“Ra là ngươi thích trò này nha! Còn ra nhiều hơn cả mức bình thường.” Tu Di cắn vào vành tai nóng hổi của Trầm Nguyệt, lại nói tiếp rất thản nhiên nhưng khiến Trầm Nguyệt giật thót cả tim. “Một mình ta thấy ngươi trong bộ dạng xinh đẹp thế này thật uổng phí. Chi bằng để cho người trong lòng của ngươi cùng thấy, để hắn hối tiếc vì đã bỏ qua một vưu vật hiếm có như ngươi.”
Tu Di búng tay một cái, hình ảnh kia liền trở thành chiếc gương trong suốt soi rõ cả hai phía. Trầm Nguyệt hãi hùng lật đật lấy màn giường che kín khuôn mặt, còn Tu Di lại cười khẩy, nói lớn: “Vị tiên hữu kia, sao lại cứ phải đến vào lúc người khác đang bận rộn thế hả?”
Hàn Hành xám mặt nhìn thấy một thân thể nam nhân trần trụi đang ngồi trên người Tu Di. Tu Di vẫn còn hơn người này một kiện áo mỏng.
“Ma tôn, ngươi đúng là đồ không biết liêm sỉ. Có giỏi thì ngươi ra đây đấu với ta.”
‘”Đấu? Ngươi xứng sao?” Tu Di cười ha hả, không quên ôm thắt lưng Trầm Nguyệt động tới động lui. Trầm Nguyệt như chú mèo nhỏ run rẩy từng đợt, bám víu vào cánh tay Tu Di, bất quá vì ngại sự có mặt của Hàn Hành mà cố kìm nén âm thanh trong vòm họng. Có điều, hắn và Tu Di đang ở giữa cao trào, có kìm nén mấy cũng không nổi. Tu Di còn ác ý nhấn vào những điểm nhạy cảm bên trong, làm hắn thất điên bát đảo, vừa khóc vừa rên rỉ loạn xạ.
“Tiểu bảo bối, ngươi lên tiếng cho hắn biết, hắn có xứng đấu với bản tọa không?”
Trầm Nguyệt đương nhiên không thể lên tiếng, chỉ biết rúc vào màn giường ư ử liên hồi.
“Cặn bã, ngươi như vậy cầm thú cũng không bằng.” Hàn Hành tức giận đến bốc khói.
“Ngươi…hẳn là đã chán sống rồi.” Tu Di không biểu lộ gì, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt vô cùng, cánh tay hơi nhấc lên. Trầm Nguyệt nghe ra sát khí ẩn hiện trong câu nói của y, vội vàng chụp tay y lại, quên cả việc che mặt: “Đừng…ngươi tha cho hắn đi.”
“Nếu ta không muốn tha?”
“Ta xin ngươi mà.”
Dưới ánh mắt khẩn thiết van xin của Trầm Nguyệt, Tu Di rút tay lại, nhưng lúc này ở trong trận, Hàn Hành chợt thét lớn lên: “Tiên…tiên chủ…”
Bị phát hiện rồi? Tu Di hả hê trong lòng, đem bắp đùi Trầm Nguyệt tách ra hai bên, để lộ gốc cự vật của y đang cắm rất sâu trong chiếc lỗ đầm đìa dịch thể của hắn. Từng giọt từng giọt nơi vị trí tiếp xúc vì quá tải mà đang chảy nhiễu xuống sàn.
Hàn Hành bất động như tượng, hai mắt sa sầm, tưởng chừng không tin nổi vào mắt mình, lại bất lực gọi một tiếng nữa: “Tiên chủ…ngươi sao lại…???”
Trầm Nguyệt lấy hai tay che mặt, nhưng bị Tu Di gỡ ra, hôn lên gáy hắn, mạnh mẽ cắm rút. Hắn mất thăng bằng ngã nhoài ra sau, càng dựa sát người y hơn. Huyết động bị bạo hết lần này đến lần khác, trở nên mềm yếu vô cùng, không thể ngừng lại được những ham muốn dục vọng. Trầm Nguyệt muốn trả lời Hàn Hành, nhưng thật sự không thể khống chế được chất giọng của chính mình: “Ta…a…a…ta….”
“Ngươi không cảm thấy tiên chủ của ngươi đang sướng tê dại sao? Hắn làm gì còn sức mà trả lời ngươi. Thôi để ta trả lời hộ hắn vậy. Ngươi chắc là muốn biết sao hắn lại ở cùng ta phải không? Là bởi vì ta đã cho hắn nếm trải cái gì gọi là dục tiên dục tử, mất hết hồn phách. Hắn đương nhiên làm sao ly khai ta nổi? Loại tư vị này cực kỳ cám dỗ đi.”
“Ngươi…vô sỉ…hạ lưu…ngươi…ngươi!” Hàn Hành giận đến nỗi không biết phải mắng gì, lắp ba lắp bắp thật lâu vẫn không nói tiếp được nữa.
“Dừng…dừng đi mà…” Trầm Nguyệt giữ tay nài nỉ Tu Di. Y đang chơi vui hiển nhiên không có lý do nào mà ngừng lại, còn đem đứa trẻ của Trầm Nguyệt nhào nặn một hồi. Trầm Nguyệt giật mạnh, khuôn mặt phủ một tầng sương dày mê muội, đôi mắt lờ đờ trong màu sắc dục vọng. Bụng dưới của hắn trướng lên, đem toàn bộ tinh khí bắn ra, khiến cả mặt sàn trắng đục ô uế.
Hàn Hành ngày thường chỉ thấy một Trầm Nguyệt quân tử hữu lễ, ôn nhuận như ngọc, chưa từng thấy hắn trong loại tình cảnh này, bất giác cũng đỏ mặt, cổ họng khô ran.
Tu Di vưa nhìn qua bộ dạng của Hàn Hành, liền hiểu ra Hàn Hành cũng cứng lên rồi, quả nhiên không thể chống chọi lại với sự quyến rũ của vưu vật trong tay y. Y nhét thêm một ngón tay vào trong hậu huyệt mẫn cảm. Trầm Nguyệt kinh hô lên, sợ rằng chiếc lỗ kia sẽ rách ra.
“Đừng…sẽ rách mất….a…”
“Chớ lo! Nơi thiếu nam nhân thao này rộng hơn ngươi nghĩ. Xem nè, nước chảy thế này, có muốn rách cũng rách không nổi. Chúng ta vừa động vừa móc sạch bên trong, để còn chơi được lâu dài.”
“Không…á…tha cho ta…không chịu nổi…a…thốn…a…”
“Tiên chủ…ngươi…” Hàn Hành cắn môi, bất đắc dĩ câm lặng.
Hai đầu nhũ của Trầm Nguyệt nhô lên như quả đồi, bị Tu Di lạnh lùng ngắt một cái liền đỏ rực tựa máu. Hắn không cách nào kiềm chế được nữa, nước bọt chảy dài xuống khóe miệng, càng tôn thêm vẻ mị tình trong mắt nam nhân. Tu Di biết nếu Hàn Hành thực ghét bỏ, sớm đã quay đầu sang nơi khác. Miệng thì mắng chửi nhưng đôi mắt lại không rời nổi cơ thể Trầm Nguyệt. Bọn tiên môn đúng là quen thói giả dối.
Tu Di đổi tư thế đè hắn nằm mọp ra giường: “Không cần phải che giấu. Cứ mặc sức mà la lớn lên. Để tiên hữu của ngươi cũng nghe thấy âm thanh hay ho này.”
“Ma tôn, ngươi vô sỉ, mau buông tiên chủ của ta ra.” Hàn Hành không im lặng được nữa, quơ kiếm khắp nơi, cứ như là muốn chém nát trận pháp của Tu Di.
“Vô ích thôi tiểu tử ngốc. Pháp lực của ngươi có bao nhiêu mà muốn phá trận của ta? Huống hồ ngươi nhìn xem, tiên chủ của ngươi có muốn ta buông y ra hay không? Miệng nhỏ của y đang cắn chặt ta sắp chết đây này. Thật muốn thao chết y, thao cho d*m thủy của y tuôn thành sông.”
“Đủ rồi…a…chỗ đó…đừng ấn mạnh bạo quá… a a a…”
“Phải mạnh bạo mới sung sướng chết ngươi chứ…hừ…ta cũng rất sướng…chặt và nóng thật.”
Trầm Nguyệt đờ đẫn cả người, mồ hôi nhỏ xuống nhễ nhại. Mi mắt hắn dần dần thấy nặng trịch, nhịp thở lúc có lúc không.
“Ngươi sỉ nhục tiên chủ của ta. Ta thề sẽ giết ngươi.”
“Sỉ nhục? Ta có chút không hiểu đạo lý của bọn tiên môn các ngươi rồi. Tiên chủ của ngươi rõ ràng đang sung sướng thế này, ta giống như là giết y hay sao? Còn nữa, nếu nói làm tình là sỉ nhục, vậy ngươi khiến cho thê tử ngươi mang thai phải chăng cũng là sỉ nhục nàng? Chắc hẳn là sỉ nhục rất chăm chỉ đây, không dễ để bụng nữ nhân to lên như vậy mà.”
Hàn Hành cứng họng, quay sang trách cứ Trầm Nguyệt: “Tiên chủ…sao…sao ngươi có thể sa đọa tới mức này? Sao ngươi lại phụ đi kỳ vọng của sư tôn chúng ta? Sao ngươi…”
Trầm Nguyệt đấm tay xuống mặt giường. Hắn cũng không muốn sự tình đến nông nỗi này. Tu Di ôm lưng hắn lại, hôn khẽ lên vai hắn: “Lại nữa rồi. Sa đọa sao? Thỏa mãn bản thân thì gọi là sa đọa hử? Vậy ngươi lấy vợ sinh con làm gì? Đấy chẳng phải cũng là tự thỏa mãn bản thân sao? Ngươi có thể, nhưng hắn lại không thể sao? Vì hắn là tiên chủ à? Vậy nên hắn chỉ có thể làm pho tượng đức hạnh cho các ngươi tôn thờ, chứ không thể theo đuổi sở thích cá nhân của hắn? Các ngươi có tự hỏi qua là hắn muốn vậy hay chưa? Hoặc là các ngươi ai cũng sợ trách nhiệm, đem phần nặng nhọc đổ lên đầu hắn, giữ lại phần nhẹ nhàng cho mình? Quá ích kỷ rồi. Ngươi không phải là hắn, có tư cách gì mà chỉ trích cách sống của hắn?” Tu Di quỳ thẳng người lại, nói tiếp: “Hắn không muốn ta giết ngươi, vậy để ngươi tự sinh tự diệt trong trận của ta đi.” Y phủi tay, tất cả hình ảnh đều biến mất.
Trầm Nguyệt bị kích động bởi những lời nói của Tu Di. Những lời này dù không phải từ miệng hắn thốt ra, lại như chôn sâu tận đáy lòng hắn, đã nhiều năm rồi chính hắn cũng không dám thừa nhận. Hắn với ra sau giữ một cánh tay Tu Di lại, nước mắt chảy xuống gò má, khó khăn nói: “Ta cũng có thể vì bản thân sao?”
Trầm Nguyệt từ nhỏ đã trải qua trăm ngàn huấn luyện khắt khe, luôn tự nhắc nhở bản thân phải trở thành tấm gương sáng cho đồng đạo noi theo, tránh làm mất mặt sư tôn hắn. Thế nhưng, ngần ấy năm dài chịu đựng chỉ mang lại cho hắn một tấm thân kiệt quệ và mệt mỏi. Hắn đứng nhìn người sư tôn hắn tôn kính như phụ thân lìa đời mà không được phép rơi giọt nước mắt nào, lại đứng nhìn người sư huynh mà hắn thương yêu ở bên cạnh một nữ nhân khác cũng phải cắn răng mỉm cười chúc phúc họ. Trên đời này làm gì có ai tình nguyện nhường đi người mình yêu? Thế nhưng nếu hắn dùng quyền lực của một vị tiên chủ níu giữ y và phá hoại họ, hắn sẽ bị người người khinh miệt và trách mắng. Lẽ nào sống thật với mong muốn của bản thân lại khó khăn đến dường ấy?
“Đương nhiên có thể.” Tu Di khẳng định. “Ngươi là người sống chứ không phải đồ vật, ngươi có quyền khao khát và chiếm đoạt những thứ ngươi thích.”
“Vậy…” Trầm Nguyệt thực sự rất mệt, nhưng hắn vẫn cố nói một lời cuối: “ngươi có thể hôn ta không?”
Tu Di ngạc nhiên, giây lát lại mỉm cười: “Được. Toại nguyện cho ngươi.”
Tu Di nâng lưng Trầm Nguyệt lên, hai thân thể cọ xát thô bạo. Y hôn lên môi Trầm Nguyệt, cắn nhẹ mép môi rồi đẩy lưỡi vào trong, dây dưa đến lúc cùng nhau xuất ra.
Trầm Nguyệt mệt rã người nhắm chặt mắt lại. Lúc đầu, hắn quả thật không thích việc Tu Di đem hắn ra làm trò đùa, nhưng giờ nghĩ lại thì chẳng sao cả, bởi mối quan hệ giữa bọn họ trước giờ vẫn là trò đùa. Hàn Hành biết hay không đã không còn quan trọng. Hắn cũng không cầu mong tình cảm từ y nữa. Minh bạch thế này càng tốt. Minh bạch rồi thì hắn chẳng còn gì phải lo sợ. Dù Hàn Hành khinh rẻ hay ghét bỏ hắn thì hắn vẫn phải sống tiếp cuộc đời của mình. Bởi vì y vĩnh viễn sẽ không có mặt trong cuộc đời của hắn, vậy nên hắn hà tất chấp mê bất ngộ, đau khổ mãi về một hình bóng của quá khứ?
Danh Sách Chương: