Nhìn lại ngày hôm ấy, cuộc trò chuyện kết thúc một cách không vui vẻ dường như đã kéo mối quan hệ giữa Diệp Liên Thành lẫn Dương Mạn Vũ từ chấp chới nơi vách núi đá xuống vực sâu, đã một tuần anh không nói chuyện với cô rồi, thậm chí còn chẳng chịu đi học lẫn gọi điện thông báo cho cô một cuộc, cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Hai người cãi nhau to như thế, Dương Mạn Vũ cũng đã nói hết lòng mình ra rồi, vậy mà Diệp Liên Thành vẫn mãi là Diệp Liên Thành, là cậu chủ kiêu ngạo của nhà họ Diệp, cho rằng cả thế giới này đều phải đứng dưới chân anh vậy.
Nếu cô không chủ động liên lạc cho anh, hẳn là mọi chuyện sẽ kết thúc phải không?
Ý nghĩ ấy làm Dương Mạn Vũ càng thêm buồn bực mà nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại im lìm, môi mím chặt. Gọi... hay không gọi đây?
Trong lúc lòng cô đang chia thành hai ý kiến đấu tranh mãnh liệt thì đã có người quyết định giúp cô, hẳn là ông trời đang muốn trêu ngươi cô đây mà, người đó lại là Mạc Hâm Đình.
Đúng, người có thể cho cô biết tình trạng hiện tại của Diệp Liên Thành như thế nào chỉ có cô ta mà thôi.
Cố nén vẻ bồn chồn, Dương Mạn Vũ chậm rãi ngồi vào vị trí phía đối diện Mạc Hâm Đình.
Nếu như nói cuộc gặp gỡ lần trước giữa hai người cô ta không thể hiện mục đích rõ ràng, vậy thì lần này Mạc Hâm Đình chính xác đang muốn nói với cô, ít nhất hãy làm một người có ích khi còn có thể.
Ngay khi nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ta, Dương Mạn Vũ chợt nhận ra thêm một chuyện, những người có tiền thường rất thích kiểu nói chuyện rườm rà. Nghe mà xem, cốc trà bắt đầu nguội rồi, vậy mà cô ta còn chưa nói vào chủ đề chính đâu. Dương Mạn Vũ càng nghe càng đau đầu.
"Chị Tiểu Dương đừng quá bất ngờ, em đến gặp chị cũng là có ý tốt." Mạc Hâm Đình thân thiện lên tiếng, "Em cũng không cho rằng sự xuất hiện của mình lúc này là quá đột ngột."
"Thời gian qua quả thực không hề dễ dàng chút nào, quá nhiều thứ xảy ra khiến chúng ta không kịp trở tay. Lúc ấy em đã đề nghị anh Liên Thành đón chị đến nhà họ Diệp nghỉ ngơi một thời gian, xem ra rất có hiệu quả."
"Chị nhìn này, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít rồi." Cô ta khẽ bật cười.
"Chị nên chú ý tới sức khỏe hơn một chút, em nói thật, dạo trước em còn sợ chị đi ngoài đường sẽ bị gió thổi bay mất."
"Chị Tiểu Dương đừng ngại, em cũng chỉ là lo lắng cho chị mà thôi, anh Liên Thành bình thường khó gần nên không có nhiều bạn bè, may mắn thay có chị chịu đựng được tính cách kỳ quặc của anh ấy. Chị đoán xem, giả như bây giờ chúng ta cùng nhau nói xấu anh Liên Thành, nếu bị phát hiện ra liệu anh ấy có tức điên lên không?"
Có lẽ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô ta không quên nháy mắt với cô, thì thầm nói chị Tiểu Dương yên tâm, em sẽ bảo vệ chị.
Anh ấy lúc nào cũng hết cách với em cả.
Diệp Liên Thành lúc nào cũng hết cách mà chịu thua Mạc Hâm Đình.
Có phải mỗi lần Mạc Hâm Đình bày trò trêu chọc anh khiến anh tức giận, sau đó cô ta chỉ cần làm nũng một chút, nhỏ giọng gọi anh hai tiếng A Thành, khẽ hôn lên môi anh là anh sẽ lập tức bỏ qua hết đúng không?
Chẳng cần đợi cô ta trả lời Dương Mạn Vũ cũng đã biết rõ đáp án, cô còn biết rõ hơn ai hết nữa kìa. Trong phút chốc trái tim như có luồng gió lạnh lẽo thổi qua, giọng điệu gần gũi này của Mạc Hâm Đình... nghe thế nào cũng cảm thấy như kẻ thắng cuộc đắc ý mà vênh váo khoe mẽ vậy.
Bảo cô làm bạn với Mạc Hâm Đình ư?
Người bình thường nghe được câu nói này chắc chắn sẽ không kìm được mà cảm thán, công chúa nhỏ nhà họ Mạc là một người bao dung và rộng lượng như vậy đấy, "bạn thân" của Diệp Liên Thành là con gái, vậy mà Mạc Hâm Đình vẫn có thể đối xử khéo léo như thế, ai mà không yêu mến cô ấy cho được?
Thế nhưng Dương Mạn Vũ không cho là vậy.
Mẹ cô nói đúng, đứa con gái lớn nhà họ Dương có trái tim vô cùng ích kỷ, cô sẽ không cảm kích đâu, thậm chí những lời Mạc Hâm Đình nói còn khiến cô có ác cảm với cô ta nhiều hơn.
Và thế là, cô nghe thấy giọng mình cất lên cao vút: "Mạc Hâm Đình cô rốt cuộc có ý gì?"
Tâm trạng bùng lên lại như bị tạt một gáo nước lạnh, Mạc Hâm Đình huyên thuyên một hồi đột nhiên lại im bặt, sau đó, cô ta đề nghị Dương Mạn Vũ cùng đi đến một nơi.
Từ quán trà cho tới trung tâm thành phố chỉ mất chưa đến mười lăm phút đồng hồ, nơi này lúc nào cũng nhộn nhịp sầm uất, từ xưa đã được mệnh danh là mảnh đất vàng của những thương nhân giàu có. Rất nhiều người trong số họ đã lựa chọn nơi này làm gốc rễ cho đế chế kinh doanh của mình, càng ngày càng có nhiều tòa cao ốc mọc lên sừng sững và hiên ngang. Thế nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên, bạn sẽ nhận ra ở bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy, tòa tháp đôi năm mươi tám tầng của tập đoàn Viễn Đông là niềm tự hào của người dân thành phố S, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến cho vạn vật xung quanh đều trở nên thật nhỏ bé. Bọn họ đều ngưỡng mộ và tự hào nói rằng, nhìn mà xem, đây chính là đế chế hoàng kim của ngài Diệp, người đã đem lại cuộc sống ấm no cho hàng triệu gia đình. Sản nghiệp của ngài ấy không chỉ trải rộng khắp đất nước mà còn lan rộng tới thị trường quốc tế, vừa mới năm ngoái thôi, ngài Diệp đã được vinh danh trong danh sách một trăm tỷ phú đô la giàu nhất thế giới. Một thành tích thật đáng ngưỡng mộ, càng tốt đẹp hơn nữa rằng vị thương nhân ấy vẫn luôn dành những tình cảm và sự ưu ái đặc biệt tới mảnh đất quê hương của mình.
Đó là một thương nhân có nụ cười đáng mến, vậy mà con trai của ngài Diệp lại chẳng chịu nở nụ cười thân thiện với người khác được mấy lần.
"Người ta vẫn thường nói thời trai trẻ ngài Diệp đã dùng nụ cười ấy làm xiêu lòng một người đẹp kiêu ngạo, sau này người ấy đã trở thành Diệp phu nhân. Con trai của hai người thừa hưởng tất cả những điều hoàn hảo nhất, cuối cùng lại trở thành người lạnh lùng nhất."
Dùng ngữ khí chậm rãi như đang kể lại một câu chuyện xưa, Mạc Hâm Đình cảm thán: "Không ít lần Diệp phu nhân đã than thở với mẹ em, không rõ vì sao bản thân lại nuôi dạy đứa con trai cưng của mình thành một tảng băng lạnh lẽo như vậy."
Sai rồi, Dương Mạn Vũ nghĩ thầm trong bụng, Diệp Liên Thành không chỉ lạnh lùng mà còn dễ nóng giận, tính tình khó ưa, chỉ có gương mặt là đẹp mà thôi. Nhưng có đôi lúc anh cũng rất dịu dàng, giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh có thể khiến trái tim cô bồng bềnh như trên mây.
Cuối cùng Dương Mạn Vũ lại không nhịn được mà thở dài, cô đang đứng ở nơi được gọi là đế chế hoàng kim của ngài Diệp trong lời của Mạc Hâm Đình. Bây giờ chúng là của cha anh, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là của Diệp Liên Thành.
Áp lực đang âm thầm bủa vây từ mọi phía khiến cô nghẹt thở.
Vài giây trôi qua, thang máy vang lên một tiếng "ting" rồi dừng lại, màn hình điện tử hiển thị số tầng ba mươi hai.
Tầm mắt lướt nhanh một vòng. Đây không phải khu vực quyền lực nhất trong tòa tháp Viễn Đông, phòng làm việc rộng hơn một trăm ba mươi mét vuông được chia thành các gian nhỏ. Theo hướng tay Mạc Hâm Đình chỉ, Dương Mạn Vũ nhìn thấy một ô làm việc trống phía trong góc, xem ra nhân viên này ưa thích ngăn nắp sạch sẽ, từng chồng tài liệu được đặt gọn trên bàn, còn phân loại theo bìa màu.
"Hiện tại anh Liên Thành đang học việc nên không có phòng làm việc riêng, nhưng thời gian tới chắc chắn sẽ có. Đợi tới khi chuyện du học ổn thỏa chú Diệp sẽ để anh ấy thực tập tại chi nhánh ở New York, có lẽ sau này anh ấy cũng tiếp quản công việc gia đình từ đó."
"Nhìn chồng tài liệu dày cộp như vậy chị cũng hiểu anh Liên Thành nghiêm túc với chuyện này tới mức nào đúng không?"
Theo lời thì thầm của Mạc Hâm Đình, Dương Mạn Vũ lại càng thêm ngẩn người. Chắc hẳn anh đã dành rất nhiều thời gian ở đây, cần mẫn chăm chỉ phấn đấu từng chút một. Ai bảo những kẻ ngậm thìa vàng như anh sẽ một bước lên mây cơ chứ, thậm chí trách nhiệm của anh còn lớn hơn người khác gấp bội phần.
Khi Diệp Liên Thành bước những bước đầu tiên trong đế chế hoàng kim của cha mình, Dương Mạn Vũ mới chỉ là cô gái nhỏ non nớt với những mối bận tâm đơn thuần. So sánh thực tế ở đây với những trăn trở khiến lòng cô trĩu nặng, quả thật chúng chẳng đáng phải để mắt tới.
Đây chính là hiện thực tàn nhẫn giữa Dương Mạn Vũ và Diệp Liên Thành.
Bức tường cao vạn trượng này, liệu cô có vượt qua được hay không?
Dương Mạn Vũ thầm thở hắt ra, cô không biết, nếu như một ngày cô có cơ hội bước chân vào đây một lần nữa, cô sẽ phải mất bao nhiêu năm để có một vị trí trong căn phòng này? Ba năm? Năm năm? Hay thậm chí là mười năm?
Như đọc được suy nghĩ của Dương Mạn Vũ, Mạc Hâm Đình cất lời: "Nếu chị nỗ lực, em đoán sau này chị cũng sẽ có một vị trí ở đây vào năm hai mươi tám tuổi." Vừa nói cô ta vừa chỉ tay vào tấm biển gắn trên cửa, "Tầng ba mươi hai này cũng được coi là khá tốt, đa phần đều là nhân viên có kinh nghiệm trên năm năm."
"Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có vậy."
Càng nói, Dương Mạn Vũ lại càng cảm thấy mọi âm thanh phát ra từ Mạc Hâm Đình đều làm cô bất an, cũng như những chuyện không suôn sẻ càng lúc càng nhiều.
Ngay từ giây phút cô ta ôm Mạn Mạn của cô đứng trước thềm nhà Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ đã nếm được mùi vị của rất nhiều cảm xúc đan xen. Khó chịu, bất an, vô vọng. Rõ ràng cô chẳng có khả năng gì trong chuyện này cả.
Bạn nhìn thẳng vào sự thật đi, hai mươi tám tuổi bạn mới là một nhân viên quèn không có tiếng nói, người ta đã là chủ một doanh nghiệp. Bạn lấy tư cách gì để đứng ngang hàng với họ?
Dương Mạn Vũ ép bản thân phải nhớ thật kỹ những lời Mạc Hâm Đình đang nói.
"Từ tầng mười hai cho đến ba mươi hai chị chỉ cần năm năm phấn đấu, nhưng từ văn phòng này để lên tầng bốn mươi đã là một khoảng cách vô cùng lớn. Có người cống hiến cả đời cho Viễn Đông cũng chỉ mãi ngồi đây."
Sau đó cô ta kéo tay cô quay lại thang máy, rồi chỉ tay vào nút bấm tầng năm mươi tư.
"Nhưng anh Liên Thành thì khác. Tương lai của anh ấy sẽ nằm ở nơi này."
Văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Đông. Hiện nay người đang ở nơi đó là Diệp Chính Đông, cha của anh.
"Rất tiếc từ tầng năm mươi trở lên em cũng không có quyền ra vào." Không có sự cho phép của Chủ tịch, ngay cả con trai Chủ tịch cũng không có đặc quyền ấy.
Đoạn sau cô ta còn định tiếp tục lải nhải thêm điều gì đó, nhưng Dương Mạn Vũ không muốn nghe nữa. Đã cố ép bản thân phải đối diện với những điều này, thế nhưng đến lúc thực hiện vẫn luôn khó hơn lời nói suông.
Cô những tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đây rồi, nhưng Mạc Hâm Đình cứ liên tục dùng giọng điệu mà cô ghét nhất, có vẻ như cô ta thật sự muốn khiến lòng cô nguội lạnh hoàn toàn.
Quả nhiên.
"Em biết cuộc đời chị sau này sẽ thế nào. Tốt nghiệp một trường đại học tốt, chị xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được công việc rất khá, phấn đấu vài năm là có thể mua nhà mua xe, sau đó sẽ kết hôn với một người chồng môn đăng hộ đối. Người này chắc chắn không thể kém hơn chị được, thậm chí người đó còn có thể là giám đốc một doanh nghiệp nhỏ cũng nên, tương lai rất có triển vọng."
"Chị sẽ có gia đình nhỏ của mình, hài lòng với cuộc sống sung túc và dư giả vừa phải, con cái của chị đều được theo học những ngôi trường tốt, thông minh ngoan ngoãn. Mỗi cuối tuần gia đình bốn người sẽ cùng nhau đi dã ngoại, câu cá, xem phim, mua sắm, những hoạt động giải trí thông thường của tầng lớp trung lưu. Ai nhìn vào cũng phải gật gù khen ngợi một gia đình kiểu mẫu."
"Sao? Có giống như những gì chị tưởng tượng không?"
Mạc Hâm Đình cong khóe môi, người bên cạnh đã tái nhợt hết mặt mày rồi. Xem ra những điều cô ta đề cập đến đã đâm trúng tim đen khiến cho cô gái nhỏ sợ đến mất sạch tinh thần.
"Đúng là tưởng tượng thôi cũng thấy hoàn mỹ, nhưng chị Tiểu Dương này, giấc mơ đẹp đẽ như vậy anh Liên Thành vĩnh viễn không thể cho chị được."
"Mà những gì anh ấy cần chị cũng không có cách nào đáp ứng nổi."
Dương Mạn Vũ mím môi không đáp.
Cúi đầu xuống, hít một hơi sâu, cô nhìn thấy đôi giày vải trắng đã được giặt sạch sẽ vài hôm trước của mình, mới ban đầu cô còn trộm nghĩ chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng nhìn kỹ lại dường như chúng cũng không quá lạc lõng so với nơi này. Chỉ là bọn họ đi giày cao gót, còn cô đi giày vải thôi mà, sau này cô đổi thành giày giống mọi người là được, phấn đấu nhiều hơn một chút là được, đâu phải bạn học Tiểu Dương chưa từng trải qua khó khăn, nhất định sẽ vượt qua thôi mà.
Cô lẩm bẩm.
Phải biết rằng thiếu gia lạnh lùng Diệp Liên Thành đã làm biết bao nhiêu chuyện vì cô đấy. Anh tin tưởng, chăm sóc và bảo vệ cô vô cùng. Đúng rồi, Mạc Hâm Đình cô đừng nói mấy lời không đáng tin, là anh ấy không cho phép cả hai chia tay. Cô thấy đấy, đâu phải chúng tôi mới giận nhau lần đầu.
Ký ức chạy lướt qua như một cuộn phim, chân thực đến nỗi cô sắp bị chính những lời nói của mình mê hoặc luôn rồi.
Rằng Diệp Liên Thành đã đối xử với bạn học Tiểu Dương vô cùng, vô cùng chân thành.
"Chị Tiểu Dương! Hứng thú của anh Liên Thành có thể kéo dài trong bao lâu?"
Mạc Hâm Đình đột ngột lên tiếng, lồng ngực cô ta bỗng phập phồng như tức giận, vậy mà trên gương mặt vẫn vô cùng bình thản.
Có thể kéo dài tới lúc nào nữa?
Giật mình hoảng hốt, đối với câu chất vấn này, Dương Mạn Vũ cũng không có câu trả lời.
Bầu không khí dần trở nên gượng gạo nặng nề.
"Em biết chị cũng có một vài lợi thế, quả thật, xinh đẹp dịu dàng có thể sinh ra chút thiện cảm. Lâu dần chúng sẽ biến thành hứng thú. Đàn ông là loài sinh vật tò mò, lại ưa thích cảm giác chinh phục."
Giây tiếp theo cô ta bỗng tiến thêm một bước, nâng cằm Dương Mạn Vũ lên.
"Giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp này có thể làm cho cánh đàn ông nảy sinh một suy nghĩ: rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy lại khóc đến thương tâm như thế. Và rồi như một lẽ đương nhiên, họ sẽ cảm thấy trách nhiệm của bản thân phải bảo vệ cô gái ấy thật tốt. Xinh đẹp, mềm mại và đáng yêu, tốt nhất là hãy giống như búp bê trong tủ kính, thi thoảng lại rơi vài giọt nước mắt, làm như vậy có thể thỏa mãn bản năng phái mạnh tràn trề trong lòng bọn họ."
"Chị Tiểu Dương, đã ai từng nói chị có một đôi mắt rất đẹp hay chưa?" Ngón tay Mạc Hâm Đình bất ngờ khẽ chạm lên đuôi mắt cô.
Trong một khoảnh khắc, Dương Mạn Vũ như nghe được tiếng thở dài xa xôi.
Tiếng thở dài mang theo rất nhiều ý nghĩa, thoáng qua đâu đó chút thương cảm lẫn tiếc nuối, nhưng trên cả là một câu chuyện rất dài.
Câu chuyện nằm trong đôi mắt mà cô không hề biết.
Dương Mạn Vũ gạt mạnh tay Mạc Hâm Đình, cắn chặt môi khiến chúng trắng bệch.
Đáp lại hành động đó của cô, cô ta cũng chỉ nhún vai, tựa như cái thở dài vừa rồi chỉ là do cô tự mình tưởng tượng ra.
"Chị Tiểu Dương này, nước mắt rơi xuống một hai lần đầu còn có tác dụng, cũng giống như vẻ yếu đuối của chị, thời gian đầu có thể sẽ làm anh Liên Thành cảm thấy thật đáng yêu, nhưng lâu dần lại nghĩ rằng chúng thật phiền phức."
"Đừng quá tham vọng, cảm tình của đàn ông đến nhanh mà đi cũng nhanh."
"Hai người cãi nhau nhiều như vậy, hẳn là lòng kiên nhẫn của anh Liên Thành dành cho chị cũng sắp cạn kiệt rồi."
Dương Mạn Vũ bỗng cảm giác toàn thân lạnh buốt.
Vài giây sau, cô đột ngột xoay người bỏ đi.
Vội vàng trốn chạy như con thú nhỏ sợ hãi, cũng chẳng biết vì sao lại bỏ chạy vào lúc này. Dương Mạn Vũ biết hành động của mình không hề vẻ vang một chút nào, nhưng lời nói của Mạc Hâm Đình như lưỡi dao bén nhọn đâm từng nhát, từng nhát lên trái tim cô.
Trước khi ra về, Dương Mạn Vũ nhìn thấy Mạc Hâm Đình bước lên một chiếc xe sang trọng, từ chỗ cô đứng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ.
Người phụ nữ có mái tóc đen búi thấp, nửa bên mặt lộ ra đôi môi tô vẽ sắc sảo, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh càng tôn thêm bàn tay thon dài, bộ váy màu nhạt toát lên khí chất quyền quý.
Dương Mạn Vũ nghe thấy trước khi Mạc Hâm Đình bước vào, tài xế đứng bên cạnh khẽ gọi "Phu nhân" với người đang ngồi bên trong.
Cửa kính xe đang dần được nâng lên, cô không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó. Mạc Hâm Đình cười với người phụ nữ ấy như một đứa trẻ được yêu chiều.
Vào những năm tháng của tuổi mười bảy, cô gái nhỏ Dương Mạn Vũ chưa từng dám nghĩ đến chuyện cả đời, thế nhưng cô cũng chưa bao giờ ngờ rằng mình và Diệp Liên Thành sẽ buông tay nhau theo cách này.
Trước đây, đã có rất nhiều lúc lời chia tay bật ra khỏi đầu môi trong lúc nóng giận, nhưng chúng thường không phải là thật. Tận sâu đáy lòng Dương Mạn Vũ không muốn phải rời xa Diệp Liên Thành một chút nào. Cô có thể là đứa con ích kỷ, là bạn học Tiểu Dương không mấy thân thiện, cũng không hề có suy nghĩ yêu mến cuộc sống này, thế nhưng cô lại rất yêu, rất yêu Diệp Liên Thành.
Nhưng dù có muốn hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, lần chia xa này vĩnh viễn là thật.
Liên Thành, em vẫn yêu anh.
Trái tim Dương Mạn Vũ như bị ai đó khoét thủng một lỗ, chảy máu không ngừng.
Chỉ là sau tất cả, chúng ta vẫn phải quay lại nơi cả hai vẫn luôn luôn thuộc về.
Một buổi chiều cuối tháng mười một năm 2011, Dương Mạn Vũ đã dùng cách thức tuyệt tình nhất để tạm biệt tình yêu đầu đời của mình.
Liên Thành, em yêu anh, nhưng em không mong anh phải từ bỏ rất nhiều thứ chỉ vì một người không có tương lai như em. Em không có cơ hội tự tay quyết định tương lai cho mình, vậy nên, xin anh hãy để em được tự mình đặt dấu chấm hết cho giấc mơ này.
Danh Sách Chương: