• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Quách Tử Tôn trở nên bất động, đồng tử giãn ra, các đốt ngón tay vô thức giật nhẹ.

Gương mặt trong sáng như thiên thần đó bỗng nhiên tái hiện một cách rõ nét trong đầu anh, cứ như thể Dư Uyển đang hiện diện ngay trước mắt anh, dùng những lời trẻ con đó để giáo huấn anh vậy.

Rất nhanh Lưu Y lập tức thu tay về, ra vẻ giật mình:

“Ấy quên mất! Tôi không nên tuỳ tiện chạm vào anh.”

Nói xong cô thản nhiên ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Mà Quách Tử Tôn này chẳng phải bọn họ nói anh không gần phụ nữ sao? Thế lúc ở biệt thự của Mã Xà tại sao anh còn ôm eo tôi, lẽ nào là anh đã động lòng?”

Lời cuối cô đưa tay chống cằm, hai mắt long lanh nhìn anh. Đúng là chỉ có cô mới dám chơi đùa với tâm trạng của anh như vậy.

Quách Tử Tôn thở dài một hơi, yết hầu lên xuống lộ rõ, nửa phút sau mới lên tiếng: “Cô vừa nói gì?”

“Là anh động lòng với tôi sao?” Cô ranh ma nhấn mạnh lần nữa.

“Câu trước đó!” Anh gằn giọng.

“Cố tình ôm eo tôi?”

Quách Tử Tôn: “…”

Còn định trêu Quách Tử Tôn thêm vài câu, tuy nhiên thấy ánh mắt như thể muốn hoá vàng của anh cô không dám nữa, vội vàng thanh minh:

“Anh nói xem tôi đâu thể gọi anh là Quách Thống Lĩnh mãi được, vả lại anh là Thống Lĩnh của bọn họ chứ có phải là Thống Lĩnh của tôi đâu.”

Quách Tử Tôn vẫn tiếp tục lườm cô.

“Hay tôi gọi anh là Tôn nhé?” Cô mạnh dạn đề nghị.

“Họ tên ba chữ đầy đủ.”

Lưu Y phải nén cười thành tiếng, sớm biết thì đừng hạch họe cô làm gì, con người khô khan cục súc này vậy mà lại không chịu được mấy lời thân mật. Rồi như sực nhớ ra điều cần hỏi, cô tiếp tục: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”

Đúng lúc này mì được mang ra, Quách Tử Tôn cẩn thận lau sạch đũa của mình rồi kéo tô mì còn đang bốc khói lại gần, thản nhiên trả lời: “Tôi không xem cô là phụ nữ.”

“Con-n… “ Một câu có lực sát thương cực chí mạng với Lưu Y, khiến cô thiếu chút nữa đã chửi thẳng vào mặt Quách Tử Tôn, một giây sau cố gắng tiết chế gượng cười hỏi: “Vậy anh xem tôi là gì?”

Lẽ nào cô thực sự không có một chút quyến rũ với Quách Tử Tôn sao?

Anh tay trộn mì, đáp một cách ngắn gọn: “Công cụ làm việc.”

“CÔNG…CỤ… LÀM VIỆC?” Cô kinh ngạc nhắc lại lời anh, tay nắm chặt lấy đôi đũa, hoả khí như muốn bốc ra khỏi đầu.

Tốc độ nhảy số cũng lên một tầm mới.

Mẹ kiếp! Chắc chắn Quách Tử Tôn là đang dùng kế lạt mềm buộc chặt, anh ta nói thế là để cô phải tự mình chui đầu vào rọ, sau khi có được tình cảm của cô chắc chắn sẽ điều khiển cô làm việc cho anh ta.

Không được rồi! Cô phải ăn để tỉnh táo trở lại! Thà để đồ ăn chi phối chứ không được để Quách Tử Tôn chi phối.

Lập tức Lưu Y vùi mình vào tô mì bò nóng hổi để xoa dịu đi cơn nộ khí đang dâng trào, quả nhiên đồ ăn ngon luôn khiến tâm trạng cô trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết, chốc lát mì trong tô chỉ còn lại vài cọng cuối cùng.

Lúc này cô cũng nên nghĩ xem bước tiếp theo sẽ làm gì, thời hạn giao nộp con chip còn 1 tuần nữa, đến khi đó phải tìm được lý do để Quách Tử Tôn thả cô đi.

Thấy Quách Tử Tôn vừa ăn xong, Lưu Y gấp rút dùng hai tay đưa khăn lạnh đến cho anh, vẻ mặt đầy dụng ý, cái miệng nhỏ cũng trở nên mềm mỏng: “Quách Tử Tôn, cái đó… có thể luận công ban thưởng không?”

Chằng ngờ Quách Tử Tôn liền gật đầu đồng ý: “Yên Tâm! Chỉ cần làm tốt, tôi đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu.”

Hai mắt Lưu Y bỗng vụt sáng, cô vui vẻ khen anh ta một câu: “Tổng Thống Lĩnh quả là người công tư phân minh.”

Kết quả còn chưa kịp nói ra điều mình muốn đã bị Quách Tử Tôn chặn họng: “Cô muốn một tô mì bò nữa sao?”

“Mì..mì… bò?” Sắc mặt Lưu Y lập tức thay đổi, cô sững người, miệng lưỡi bỗng nhiên trở nên lắp bắp.

Quách Tử Tôn bèn hất hàm về phía tô mì đã cạn ở trước ngực Lưu Y, đoạn lưu manh nói: “Phần thưởng” cô còn chưa kịp tiếp nhận thì anh đã khai thông: “Lúc ở trên xe cô đã nói muốn ăn nó.”

Dứt lời Quách Tử Tôn đứng lên, ung dung bước đi, bỏ lại Lưu Y ở phía sau cùng ngón tay thối của cô đang giơ lên hướng về phía anh.

CMN! Bây giờ cô nôn ra còn kịp không?

….

Trời về đêm nhiệt độ có chút mát mẻ, vài cơn gió thổi qua cũng có thể khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Lưu Y đứng tựa lưng vào cửa xe, lặng lẽ ngước lên nhìn bầu trời.

Đâu đó còn vang lên tiếng ru…

Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác yên bình giữa chốn phồn hoa này.

Những năm ấy, ngẩng đầu lên chỉ thấy được từng thanh xà lạnh lẽo, cúi đầu xuống là sàn đá đầy mùi máu tanh. Trái là dao, phải là súng.

Cũng giống như hôm nay cô liều cả tính mạng chỉ để nhận về một bát mì bò, tuổi thơ của cô cũng như vậy. Là phải dốc lực chiến đấu trong lồng sắt chỉ để đổi lấy một bát cơm trắng, là phải cắn răng nằm trong thùng đá lạnh chỉ để có lấy một chiếc chăn, là chân trần chạy đua cùng sói, là thử độc đến mức suýt tê liệt tứ chi...

Có quá nhiều thứ cô đã nếm trãi, nhưng chưa từng hối hận vì đã trở thành con người như hiện tại, cũng chưa từng căm hận người đã bỏ rơi cô.

Chỉ là giờ cô thắc mắc tự hỏi, liệu mẹ có bao giờ hát ru cô một lần nào không?

Lưu Y nở một nụ cười chua xót rồi tự mình châm biếm bản thân, sau đó cô đưa điếu thuốc còn đang cháy dở lên miệng, vừa định hít vào một hơi thì Quách Tử Tôn từ bên trong tiệm mỳ đã bước thẳng tới chỗ cô, giật ngay điếu thuốc, nghiêm mặt tra hỏi:

“Cô hút thuốc sao?”

Anh ta thấy rồi còn phải hỏi, rõ ràng thế còn gì.

Cô liếm nhẹ cánh môi hồng nhìn anh, vui vẻ mời: “Anh có muốn làm một điếu không?”

“Ở đâu cô có?”

Thái độ cứng ngắc của Quách Tử Tôn trước sau vẫn luôn làm người đối diện cảm thấy khó chịu, đặc biệt dáng vẻ lạnh lùng lại cực kỳ nghiêm túc, ngay cả lời nói cũng toát lên sự kỷ luật, không hiểu sao điều này lại có thể áp chế được Lưu Y, khiến cô thành thật thú nhận:

“Lúc chiều xin được từ đàn em của Mã Xà.”

Ngô Khiêm nghe xong miệng liền há to kinh ngạc, thiếu điều rớt cằm xuống đất, cô liêm sỉ đã không còn sao ngay đến cả tự trọng cũng không có vậy.

Quách Tử Tôn còn chẳng buồn mắng cô, anh không nói lời nào chỉ xoè bàn tay ra phía trước, chờ Lưu Y đem giao nộp bao thuốc ra liền bóp nát.

Cô vươn tay với: “Ấy! Chỉ cho châu quan đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn sao? Anh không hút thì thôi, sao lại quản tôi?”

Quách Tử Tôn lập tức cau mày: “Chính vì tôi không hút nên người bên cạnh tôi cũng không được phép hút.”

“Chỉ là một điếu thuốc thôi mà, tôi cũng đâu phải hút cần sa?” Cô nhếch miệng cãi.

Dứt lời, Quách Tử Tôn bèn tiến đến, áp tới gần, sau đó vươn ngón tay bóp mạnh lấy môi của cô, không một tia tức giận nhưng lại toát vẻ lạnh lẽo đáng sợ: “Đừng để tôi bắt gặp thêm một lần nào nữa.”

Lưu Y bị nhéo đến độ mắt cô còn thấy được cả môi mình, tên Quách Tử Tôn này đúng là độc ác, cô uống rượu thì hắn rửa dạ dày, cô cầm súng thì hắn bẻ gãy tay, bây giờ cô hút thuốc thì hắn lại bóp miệng cô.

Hắn còn định hành hạ cô kiểu gì nữa đây?

Cảnh cáo xong Quách Tử Tôn đưa mắt nhìn bao thuốc nhàu nát đang nằm trong lòng bàn tay mình, sau đó ném xuống đường, rồi trầm mặc ngồi vào trong xe.

Từng có một con bé con rất ghét mùi thuốc lá, nhưng chỉ vì muốn anh từ bỏ mà cả gan tập hút giống anh.

Kết quả, là anh đã thua dưới tay một đứa nhóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK