“Tiên chủ, ngươi đang làm gì vậy? Sao ngươi lại cứu hắn?” Một trong các vị trưởng lão bước lên trước hỏi.
Vị trưởng lão khác thấy thế cũng lên tiếng: “Tiên chủ chắc có dự định khác. Ta đã bảo từ đầu rồi mà, nên chờ tiên chủ về rồi tính.”
Hàn Hành xụ mặt xuống, tròng mắt như rực lửa, hướng Trầm Nguyệt nhắc nhở ngầm: “Tiên chủ, ma tôn là kẻ thù chung của tiên giới chúng ta. Ngươi đã bắt hắn về thì đừng nhân nhượng nữa.”
Khôn Tiên Tác ở tay của Tu Di đã nới lỏng, thế nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Trầm Nguyệt, y giả vờ như vẫn bị trói, chờ xem hắn biểu hiện thế nào. Trầm Nguyệt che chắn trước người Tu Di, giơ kiếm sang ngang. Hắn nhìn xuống chỗ Hàn Hành và các trưởng lão. Không cần ai giải thích thì hắn cũng biết người bày ra loại chuyện này chỉ có Hàn Hành. Mật thất tu luyện của tiên chủ các đời vốn là cấm địa trong môn phái. Đám trưởng lão vô cùng tuân thủ nguyên tắc kia ngày thường còn chẳng bao giờ bén mảng đến gần. Kẻ ỷ vào sự thân thiết với hắn, ngang nhiên dám làm trái luật hết lần này đến lần khác mà không sợ bị hắn trừng phạt ngoài Hàn Hành ra làm gì còn người khác?
“Không ai được phép tổn hại chàng ấy.” Trầm Nguyệt siết bội kiếm, tuyên bố chắc nịch.
“Trầm các chủ, ngươi quả thật đã động tình với ma tôn sao?” Các Thuần bước tới hỏi, theo sau ông còn có Đàm Mẫn. Lời này khiến trên dưới Linh Tiên Môn nghe được đều sững sờ cả ra. Mây đen phủ vây trên đỉnh đầu.
Hàn Hành quay sang Các Thuần, cố gắng bênh vực cho Trầm Nguyệt: “Các tiên chủ, ông chớ nói bậy. Tiên chủ chẳng qua là…”
“Phải, ta động tình rồi.” Trầm Nguyệt bỏ mặc hết những ánh mắt ngạc nhiên, nôn nóng, thậm chí là hiếu kỳ dõi trên người hắn mà hiên ngang thừa nhận. Ai nấy đều hít hà một ngụm khí lạnh. Những ánh mắt kia cũng bắt đầu chuyển sang khinh khi và nhục mạ.
“Tiên chủ…” Hàn Hành nắm chặt tay lại, hận không kịp ngăn Trầm Nguyệt nói ra lời vừa nãy.
“Ta thích chàng ấy. Ta chỉ đơn giản là thích chàng ấy thôi, không hề làm gì tổn hại đến tiên môn, cũng không phản bội chúng tiên hữu, vậy thì ta sai chỗ nào? Ta sai chỗ nào mà phải giấu giấu che che, không dám đường hoàng đứng trước thiên hạ này để thừa nhận?”
Tu Di chớp mắt, ngẩn ngơ, nhưng ngẩn ngơ xong lại có chút hưng phấn khó diễn tả được.
“Sai ở chỗ hắn là ma tôn. Ngươi là tiên chủ của Linh Tiên Môn, sao có thể nói yêu thích một đại ma đầu như hắn? Ngươi đem sự kỳ vọng và tin tưởng của sư tôn ngươi, của toàn thể người Linh Tiên Môn đặt ở đâu?” Một vị trưởng lão nổi giận chống mạnh cây gậy đá xuống đất thét lên.
Hàn Hành sợ hãi bọn họ gây bất lợi cho Trầm Nguyệt, ra sức khuyên giải: “Tiên chủ, trước khi chưa quá sai lầm, ngươi mau nghe lời mọi người giết tên ma tôn này đi. Giết hắn rồi, ngươi vẫn là tiên chủ của bọn ta. Bọn ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, được không?”
Tu Di sáp tới phía sau lưng Trầm Nguyệt, trước mặt bao người lại thản nhiên cắn vào vành tai hắn: “Ngươi nghe lời bọn họ đi. Nếu không, ngươi sẽ mất đi chức vị tiên chủ này. Đáng không? Ngươi nên biết ta đối với ngươi chẳng có tình ý gì sâu xa, cùng lắm là tham luyến cơ thể ngươi, nhưng si mê nhất thời này không thể nào kéo dài lâu.”
Trầm Nguyệt xót xa hỏi lại: “Chàng muốn ta giết chàng đến vậy sao? Lúc nào rồi mà chàng còn cố tình chọc giận ta?”
Các Thuần lại nói: “Trầm tiên chủ, ta kể cho ngươi nghe câu chuyện kia là mong muốn ngươi đừng bước theo vết xe đổ của tiền nhân. Sao ngươi lại không hiểu chút gì cho nỗi khổ tâm của ta?”
Tu Di nhíu mày, nảy sinh nghi ngờ khi bắt gặp ánh mắt Các Thuần nhìn về phía y.
“Các tiên chủ, xin thứ lỗi.” Trầm Nguyệt xoay người lại nắm đôi tay Tu Di, giọng rất vững chắc nói: “Hôm nay chỉ cần Trầm Nguyệt ta còn sống, không ai có thể tổn hại chàng ấy. Ta phải dẫn chàng ấy rời khỏi. Ai ngăn cản, xin thứ cho ta không niệm tình đồng môn.”
“Tiên chủ, xem như ta xin ngươi, ngươi thức tỉnh đi được không?” Hàn Hành định tiến lại gần Trầm Nguyệt nhưng bị hắn chỉa thẳng mũi kiếm ra: “Nhị sư huynh, đừng khuyên ta nữa. Ta biết rõ bản thân đang làm gì.”
Trầm nguyệt cầm kiếm bước tới, Hàn Hành không thể ra tay nên bất lực gục đầu tránh sang một bên. Các trưởng lão nhìn thấy hành động này của y, giận dữ gọi người bày ra kiếm trận. Đàm Mẫn tuy không thuộc Linh Tiên Môn, nhưng cũng không muốn tha cho Tu Di đi, cầm kiếm phối hợp với bọn họ: “Trầm tiên chủ, ta bình thường rất kính trọng ngươi, nhưng nếu ngươi nhất quyết đưa ma tôn đi, chính là kẻ thù của toàn thể tiên môn, đừng trách Đàm Mẫn ta vô tình.”
Trầm Nguyệt thu hồi Khốn Tiên Tác trên tay Tu Di, thì thầm: “Pháp lực của ta có hạn, chỉ đưa một mình chàng đi được. Có điều chàng hãy chờ ta, ta sẽ đến tìm chàng nhanh thôi.”
Trầm Nguyệt vung tay lên cao, mở ra một vòng xoáy rồi đẩy bật Tu Di vào trong. Tu Di kinh ngạc tột cùng, đồng tử giãn nở, đem thân ảnh cuối cùng của hắn lưu vào tâm trí. Hắn đứng xoay lưng lại, khẩu khí cao ngạo: “Cùng đến cả đi.”
Tu Di bị ném tới một khu rừng, cách chân núi Linh Tiên Môn vài dặm về phía Tây. Y nhìn vết trói do Khốn Tiên Tác để lại trên cổ tay, cười khẽ một cái, rồi tìm tới con suối gần nhất vốc nước rửa mặt. Thật ra y cũng chưa hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra. Vốn chỉ là một món đồ chơi nghĩ rằng chơi xong sẽ bỏ, đột nhiên lại bày tỏ với y, mạo hiểm vì y, mà y ngược lại không thấy phiền hà, còn có chút vui vẻ trong lòng.
Khi mặt trăng lên cao, Trầm Nguyệt kéo lê một thân thương tích đi tìm kiếm Tu Di, tìm đến gần sáng thì kiệt sức đổ ngã xuống cỏ, thân thể không cử động nổi nữa. Vào lúc này, chợt có mũi hài từ xa bước tới. Trầm Nguyệt nhận ra là Tu Di mới thở phào nhẹ nhõm mà ngất đi.
Tu Di bế hắn vào trong một hang động, đốt lửa sưởi ấm. Trầm Nguyệt ngủ hết một ngày một đêm mới tỉnh lại, nhìn kỹ thì vết thương khắp người đã được lau sạch và đắp thuốc. Tu Di ngồi cạnh đống lửa, vẫn đang vò một đống lá ép lấy nước bỏ vào ống trúc. Y nhàn nhã hỏi hắn: “Tỉnh rồi sao?”
“Chàng cũng biết chữa thương sao?” Trầm Nguyệt ôm bội kiếm mỉm cười hỏi.
Tu Di liếc hắn: “Ngươi nghĩ ta không biết chữ thì cái gì cũng ngu dốt sao?”
Trầm Nguyệt lắc đầu: “Ta không có ý đó.”
Tu Di mang ống trúc lại đưa cho Trầm Nguyệt: “Thuốc của ngươi, uống đi!”
Trầm Nguyệt nhận lấy, màu sắc của chất lỏng xám xịt hơi khó coi một chút, nhưng vì tin Tu Di nên hắn vẫn miễn cưỡng uống. Tu Di vuốt sóng mũi, hỏi: “Lão già Các Thuần đó có phải đã nói với ngươi điều gì liên quan đến ta không?”
Trầm Nguyệt nuốt nước bọt: “Cũng có thể xem là vậy. Ừm…là về phụ mẫu của chàng.”
Tu Di im lặng. Trầm Nguyệt cứ ngỡ y không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng độ thời gian làm nguội một chén trà, Tu Di lại hỏi: “Nói thế nào?”
Trầm Nguyệt đặt ống trúc xuống đất. Những lời trước kia Tu Di nói với hắn chỉ có một nửa là thật. Phụ mẫu y mất sớm nhưng họ không phải bị người của tiên môn sát hại. Nói đúng hơn là, mẫu thân y đã giết phụ thân y.
“Các tiên chủ nói ông đã từng có hai nữ đệ tỷ rất ưng ý. Họ là tỷ muội ruột thịt. Tỷ tỷ tên Mạt Trúc, muội muội tên Mạt Tố. Cả hai vì muốn thế thiên hành đạo, bảo vệ chúng sinh đã tự nguyện đi giết ma tôn đời trước Phong Chấn. Điều khiến Các tiên chủ không ngờ được Mạt Trúc và Mạt Tố đều nảy sinh tình cảm với Phong Chấn, Mạt Trúc còn gả cho Phong Chấn làm thê. Tuy nhiên, Mạt Trúc luôn bị dằn vặt bởi lương tâm. Cuối cùng, bà kết thúc bằng việc giết Phong Chấn và tự vẫn theo. Ta đoán có lẽ là như chàng từng nói. Mạt Trúc đã ra tay vào lúc công pháp của Phong Chấn yếu nhất, vì nếu là lúc bình thường thì khẳng định bà không thể làm hại nổi ông.”
Tu Di không biểu lộ gì, lại hỏi: “Lão già đó còn nói gì khác nữa?”
Trầm Nguyệt cẩn trọng quan sát y, nói tiếp: “Các tiên chủ cho rằng Mạt Trúc còn biết sai mà hồi đầu, nhưng Mạt Tố trước sau vẫn không nhìn nhận sai, còn từ bỏ tiên môn gia nhập vào ma giới, là điều đáng trách.”
Nghe nhắc đến Tố nương, Tu Di mới lộ ra chút kích động:
“Đã không làm sai, thì sao phải nhìn nhận sai? Mặc dù di nương luôn nói với ta đừng hận mẫu thân, bà là người của tiên môn, bà có nỗi khổ riêng. Thế nhưng ta vĩnh viễn cũng không hiểu nỗi khổ nào lại đến mức phải giết chính trượng phu của mình. Bọn người tiên môn kia không biết đã làm được gì cho bà, mà khiến bà mê muội chấp nhận hủy hoại cả gia đình hạnh phúc chỉ vì vài ba đạo lý nhăng cuội? Nếu thật yêu quý chúng sinh đến vậy thì ngay từ đầu đừng nên gả cho phụ thân. Ta ghét nhất là loại người hai lòng như thế. Đối với ta, bà chỉ có ơn sinh ra chứ chẳng có tình mẫu tử gì. Người mà ta thật lòng xem như mẫu thân chính là di nương. Đáng tiếc cho đến lúc chết, thứ mà phụ thân để lại cho di nương không ngoài hai tiếng xin lỗi. Cả đời này ông nợ di nương nhưng lại không có cách nào đền bù được.”
Trầm Nguyệt thấu hiểu, nói: “Thật sự thích một người, thích đến mức dám hy sinh tất cả thì đâu cần những lời nói như nợ nần gì nhau. Ta cho rằng điều mà di nương chàng mong mỏi nhất đã có được, bởi vì sau cùng phụ thân chàng cũng chịu nhìn nhận sự tồn tại của bà, thấy có lỗi với bà tức là trong tâm khảm cũng đã dung nạp bà.”
“Là vậy sao?” Tu Di chăm chú nhìn hắn, con ngươi không dao động lấy một lần nhưng lại làm cho trái tim Trầm Nguyệt đập liên hồi. Khi Tu Di nhìn hắn thế này, hắn cũng có cảm giác như mình đang được y nhìn nhận, không phải chỉ là không khí thoáng qua, hay là vật gì đó vô hình trong mắt y.
“Chính là như vậy. Ta…ta đối với chàng…cũng chỉ cầu như vậy.”
Tu Di luồn tay vào trong tóc Trầm Nguyệt, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, nụ hôn dịu dàng như băng tuyết đang tan chảy, lại ngọt ngào như dòng nước mùa xuân. Lần đầu đón nhận được nụ hôn như thế từ Tu Di, Trầm Nguyệt thẹn thùng nắm lấy hai tay vào nhau, đặt lơ lửng gần lồng ngực.
Tu Di hôn xong, chợt có chút lúng túng, bèn đổi lại dáng vẻ bá đạo hung hăng nhưng vẫn tỉ mỉ hỏi: “Cơ thể ngươi…chịu nổi không?”
“Hả?”
“Ta muốn làm chuyện đó.”
Trầm Nguyệt bấy giờ mới hiểu ra, cười dựa đầu vào ngực y: “Ta cũng muốn chàng. Làm đi!”
Danh Sách Chương: