Cô liếm nhẹ cánh môi anh đào mềm mại, bày ra vẻ mặt sầu não, cố gắng hòa hoãn:
“Bây giờ tôi đang bị thương, mấy chuyện chứng minh gì đó e rằng không thích hợp lắm, chi bằng đợi tôi phục hồi rồi chúng ta hãy bàn đến có được không?”
Rồi chưa đợi Quách Tử Tôn trả lời, cô quay đầu nhìn thẳng vào góc nghiêng nam tính của anh, ra điều luyến tiếc:
“Bởi vậy mới nói anh bẻ tay tôi làm gì chứ?”
Thực ra tối đó, lúc đả thương cô Quách Tử Tôn không hề dùng lực nên cánh tay bị gãy cũng hề không nghiêm trọng, cộng với thể lực hồi phục khá tốt của cô vết thương không đến một tuần sẽ có thể hoạt động như cũ.
Nhưng bây giờ thứ cô kiếm cớ dựa vào lại chỉ có nó, Quách Tử Tôn cũng không thể nào ép một người tàn tật làm việc được.
Nào ngờ Quách Tử Tôn hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cô nói, bá đạo chặn đứng sự thoái thác của cô:
“Nếu hôm đó cô dùng chân tôi cũng sẽ không bẻ gãy tay cô.”
Lưu Y suýt chút nữa thì phun ra vài câu tinh tuý mà quốc học cấm sử dụng, cô theo phản xạ nhìn xuống đôi chân là niềm tự hào của mình, nuốt khan một cái, xảo hoạt nói:
“Không sao! Thực ra tôi vẫn còn tay trái, anh xem nó hoạt động tốt lắm, nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”
Ngô Khiêm nghe xong suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, không biết nên khen cô giỏi ứng phó hay giỏi lật mặt đây.
Khoé miệng Quách Tử Tôn hơi cong lên, có vẻ như anh thấy hài lòng với câu trả lời của Lưu Y, xem như là cô tức thời.
Lúc này xe rẽ vào một con đường khác, Lưu Y nhanh chóng phát hiện ra tuyến đường quen thuộc, vội vàng túm lấy tà áo của Quách Tử Tôn, đánh liều lên tiếng: “Quách thống lĩnh đường này cách chỗ tôi ở không xa, anh có thể nào cho tôi qua đó lấy một ít quần áo và đồ dùng được không?”
Thấy Quách Tử Tôn nhìn mình hoài nghi Lưu Y bèn giải thích: “Anh yên tâm tôi nhất định sẽ không bỏ trốn, anh nhốt tôi ở Quách gia cũng phải cho tôi về thu dọn đồ đạc chứ?” Cô dừng lại vài giây rồi lắc đầu tiếp tục:
“Tôi không muốn dùng chung đồ với người phụ nữ khác vả lại tôi qua đó tiện thể nói với chủ nhà một tiếng nhỡ đâu bọn họ tưởng tôi bị giết hại rồi thì sao?”
Gương mặt Quách Tử Tôn vẫn không chút thay đổi, cô thì lại hết kiên nhẫn, nhấn mạnh:
“Bằng không anh cứ cho người của anh đi cùng tôi.”
Anh đương nhiên là không tin cô, người phụ nữ như cô lắm mưu nhiều kế, một đám người ở Quách gia cô còn trốn được thì huống gì một mình Ngô Khiêm.
…
Một lát sau chiếc BMW dừng lại ở trước cổng ngôi nhà hai tầng, diện tích không lớn, chỉ có một lối vào duy nhất là nơi mà xe bọn họ đang đỗ.
Quách Tử Tôn cho cô thời gian 10 phút cũng không lệnh cho Ngô Khiêm đi cùng, vì anh biết có anh ở đây cô chắc chắn sẽ không dám giở trò gì.
Lưu Y xuống xe, cô tiến đến nói gì đó với bà chủ nhà bên cạnh rồi tranh thủ quay về nhà mình. Vừa vào trong cô đã đi thẳng đến phòng vệ sinh, cẩn thận chốt cửa lại rồi từ trong miếng dán trên ngực lấy ra một con chip.
Đây chính là con chip mà đúng như La Kỳ nói Bạch Doãn Thiên khi đó đã ném vào ly rượu của cô. Chỉ là cô đã nhanh tay giấu nó đi trước khi đám người của Quách Tử Tôn đuổi đến.
Lưu Y lặng lẽ nhìn con chíp trị giá 100 triệu đô trên tay của mình, chỉ vì nó mà cô suýt chút nữa mất đi tính mạng, nếu như không phải dính vào Quách Tử Tôn thì cô đã cuốn gói bay về Hong Kong từ lâu rồi.
Dù cho bây giờ cô có từ cửa sổ trốn được thì e rằng cũng khó thoát khỏi sự truy đuổi của Quách Tử Tôn, chỉ trong vòng 1 phút hắn có thể biến cô trở thành tội phạm truy nã toàn quốc, đừng nói là đường hàng không, mà ngay cả đường biển hay đường bộ hắn cũng có thể toàn bộ khống chế.
Hắn đương nhiên có được khả năng này bởi hôm cướp xe của hắn cô đã biết.
Sở dĩ khi cô định khởi động xe để thả trôi, không phải vì cô thấy đường vắng, mà là do trước đó Quách Tử Tôn đã ra lệnh di tản các phương tiện khác trong phạm ít nhất là 2km rồi.
Đầu óc tính toán của hắn quả là đáng sợ, chưa kể nếu như hắn phát hiện ra con chip trên người cô nhất định sẽ bóp chết cô không cần truy hỏi.
Chẳng thà bây giờ cô lùi một bước, đợi có cơ hội rời khỏi hắn thì tính tiếp còn hơn.
Lưu Y đem con chip giấu vào chiếc hộp nhỏ sau đó cùng mấy giấy tờ xuất cảnh cất vào một ngăn tủ bí mật, rồi nhanh chóng vơ vội mấy thứ đồ nhét vào trong vali, gấp rút kéo ra ngoài.
Đúng 4 giờ chiều xe của bọn họ đã dừng lại ở điểm cần đến, điều lạ là xe đậu ở bên ngoài một căn biệt thự lớn, cách cổng chính khá xa nơi mà đầy rẫy những tên mặc đồ đen đang canh gác.
Hoá ra đây chính là căn cứ của Mã Xà, tên trùm buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia, kẻ đang bị cảnh sát quốc tế theo dõi.
Lúc này La Kỳ từ xa chạy tới với dáng vẻ khẩn trương, sau khi hành lễ với Quách Tử Tôn xong thì nhanh chóng báo cáo tình hình:
“Thống Lĩnh người của ta đã vào được bên trong nhưng vẫn chưa thấy chúng có hành động gì, theo mệnh lệnh của ngài hiện tại bên ngoài đã bố trí lực lượng bao vậy, tuy nhiên địa hình ở đây rất khó để tiếp cận.”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Quách Tử Tôn xoay nhẹ chiếc Hublot Diamond trên tay, ngữ âm đanh thép:
“Không cần xâm nhập thêm nữa, tránh làm đứt dây động rừng, yếu tố tính mạng vẫn là trên hết.”
La Kỳ “RÕ” một tiếng rõng rạc sau đó chào Quách Tử Tôn rồi nghiêm chỉnh xoay người chạy về vị trí chỉ huy.
Vừa nghe hai người họ nói qua vài câu Lưu Y đã có thể đoán được tình đang diễn ra trước mắt mình, chỉ hận nỗi phải chi lúc nãy cô bỏ trốn đi cho rồi, làm sao có thể tưởng tượng được Quách Tử Tôn đi đánh trận lại tha cả cô đi theo chứ?
Ngay sau đó Quách Tử Tôn lệnh cho Ngô Khiêm lấy từ trong hộc xe ra một chiếc máy tính siêu mỏng, tự mình thực hiện một vài thao tác rồi đặt nó lên đùi của Lưu Y, đề ra yêu cầu:
“Truy cập vào hệ thống bảo an của nơi này cho tôi.”
Danh Sách Chương: