ca làm việc liền ngồi xuống và bắt đầu làm bài thi Vật lý.
Làm xong một mặt, bên cạnh có người gọi:
"Người đẹp, cái máy này không có phiếu điểm rồi!"
Chu Vãn đáp lại, cầm lấy chìa khóa và phiếu điểm, nạp chúng vào máy.
Trở lại chỗ ngồi, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị "6" gửi tin nhắn cho bạn.
Chu Vạn sững sờ.
Sau khi nhận ra "6" là ai, trái tim cô bỗng hỗn loạn trong giây lát.
Cô bình ổn hơi thở rồi mở ra.
6: [Trong quán game?]
Danh Sách Chương: