Tết Dương lịch thoáng qua một cái thì chính thức bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối kỳ.
Cả thành phố thi cuối kỳ chung một đề, các giáo viên rối rít dồn hết sức lực phát bài thi, sửa bài thi.
Chu Vãn một bên chuẩn bị thi cuối kỳ, một bên lại phải chuẩn bị cho cuộc thi Vật lý vào tháng ba, cả ngày loay hoay không xong, chỉ có mỗi ngày sau khi tan học dành ra một giờ để bổ túc cho Lục Tây Kiêu.
Tháng một nhanh chóng đến, thi cuối kỳ.
Bởi vì lần trước đứng đầu kì thi tháng, lần đầu tiên Chu Vãn ngồi ở vị trí đầu trong phòng thi.
Mà lần trước Lục Tây Kiêu không thi, vì vậy nên được sắp xếp đến chỗ cuối cùng trong phòng.
Bình thường mà nói thì đề thi chung sẽ không khó, nhưng năm nay lại là ngoại lệ, độ khó của tất cả môn đều hơi cao, nhất là Toán học, rất nhiều người đều không có đủ thời gian để xem bài cuối cùng thì đã đến giờ nộp bài.
Hai ngày thi cuối kỳ kết thúc, mọi người ào ào tê liệt ngã xuống chỗ ngồi kêu rên, nói thi hỏng rồi, năm nay ăn Tết không ngon, chắc chắn tiền mừng tuổi sẽ bị rút lại.
Trước kì nghỉ đông chính thức còn có một đại hội cho giáo viên và học sinh toàn trường.
Hàng trăm hàng ngàn người tập trung ở giảng đường lớn, từng lớp từng lớp đi vào.
Lúc A1 đi vào thì A7 đều đã đến rồi, Chu Vãn trông thấy Lục Tây Kiêu ngồi ở một góc hẻo lánh, mắt khép hờ, nhìn qua mệt mỏi uể oải lại không kiên nhẫn.
Cô không nhịn được, cúi đầu cười cười.
Chờ tất cả mọi người đều đến hết, hiệu trưởng lên đài phát biểu.
Đơn giản là dặn dò trong lúc nghỉ đông thì một chút công việc, vấn đề về an toàn, đốc thúc mọi người nghỉ cũng không thể nào quên học tập, chờ đến khai giảng năm sau sẽ tiến hành kỳ sơ khảo.
Trong những tiếng kêu rên, cuối cùng hiệu trưởng cũng tuyên bố hội nghị chấm dứt, nghỉ đông rồi.
Chu Vãn cũng theo đại quân đi ra khỏi giảng đường, Lục Tây Kiêu sau lưng bỗng nhiên gọi tên cô: "Chu Vãn."
Cô dừng bước, quay đầu lại.
Bạn học xung quanh đều âm thầm dò xét, xì xì xào xào bàn tán.
Nội dung bàn tán đơn giản là bọn họ cũng đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, sao còn chưa chia tay.
Chu Vãn qua một bên chờ Lục Tây Kiêu đi ra: "Sao thế?"
"Lát nữa có việc gì không?"
"Không, làm sao vậy?"
"Sinh nhật tên tóc vàng, bảo anh gọi em đến cùng."
Chu Vãn sững sờ: "Là siêu thị kia sao...?"
"Ừ." Lục Tây Kiêu nói: "Muốn đi không, không muốn thì sẽ không đi."
"Được." Chu Vãn cười cười: "Lát nữa chúng ta đi thẳng qua sao?"
"Ừ."
"Em về lớp thu dọn đồ trước."
Lục Tây Kiêu cong môi, bộ dạng lười biếng, vỗ vỗ đầu cô: "Từ từ hẵng đến, không vội."
Chu Vãn không quen làm hành động thân mật như vậy ở trong trường học, vô thức lùi về phía sau một bước, sờ lên tóc, nói khẽ: "Vậy em đi trước."
"Ừ."
———
Bài tập nghỉ đông phát một chồng lại một chồng, cặp sách đều không thể mở ra, Chu Vãn chỉ cất một phần, một phần khác cất vào trong túi giấy cầm theo.
Cô vẫy tay tạm biệt với các bạn xung quanh, nói chúc mừng năm mới, nói sang năm gặp lại.
Vừa ra khỏi phòng học thì bỗng nhiên bị thầy chủ nhiệm gọi lại: "Chu Vãn, em tới đây một chuyến."
Chu Vãn đi đến một góc không người ở hành lang với thầy.
"Lúc trước thầy đã nhắc nhở em, bây giờ là thời kì mấu chốt, tự em phải xây dựng kế hoạch cho tương lai của mình, biết cái gì là quan trọng hơn, cái gì là không nên."
Chu Vãn thấy khẽ giật mình.
Cô kịp phản ứng lại, có lẽ là vừa rồi nói chuyện với Lục Tây Kiêu bị thầy chủ nhiệm thấy được.
Thầy chủ nhiệm: "Thầy biết rõ em là một đứa trẻ ngoan, vì vậy sau khi nghe những lời đồn đại kia trong trường cũng không hạn chế em, nhưng mà kì nghỉ đông này cực kỳ quan trọng với em, kỳ thi Vật lý quốc gia lần này em nhất định phải đặt hết tâm tư ở trên đó, thi tốt thì tương lai của em sẽ rộng mở rồi."
Thầy chủ nhiệm là một giáo viên tiến bộ.
Biết Chu Vãn làm việc kỹ lưỡng cẩn thận, quả thật cũng không ảnh hưởng đến học tập, đối với chuyện này chỉ đến đây là dừng.
"Em biết rồi ạ, thầy Trần." Chu Vãn chân thành nói: "Em sẽ chuẩn bị thật tốt."
———
Lục Tây Kiêu đứng bên ngoài trường học, Chu Vãn đã thấy anh từ xa, bèn chạy tới: "Anh đợi bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm."
Lục Tây Kiêu cầm lấy cặp sách của cô và cái túi, nhướng mày: "Đây đều là bài tập?"
"Ừ." Chu Vãn hỏi: "Của anh đâu?"
"Không cầm."
"Nghỉ đông gần một tháng lận, không làm đề sẽ quên đấy." Chu Vãn khuyên nhủ.
Lục Tây Kiêu cong môi, thuận miệng nói: "Mấy ngày nữa về cầm."
Chu Vãn cảm thấy có lẽ anh không muốn nghe cô nhắc tới nên mới thuận miệng qua loa.
"Lục Tây Kiêu, vậy chúng ta có phải mua quà không?" Chu Vãn hỏi.
"Không phải trang trọng như vậy đâu."
Nhưng Chu Vãn vẫn thấy ngại khi đi tay không, vì vậy lúc ngang qua một quán bánh mì, cô đi vào chọn một cái bánh ngọt nhỏ.
Ngồi xe đến bên ngoài siêu thị, Chu Vãn theo Lục Tây Kiêu đi vào.
Kéo tấm mành cửa lên một cái đã thấy sực nức mùi lẩu, bọn họ đặt một nồi lẩu uyên ương, đặt nấu trên bếp từ.
Nhìn thấy cô, tóc vàng liền đứng dậy, cười chào hỏi: "Em gái tới rồi à?"
Đây là lần thứ ba Chu Vãn gặp tóc vàng, vẫn không biết tên anh ấy là gì, Lục Tây Kiêu đều gọi biệt danh của anh ấy, ngược lại mỗi lần anh ấy đều tha thiết gọi cô một tiếng "Em gái".
Lần trước anh ấy nói mình lớn hơn Lục Tây Kiêu ba tuổi, như vậy thì cũng lớn hơn cô.
Xuất phát từ phép lịch sự, Chu Vãn cười đáp lại, nói: "Chúc mừng sinh nhật anh trai."
Lục Tây Kiêu dừng bước, nghiêng đầu, sau đó đưa tay véo mặt Chu Vãn kéo ra ngoài, giọng điệu không tốt: "Em gọi tên gì đấy?"
Trong lúc hai người yêu đương, hầu như Lục Tây Kiêu không nổi giận với cô, ngoại trừ khi Chu Vãn bị người ta đến gần lúc mới yêu.
Mà lúc anh nói chuyện, nếu không phải nói nhàn nhạt thì cũng là cười.
Bỗng nhiên nghe được giọng điệu này của anh, Chu Vãn sửng sốt, chớp mắt nhìn anh.
Anh tóc vàng ở một bên đã cười đến eo không thẳng nổi.
Bếp từ đặt trên bàn gỗ xếp vốn lung lay, tay anh ấy đặt lên bàn, cười đến nỗi bàn cũng rung lên không ngừng, suýt chút nữa nước lẩu đã tràn ra.
"Anh nói này A Kiêu." Tóc vàng cười đến đau sốc hông, vừa ho khan vừa nói: "Có người còn để ý như mày à?"
Chu Vãn phản ứng muộn màng, là tiếng "anh trai" kia chọc giận anh.
Nhưng trừ "anh trai" ra, cô cũng không thể gọi tên khác được.
Tóc vàng có ý giảng hòa: "Anh cũng lớn hơn em gái anh bốn năm tuổi, gọi anh thì làm sao, lúc còn bé mày ít ngoan ngoãn nhưng vẫn còn gọi anh một tiếng "anh", chậc chậc, nhớ quá đi."
Lục Tây Kiêu lạnh lùng đảo mắt qua: "Cút."
Tóc vàng xem náo nhiệt còn sợ chuyện chưa đủ lớn: "Em gái, nhìn cái tính thối tha của nó này! Mau chia tay đi!"
"..."
Quả thật là Chu Vãn cảm thấy mình chưa làm gì cả đã làm cho Lục Tây Kiêu tức giận.
Cô để Lục Tây Kiêu tùy ý véo mặt mình, thò tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên chân của anh.
Lục Tây Kiêu không tránh ra, cũng không nắm chặt lại, vẻ mặt vẫn khó chịu, giọng lành lạnh: "Hoàng Bình."
"Cái gì?"
"Tên anh ta."
Thì ra không chỉ là một đầu lông vàng, đúng thật là họ Hoàng[1].
[1] Tóc vàng trong tiếng Trung là "hoàng mao" – 黄毛, màu vàng là 黄, trùng hợp là ông anh này cũng họ Hoàng (黄) luôn nên Vãn Vãn mới nghĩ thế.
Chu Vãn ngầm hiểu, ngoan ngoãn chỉnh lại xưng hô: "Anh Hoàng."
Hoàng Bình cười, nói: "Sao cảm giác như có chút khách sáo vậy? Không êm tai bằng anh trai."
Lục Tây Kiêu rũ mắt nhìn cô: "Anh bảo em gọi tên anh ta."
"..."
Chu Vãn há to miệng, vẫn không gọi ra khỏi miệng được, cảm thấy gọi thẳng tên sẽ có vẻ không lễ phép.
Cô lấy hết dũng khí, ngang nhiên xông qua, nhỏ giọng nói: "Anh ấy lớn hơn em, gọi tên không lễ phép."
"Em là của anh, gọi người khác là anh cũng được à?"
"... Không phải người lớn hơn mình nhiều thì nên gọi là anh sao?" Chu Vãn không nhịn được lầm bầm.
"Phải đấy phải đấy." Hoàng Bình tiếp tục châm lửa, ngón trỏ chỉ chỉ Lục Tây Kiêu:"Bản thân mình tư tưởng xấu xa, còn không biết xấu hổ bắt nạt em gái của chúng ta à."
"..."
Quả thật Chu Vãn muốn đi bịt miệng anh tóc vàng này lại, làm cho anh ấy không nói chuyện nữa.
Khiến Lục Tây Kiêu tức giận, người phải dỗ dành còn không phải cô à?
Lục Tây Kiêu nhẹ xùy một tiếng, lười để ý đến anh ấy, mặt lạnh đi qua, nặng nề đặt bánh ngọt trong tay lên bàn: "Ăn bánh đi, câm miệng cho em."
Hoàng Bình khoa trương hét lên một tiếng "Yo": "Cái bánh này nhất định là em gái mua, đúng không?"
Chu Vãn nói: "Bọn em cùng đi mua."
"Thôi đi, nó cũng không lịch sự như vậy đâu." Hoàng Bình thấm thía nói với Chu Vãn: "Em gái, đối với con trai ấy à, không thể như quả hồng mềm mặc người ta bóp được, em phải học chút bí quyết, tục ngữ nói rồi, từ xưa bí quyết giữ tâm người, thỉnh thoảng em làm một lần, mới có thể buộc nó."
Chu Vãn thầm nghĩ, Lục Tây Kiêu cũng đã làm như vậy rồi, nếu cô cũng làm thế, đoán chừng ngày nào cũng cãi nhau.
Lục Tây Kiêu ở một bên tựa lưng vào ghế, ôm cánh tay, lạnh nhạt nhìn anh ấy dùng một đống ngụy biện đầu độc Chu Vãn.
Chu Vãn không dám nói suy nghĩ trong lòng ra, chỉ cong mắt cười cười, không dám trả lời.
Mấy người khác cũng bưng nồi lẩu tới đây, nhao nhao chào hỏi với Chu Vãn.
Mặc dù là bếp từ gia đình nấu lẩu, nhưng đồ ăn rất phong phú, thịt cừu, thịt bò, tôm đủ loại đều có.
Mấy nam sinh uống bia, Chu Vãn thì lấy một chai nước chanh trên kệ siêu thị.
Lúc Lục Tây kiêu ném bánh lên bàn, nó hơi nát ra chút ít, xiêu xiêu vẹo vẹo, Chu Vãn lấy dao miễn cưỡng chia ra mấy phần cho bọn họ.
Lục Tây Kiêu đã quen biết nhiều năm với bọn họ, lúc nói chuyện càng thêm tùy tiện.
Chu Vãn vốn không khéo giao tiếp, không gia nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ, vùi đầu ăn bánh ngọt, bơ mềm mại, không ngọt quá, đúng là vị cô thích nhất, nhanh chóng ăn xong phần của bản thân.
Lục Tây Kiêu một tay cầm điếu thuốc, rũ mắt nhìn cô một cái, chuyển phần bánh ngọt không nhúc nhích của bản thân đến trước mặt cô.
Chu Vãn nghiêng đầu, trong miệng còn ngậm dĩa nhựa: "Anh không ăn à?"
Lục Tây Kiêu nhìn cô chốc lát, nói: "Không ăn, quá ngọt."
"Cái này có ngọt lắm đâu."
"Bánh ngọt anh đều không thích."
Chu Vãn vét ít bơ bỏ vào trong miệng, nói: "Ăn xong hai miếng này thì béo mất."
"Em nên béo một chút."
Lúc nói chuyện, anh hơi nghiêng người, tới gần tai Chu Vãn, hô hấp nóng rực đều quanh quẩn bên tai, mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn lộn với mùi rượu, làm cho nhiệt độ quanh người bất giác lên cao vài lần.
Trong đám người, anh không coi ai ra gì như vậy, thấp giọng nói chuyện với cô, lộ ra vẻ đặc biệt thân mật.
Lỗ tai Chu Vãn rất nóng, cảm thấy nói chuyện tiếp với anh sẽ lộ tẩy, liền cúi đầu nghiêm túc ăn bánh ngọt.
Mãi cho đến chín giờ tối, đóng cửa.
Chu Vãn ăn không ít bánh ngọt, gần như không thể ngồi yên.
"Không ở lại thêm lát nữa à?" Hoàng Bình hỏi.
"Không được." Lục Tây Kiêu nghiêng đầu về phía Chu Vãn: "Đưa cô ấy về trước."
———
Ra ngoài siêu thị, gió rét thấu xương thổi đến trước mắt, Chu Vãn kéo khóa áo lên, mũ áo lông cũng đội lên, che lỗ tai.
Lục Tây Kiêu rũ mắt, thấy khóe miệng cô còn dính chút bơ.
"Ngoài miệng." Anh giơ lên chỉ chỉ, ra hiệu.
"Cái gì?"
Lục Tây Kiêu không nhắc lại lần nữa, vươn tay, ngón trỏ chỉ xẹt qua khóe miệng cô, lau đi chút bơ đó.
Rồi anh cực kỳ tự nhiên đưa tới bên miệng, cho vào.
Chu Vãn nhìn xem hành động của anh, bất giác mở to hai mắt, sau đó mặt nhanh chóng nóng lên, màu đỏ đã đến cần cổ.
Vốn dĩ động tác của Lục Tây Kiêu chỉ là trong lúc lơ đãng.
Tuy là đổi lại lúc trước, anh căn bản sẽ không có khả năng làm như vậy, nhưng đúng là lúc làm hành động này không có suy nghĩ gì.
Thấy phản ứng này của Chu Vãn, Lục Tây Kiêu cười rộ lên: "Da mặt mỏng như vậy, cái này cũng còn chưa có hôn đâu đấy."
Chu Vãn dời mắt, không đáp lời của anh.
Lục Tây Kiêu bỗng nhiên cúi người, nhìn mắt cô ở khoảng cách gần.
Cả khuôn mặt của anh không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, có thể cân được mọi góc nhìn, thậm chí càng tới gần càng làm cho lòng người loạn nhịp.
Chu Vãn nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
"Chúng ta cũng ở bên nhau được hai tháng rồi."
Lục Tây Kiêu nói xong, đưa ngón trỏ lên xoa cằm cô, ánh mắt rơi thẳng xuống môi cô: "Còn không cho hôn, có phải quá keo kiệt không?"
"Nào có hai tháng nào như vậy chứ...?"
Trong mắt Chu Vãn, hôn môi là một chuyện cực kỳ thân mật, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cho người ta e lệ.
Lục Tây Kiêu nhíu mày: "Em hỏi một chút xem ai hai tháng còn chưa hôn không."
Chu Vãn cảm thấy mình căn bản không nhúc nhích nổi, cả người đều bị khống chế trong tay anh, hơi nóng tăng lên từng chút một, giống như ngọn lửa nhỏ vây quanh cô, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Ngón tay Lục Tây Kiêu đặt trên cằm cô cũng trở nên nóng hổi, nhè nhẹ vuốt ve, mỗi cái đều lộ ra vẻ mập mờ, mang theo cảm giác xâm lược rất mạnh.
"Lục Tây Kiêu." Giọng nói Chu Vãn cũng có chút run: "Anh đừng như vậy."
Anh cong khóe miệng, cười: "Anh phát hiện mỗi lần em gọi anh thì đều gọi cả tên cả họ."
Ngón trỏ của anh chọc chọc má lúm đồng tiền của Chu Vãn, chậm rãi nói: "Không phải em nói, lớn hơn em thì đều gọi anh sao, anh cũng lớn hơn em, sao đến anh đây mà cứ không lễ phép như vậy?"
Chu Vãn giải thích với anh: "Không phải hai chúng ta học cùng năm à, chỉ là em đến trường sớm hơn anh thôi."
"Thật sự không hôn à?" Anh bỗng nhiên lại hỏi, lẽ thẳng khí hùng.
"..."
Ánh mắt Lục Tây Kiêu đen tối, nhìn thẳng vào môi cô, như là sư tử nhìn chằm chằm vào con mồi, kéo dài giọng, cà lơ phất phơ nói: "Gọi "anh" đi thì sẽ không hôn em."
Gọi anh.
Trong đầu Chu Vãn chợt hiện lên lời Quách Tương Lăng nói với cô.
Nghiêm túc mà nói, mày nên gọi nó một tiếng anh.
Chu Vãn, mày chính là em gái kế của nó! Là em gái của nó!
Lục Tây Kiêu đã thật sự có một cô em gái, đáng tiếc là chết rồi, nếu nó biết mày cũng là em gái của nó thì nó sẽ giận bao nhiêu chứ?
Mày đắc tội nó, mày nghĩ xem còn có tương lai gì đây?
———
Mặt Chu Vãn càng ngày càng đỏ, nhưng lần này không phải vì thẹn thùng, mà là cảm thấy nhục nhã, xấu hổ.
Cô không gọi ra miệng được.
Lục Tây Kiêu lại nghiêng người, càng tới gần cô thêm, nửa uy hiếp nửa trêu đùa: "Gọi anh đi."
Chu Vãn nghẹt cổ, đại não thoáng cái hỗn loạn.
Hôm nay nhìn lại quá khứ, thì ra kế hoạch của cô đã xuất hiện sai lầm từ lâu, sai một ly đi một dặm, lúc cô nói với Lục Tây Kiêu "Tôi tên Chu Vãn", như thế nào cũng không nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay.
Cô bị dồn đến bên vách núi, trước mắt là sự rung động của tuổi trẻ, phía sau là vực sâu vạn trượng.
Cô không muốn như vậy.
Lục Tây Kiêu càng ép cô, cô lại càng có cảm giác là mình làm sai.
Sai đến rối tinh rối mù.
Cũng sớm đã không thể dừng cương trước bờ vực.
Bỗng nhiên, Chu Vãn cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đến nỗi không nghe thấy: "Em không muốn."
Xưng hô như vậy, làm cho cô cảm thấy cảm thấy vừa thẹn vừa khó chịu, giống như là muốn đóng đinh bản thân lên cột nhục nhã.
Thật ra Lục Tây Kiêu cũng không để ý rốt cuộc tại sao cô không gọi.
Cho dù không thích cô gọi người khác như vậy, nhưng Lục Tây Kiêu cũng không háo sắc gì ở mặt này, còn quen Chu Vãn gọi anh cả họ lẫn tên, nghe cũng không tệ.
Vì vậy, anh chỉ cười khẽ, tiến lên một bước, cúi người.
Ngay tại lúc sắp chạm phải cánh môi cô, Lục Tây Kiêu thoáng nhìn nước mắt trên mặt cô.
Động tác của anh khựng lại, nâng mặt cô lên.
Cô gái nhỏ im lặng rơi nước mắt, tí tách rơi xuống, quả thật muốn có bao nhiêu tủi thân thì sẽ có bấy nhiêu.
"Sao thế?" Lục Tây Kiêu hỏi.
Giọng nói Chu Vãn nghẹn ngào, nhỏ nhẹ giống như con mèo sữa: "Anh đừng ép em như vậy."
Lục Tây Kiêu tự cảm thấy vừa rồi trêu chọc cô thêm ít nữa, cũng không tính là ép cái gì.
Huống chi trước đây lúc chưa yêu nhau, anh đã từng nói không ít lời khốn nạn với Chu Vãn, nhiều lắm thì cô chỉ đỏ mặt, làm thế nào cũng không đến độ khóc.
Nhưng cô gái trước mắt khóc đến tủi thân, đầu anh nóng lên, cũng không rảnh đi truy cứu tiền căn hậu quả gì.
"Anh sai rồi." Lục Tây Kiêu đang nâng mặt cô, ngón cái lau nước mắt cho cô: "Sau này anh không như vậy nữa, được không?"
Nhưng hết lần này tới lần khác anh càng dịu dàng, Chu Vãn lại càng thấy khổ sở, càng cảm giác mình quá tồi tệ rồi.
Cô khóc thút tha thút thít, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Lục Tây Kiêu không biết nên dỗ dành như thế nào, cho tới bây giờ anh cũng chưa dỗ dành con gái.
Anh dứt khoát ôm Chu Vãn vào trong ngực, thấp giọng dỗ dành bên tai cô: "Là anh khốn nạn, đừng khóc."
Chu Vãn hít mũi một cái, cố gắng kiềm chế tiếng khóc nức nở, vùi trong ngực Lục Tây Kiêu một lát, rồi rời khỏi lồng ngực anh.
Lục Tây Kiêu rũ mắt quan sát vẻ mặt cô.
Cô gái nhỏ khóc đến chóp mũi khóe mắt đều đỏ, khóc thút thít một lát, còn không nhịn được ngáp một cái.
Anh cố ý trêu chọc cô cười: "Sao còn khóc đến mệt rồi? Cõng em về được không?"
Anh nói xong thì xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Vãn: "Lên đi."
"Em tự đi là được rồi." Chu Vãn nhẹ giọng.
Lục Tây Kiêu trực tiếp nâng đầu gối cô cõng người lên, xốc lên một cái, nghiêng đầu hỏi: "Cõng em về nhà nhé?"
"Xa lắm." Chu Vãn nhẹ giọng lầm bầm: "Quá mệt."
Lục Tây Kiêu cười khẽ: "Vậy muốn ngồi xe buýt hay taxi?"
"Xe buýt đi."
Anh lập tức cõng Chu Vãn đến trạm xe buýt.
Khuôn mặt Chu Vãn cúi xuống bên cổ anh, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng gió gào rú.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nằm sấp, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng gọi tên anh.
"Hả?"
"Xin lỗi."
Cô biết Lục Tây Kiêu phiền nhất là con gái khóc lóc sướt mướt ở trước mặt anh, huống chi vừa rồi căn bản là anh không sai, nhưng lại chịu đựng vô ích tâm trạng của cô.
"Xin lỗi cái gì?"
Chu Vãn dừng một chút: "Có phải yêu đương với em rất không có ý nghĩa không?"
Kháng cự động tác thân mật, tính cách trầm lắng, không có gì xảy ra.
Lục Tây Kiêu nhíu mày, nở nụ cười: "Cũng tạm được."
"Chúng ta có thể có một ngày chia tay không?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.
Đối việc mấy vấn đề con gái nhắc đến như vậy, Lục Tây Kiêu không xa lạ gì, rất nhiều nữ sinh ở bên cạnh anh đều lo được lo mất, hỏi anh câu hỏi tương tự.
Bình thường bạn gái hỏi như vậy, dù sao miệng con trai vẫn cam đoan nói đương nhiên sẽ không, phun ra một đống lời hứa không thực tế.
Nhưng Lục Tây Kiêu chưa bao giờ làm cam đoan với người ta như vậy.
Anh không thể nói lời cam đoan.
Cả đời dài như vậy, biến cố nhiều như vậy, ai có thể đoán trước tương lai là cái gì.
Trên thế giới này, điều duy nhất không thay đổi chính là – bất cứ chuyện gì đều đang không ngừng thay đổi.
Vì vậy mặc dù Lục Tây Kiêu rất rõ ràng cảm giác của bản thân với Chu Vãn không giống với mấy nữ sinh trong quá khứ, nhưng lúc này cũng không thể cho ra một đáp án khẳng định.
Anh hời hợt cười cười: "Không biết."
"Vậy nếu như ngày nào đó chúng ta chia tay..."
Giọng nói của Chu Vãn rất nhạt, không có phản ứng giống như những cô bạn gái trước của anh sau khi nghe được đáp án, rất bình tĩnh, giống như đã sớm dự liệu được ngày đó trong tương lai.
Loại cảm giác này làm cho Lục Tây Kiêu cực kì không thoải mái, nhíu lông mày.
"Thì sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa, được không?" Chu Vãn nói.
Không bao giờ liên lạc nữa.
Em sẽ rời khỏi cuộc sống của anh từ nay về sau.
Nếu như may mắn, anh sẽ mãi mãi không biết bí mật kia, sẽ mãi mãi không vì nó mà bị tổn thương hay nổi giận.
Bàn tay Lục Tây Kiêu khoác lên đầu gối của Chu Vãn khựng lại, hai đầu lông mày càng nhíu chặt, nhưng Chu Vãn cũng không nhìn thấy.
Không biết vì sao, đối với việc cô "hiểu chuyện" và "không dây dưa" như vậy, Lục Tây Kiêu lại không cảm thấy nhẹ nhõm, mà càng ngày càng bực bội.
Anh nghiến nhẹ răng, giọng điệu xa cách giống như người lạ: "Được."
Danh Sách Chương: