• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng vẫn còn thiếu một lời bày tỏ chính thức, thế nhưng hai người cũng đã quang minh chính đại ở bên nhau rồi, vậy mà Dương Mạn Vũ vẫn luôn cảm thấy, dưới biết bao con mắt soi mói ở Đông Sơn này, cô và Diệp Liên Thành giống như hai kẻ bị ngăn cấm tới nỗi phải vụng trộm yêu nhau vậy.

Nhìn mà xem, đến gặp nhau thôi cũng phải lén lút nữa.

Dương Mạn Vũ giấu mình trong lớp áo khoác dài che kín thân người, cô thậm chí còn phải mượn cả mũ lẫn kính râm của Châu Tiểu Kim, vừa nín thở vừa khe khẽ đóng cửa, như sợ rằng chỉ cần dùng lực hơi mạnh một chút thôi là cả Đông Sơn này đều có thể nghe thấy vậy.

Ngay khi cánh cửa phòng trọ được đóng lại, Dương Mạn Vũ lập tức cởi bỏ mũ kính, mỉm cười nói: "A Thành, tớ tới rồi đây."

Đáp lại cô chỉ có tiếng quạt xoay đều đều ở phía cuối giường.

Căn phòng nhỏ xíu không có ai, Dương Mạn Vũ hơi ngẩn người, sau vài giây mới nhấc chân tiến thêm một bước, rõ ràng là quần áo của Diệp Liên Thành vẫn còn treo ở đây, vậy mà người đi đâu mất rồi?

Cô giơ tay định chạm vào chiếc áo sơ mi của cậu, trời nóng như thế có lẽ đồ cô phơi đã khô hết cả rồi, cô muốn lấy chúng xuống để gấp lại, nhưng bất ngờ có một lực rất mạnh kéo ngược cô về phía sau.

Dương Mạn Vũ chỉ kịp phản xạ kêu lên một tiếng, một giây sau đã nằm gọn trong một vòng ôm nóng rực.

"Dương Mạn Vũ!"

Hơi thở quen thuộc quẩn quanh khiến nhịp tim cô bỗng nhiên tăng tốc, nhận ra người đằng sau lưng mình là ai, cô không vội giãy ra, thậm chí còn túm lấy tay cậu đang siết chặt vòng eo mình.

Không rõ vì sao, cô cảm thấy giọng nói lẫn sức lực cậu lúc này tựa như một ngọn lửa bốc lên hừng hực.

"A Thành, cậu vừa đi đâu thế?" Câu hỏi tự nhiên được thốt ra khỏi miệng, có lẽ là vì trong lòng cô quá lo lắng, dù biết rằng Diệp Liên Thành phải nhốt mình cả ngày trong căn phòng này sẽ rất buồn chán, thế nhưng cô sợ nếu như cậu ra ngoài, lỡ bị người khác phát hiện thì sẽ rất khó giải thích. Đông Sơn này không to mà cũng chẳng bé, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú như Diệp Liên Thành sớm muộn gì cũng sẽ tới tai mẹ cô.

Thế nhưng Diệp Liên Thành dường như không hề có ý định trả lời, thậm chí còn hỏi ngược lại: "Dương Mạn Vũ, tôi vừa nghe được một chuyện cười rất thú vị."

"Chuyện... chuyện gì?" Giọng cậu dường như là nén giận, lại giống như chế giễu khiến cho Dương Mạn Vũ không khỏi giật mình. Cô cố gắng xoay đầu nhìn cậu, nhưng điều ấy chỉ càng làm cho thân thể hai người dính sát vào nhau hơn, cậu chậm rãi cúi thấp, dần dần môi cậu như có như không chạm vào vành tai cô.

Dương Mạn Vũ giật bắn người, khẽ co rụt lại, hơi thở ấm nóng của Diệp Liên Thành quanh quẩn nơi vành tai, khiến cho dòng suy nghĩ trong đầu cô như đông cứng lại.

"Ừm, để tôi nghĩ một chút... hình như chuyện này chắc em cũng biết rồi đấy, thậm chí còn biết rõ hơn tôi là đằng khác." Diệp Liên Thành khẽ cười, đôi môi bắt đầu chuyển sang trêu chọc vành tai đang dần đỏ bừng của Dương Mạn Vũ, từ từ chà xát, cũng không quên thì thầm từng lời vào tai cô.

"Có một tên ngu ngốc nào đó phải chịu đựng hơn bốn tiếng đồng hồ trên chuyến tàu rách nát chết tiệt, em đoán xem, cậu ta làm vậy là vì cái gì?"

Hơi thở gấp của Dương Mạn Vũ chợt ngừng lại, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người Diệp Liên Thành đang nói đến là ai, nhưng cậu đề cập đến chuyện đó làm gì?

"Để tôi đoán thay em nhé, thực ra cậu ta cũng không thể ngờ rằng mình đến đây chỉ để trải nghiệm cảm giác nhốt mình trong không gian bé tới mức khó tin này đâu."

"Cậu ta còn nghĩ, cô gái nào đó nhất định sẽ vui mừng tới nỗi trao cho cậu ta một nụ hôn thật dài, sau đó sẽ ở bên cậu ta quấn quít không rời đấy." Đến lúc này Diệp Liên Thành đã không còn che giấu sự tức giận, cậu nghiến răng nhấn mạnh từng chữ, bờ môi di chuyển từ vành tai chạm xuống gò má mềm mịn, hôn lên không ngừng, từng nụ hôn không nặng không nhẹ, lại khiến cho người trong lòng run rẩy.

"Diệp... Diệp Liên Thành..." Dương Mạn Vũ thì thầm từng tiếng đứt đoạn, trong nháy mắt Diệp Liên Thành đã xoay người cô đối diện với cậu, hai cánh tay dùng sức ép buộc cô nhìn thẳng vào cậu, sau đó, mỗi khi cô định lên tiếng, cậu lại hôn lên môi cô, nuốt lấy từng lời chuẩn bị thoát ra khỏi miệng.

Nụ hôn chỉ vừa mới đậu xuống lại vội vàng rời đi như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng cô cũng không có cơ hội để hỏi cậu liệu đã có chuyện gì xảy ra.

"Tiểu Vũ, rõ ràng em đã nói em sẽ đến lúc năm giờ, em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?" Cậu không vui đáp lại bằng ngữ điệu chất vấn.

Trong thoáng chốc, Diệp Liên Thành nghe thấy người trong lòng mình bật cười, hai vai cô rung rung khiến cho lồng ngực cậu rung lên theo.

Dường như những nụ hôn vừa rồi đã khiến cậu bình tĩnh hơn không ít, cậu vốn định im lặng, bởi vì nó vốn dĩ chẳng phải là một câu chuyện cười, nhưng ngay khi nhìn thấy cô cậu không tài nào kìm chúng lại hơn được nữa, phải biết rằng ngay giây phút nghe thấy từng tiếng cười nhạo của bọn họ về cô gái trong lòng cậu, cậu đã tức giận tới nỗi muốn giết người.

Chỉ là những tên cặn bã nghèo kiết xác, vậy mà dám dùng những lời ấy để nói về cô gái của cậu.

"A Bắc đúng là tốt số, cậu ta chẳng mất đồng nào mà vẫn chơi được đứa con gái lớn nhà họ Dương. Mẹ kiếp! Đẹp như vậy lại để cho thằng nhóc A Bắc hưởng hết!" Cậu không có ý định nghe trộm, nhưng tiếng cười bỉ ổi của hắn ta vang xa như vậy, dù không muốn nghe cũng không được, hơn nữa, một chữ "Dương" kia đã thu hút sự chú ý của cậu.

"A Bắc, nghe nói mấy đứa con gái trông ngây thơ chưa biết chừng lên giường lại rất biết diễn lẳng lơ, mày nói xem, lúc làm thì nó giống cá chết hay kỹ nữ?"

"Không phải trong tên của nó có một chữ "Vũ" hay sao, đúng là trời sinh làm kỹ nữ, nhảy múa mua vui cho đàn ông!"

Một chữ "Dương", một chữ "Vũ", hai tiếng này rơi vào tai Diệp Liên Thành như mũi kim châm đau nhói.

Không cần biết người trong miệng hắn có phải là Dương Mạn Vũ hay không, hắn ta vẫn không đáng làm người. Việc cậu phải làm bây giờ chính là giết hắn, và giết cả những tên còn lại. Trước đây cậu không có khả năng ấy, nhưng hiện tại việc đó đối với cậu chỉ là một chuyện quá sức dễ dàng.

Ý nghĩ này lóe lên trong một giây phút, Diệp Liên Thành không biết lúc đó bản thân có cảm xúc gì, ngỡ ngàng? Sợ hãi? Tức giận? Hay ghê tởm?

Cậu không biết, tâm trí cậu như một mớ hỗn độn phức tạp, cũng không dám tin những lời ấy là thật, cho tới khi cú đấm của cậu trong vô thức rơi lên mặt từng tên trong số đó cậu mới biết, bản thân đã đau lòng biết bao nhiêu, thương xót biết bao nhiêu.

Cô gái của cậu tốt đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, sao có thể dùng những từ ngữ bẩn thỉu ấy làm vấy bẩn cô ấy.

Vì vậy, cậu chỉ dám giận dỗi với cô như một đứa trẻ, Dương Mạn Vũ, em coi tôi giống như búp bê, giấu kín tôi cả ngày giữa bốn bức tường chật hẹp, đến tối mới mang ra ngắm nghía một chút thôi hay sao. Tôi không đồng ý đâu, con búp bê này cũ thì em sẽ đem lòng yêu mến con búp bê khác, còn tôi chỉ muốn làm người duy nhất trong lòng em.

Lời ấy của cậu đã khiến nụ cười trên môi cô càng thêm ngọt ngào, nhưng rồi cậu lại nghĩ đến gương mặt co rúm lại vì sợ của tên hèn nhát A Bắc ấy.

Đúng vậy, là đau lòng, là thương xót, hắn ta không đáng, tự tôn đàn ông của hắn ta phải dùng đến việc chà đạp lên phẩm hạnh của Dương Mạn Vũ để duy trì. Rốt cuộc nơi này là một nơi như thế nào? Suốt bao nhiêu năm qua Dương Mạn Vũ đã phải sống ở nơi này như thế nào?

"Dương Mạn Vũ, ngày mai tôi sẽ đưa em về thành phố S." Diệp Liên Thành hít vào một hơi, ý cậu đã quyết.

Vậy mà, đến cuối cùng lại chỉ nhận được một cái lắc đầu từ cô ấy.

"A Thành, từ nãy đến giờ cậu lạ lắm, có chuyện gì xảy ra thế?" Phản ứng kỳ lạ của Diệp Liên Thành khiến Dương Mạn Vũ dấy lên lòng nghi ngờ, cô lo lắng nhìn thẳng vào mắt cậu, hai mắt cậu đỏ ngầu, lồng ngực cậu lên xuống nặng nhọc, tựa như phải cố nhẫn nhịn một điều gì đó rất khó chịu.

Một bên muốn im lặng, còn bên kia lại mong chờ một câu trả lời, tình trạng ấy đã kéo dài gần hai phút, cô vẫn luôn nhìn cậu, dùng ánh mắt dịu dàng như muốn xoa dịu cơn kích động trong lòng cậu.

"Chết tiệt!"

Diệp Liên Thành gằn giọng chửi thề một tiếng, ngay lập tức đặt môi mình lên môi cô.

Nụ hôn bất ngờ ập tới như cơn cuồng phong càn quét, mang theo hơi thở mãnh liệt thuộc về riêng cậu hòa vào hơi thở mềm mại của cô, Dương Mạn Vũ nhắm chặt hai mắt, đôi bàn tay chống lên ngực cậu, phía sau lưng cô là bức tường thô ráp khiến cho cô không còn một chút đường lùi, để mặc cho đầu lưỡi cậu càn quấy trong khoang miệng. Cậu nóng nảy cắn môi cô, sau đó... sau đó bàn tay cậu dịch chuyển, dần dần đã chạm đến vòng eo mịn màng của cô bên dưới lớp áo mỏng.

Không bao lâu sau, đầu ngón tay thon dài lại chầm chậm tiến lên trên, lên trên nữa, cho tới khi tiếp xúc với thứ tròn đầy mềm mại lại trắng nõn kia.

Dương Mạn Vũ khẽ nấc lên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK