Lục Nghi Thanh đi vào phòng ngủ cầm túi xách ra tới, nàng nói với Kỳ Thư Tiên: "Cho nên bây giờ phải làm sao đây? Hay là cậu đi công ty trước, để hôm khác đi nhà cha mẹ, hay là như thế nào?"
Kỳ Thư Tiên chỉ vào túi xách của nàng, hừ một tiếng: "Hừ, cậu... nếu mình mà đi công ty bây giờ, thì cậu sẽ tự đi đến nhà cha mẹ hử."
Lục Nghi Thanh giải thích với nàng: "Tối hôm qua mình để xe ở nhà ba mẹ mình mất rồi, nếu hôm nay cậu có việc bận thì mình chỉ tiện qua đó đem xe về thôi, chính là bởi vì đúng lúc a."
Kỳ Thư Tiên cũng vào phòng ngủ lấy túi: "Mình hôm nay không cần đi công ty, các KOL thường phải đi đến công ty chủ yếu là vì phải quen thuộc sản phẩm trước, những sản phẩm đó ta đều đã thuộc lòng từ khi nó được sản xuất, nên không đi công ty cũng không sao."
Lục Nghi Thanh mờ mịt nghe, nhưng có thể nghe hiểu là Kỳ Thư Tiên hôm nay không cần phải đi làm, nàng gật gật đầu, thúc giục nói: "Vậy chúng ta mau đi nhà chú dì thôi."
Kỳ Thư Tiên đi theo gật đầu, nàng nói: "Nhà ba mẹ cậu ở gần hơn, qua nhà cậu trước rồi lại đi nhà ba mẹ mình."
"Hảo." Lục Nghi Thanh cầm di động báo với cha mẹ việc hôm nay phải về nhà.
Kỳ Thư Tiên gọi điện cho Giang Mặc báo rằng buổi phát sóng trực tiếp ngày mai nàng sẽ lên hình, nàng nói: "Nhớ kỹ thay thế cái poster cũ kia đi, ngoài ra sang fanpage của em đăng bài thông báo lịch trình, còn có, nếu như fans của vị kia mà làm loạn thì trước tiên chặn họ đi."
Giang Mặc ở đầu dây bên kia đang bận sứt đầu mẻ trán, nghe được tiếng của Kỳ Thư Tiên như nghe thấy tiếng trời, hắn nói: "Yên tâm, yên tâm, các sự tình còn lại anh sẽ hoàn thiện thật ổn thỏa, em ngày mai chỉ cần đến là được, đối tác lần trước lại tặng rượu ngon, ngày mai tặng cho em."
Giang Mặc cũng không biết Kỳ Thư Tiên chỉ vì muốn lấy chai nên mới thích uống rượu.
Kỳ Thư Tiên mở cửa xe ngồi lên ghế tiếp tục nói với Giang Mặc: "Em đây liền an tâm rồi, anh cũng không cần khách khí như vậy, chỉ tại ngày lễ Quốc khánh mà để em phát sóng thì có điểm không tốt lắm."
Giang Mặc vội vàng lắc đầu: "Sao có thể a, trước kia anh chính là gật bừa, do vị lưu lượng kia đúng thật có thể kiếm tiền. Anh còn muốn gửi lời xin lỗi với Triệu tiểu thư, lần sau anh sẽ mời em cùng Triệu tiểu thư ăn cơm."
Kỳ Thư Tiên ứng hai tiếng: "Đã biết, em cúp điện thoại đây, bên này em còn có chút việc."
Bên kia đáp hai câu, Kỳ Thư Tiên liền tắt điện thoại, thắt dây an toàn.
Lục Nghi Thanh chỉ chỉ di động, nàng nói: "Lát đi qua siêu thị thì dừng lại một chút, mình vừa đặt đồ ở trên di động, cần xuống xe lấy."
Kỳ Thư Tiên chỉ chỉ cốp xe: "Mình cũng chuẩn bị một phần, mình có mua cho chú chai rượu, cùng lá trà hảo hạng, đến lúc đó cùng nhau đưa qua đi."
Kỳ Thư Tiên nói làm Lục Nghi Thanh lại một lần nữa nhận thức được rằng nàng ở sau lưng nàng đã làm bao nhiêu việc, nàng đột nhiên nhớ tới nếu ngày hôm qua nàng cự tuyệt, với độ sĩ diện của Kỳ Thư Tiên hẳn là sẽ đóng cửa nhà không ra một tháng?
Bất quá lúc này, Lục Nghi Thanh đột nhiên là nghĩ tới một chuyện khác, nàng và Kỳ Thư Tiên cùng nhau xuống xe, cất lễ vật đã mua xong vào cốp xe Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua, nhãn hiệu rượu kia nàng không nhận thức, nhưng vừa thấy phần đóng gói liền biết là rất đắt tiền, ngoài ra còn có lá trà hảo hạng, một vài món mỹ phẩm dưỡng da linh tinh.
Lục Nghi Thanh im lặng bước lên xe, Kỳ Thư Tiên cảm giác Lục Nghi Thanh là lạ, quả nhiên nàng vừa ngồi xuống, Lục Nghi Thanh liền mở miệng: "Hai ngày hôm nay cậu xài hết bao nhiêu tiền rồi?"
Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, hiển nhiên đối câu hỏi này có chút bất ngờ, nàng cân nhắc chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Cậu biết đó, mấy thứ mình mua đều có lợi ích rất thực tế."
Lục Nghi Thanh cũng biết vậy, từ thời đại học Kỳ Thư Tiên đã kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn ăn mặc cần kiệm, dù có tiêu pha nhiều cũng là bởi vì tính chất công tác cần tiêu tiền và còn để mua căn hộ nhỏ kia, đến bây giờ còn không có đổi.
Nhưng mấy ngày nay, Lục Nghi Thanh chỉ tính qua thôi liền biết Kỳ Thư Tiên đã tiêu không ít tiền, nàng thăm dò hỏi: "Hết một năm tiền lương?"
Nàng nhớ rõ năm trước Kỳ Thư Tiên bởi vì thị trường bất ổn nên khi tiền về tới tay được khoảng hơn 70 vạn.
(70 vạn tệ= 700,000 tệ= ~2,389,373,000 VND)
Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, tiền lương một năm của nàng đã dùng để mua hai cái nhẫn, nàng cho một số đại khái: "Một năm rưỡi đi......"
Giá này vẫn là thông qua các loại quan hệ để lấy được ưu đãi nội bộ mới có.
Nghe thấy con số này, Lục Nghi Thanh khuôn mặt cuối cùng có chút động dung, nàng nhíu mày nói: "Cậu cũng không sợ hãi ngày hôm qua mình có thể cự tuyệt cậu a?"
Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ: "Khẳng định là có sợ hãi a, nhưng đã cầu hôn thì chắc chắn là phải chi tiền rồi."
Nàng hướng Lục Nghi Thanh nháy mắt: "Cậu yên tâm, mấy năm nay mình đã tích cóp rất nhiều tiền."
Kỳ Thư Tiên nhớ tới cha mẹ cùng nàng nói tới việc mua hôn phòng: "Đại khái là vẫn đủ để mua được một căn tân hôn thật tốt."
Lục Nghi Thanh trong lòng ấm áp, việc đã đến nước này, nàng nghĩ nghĩ nói: "Vậy đến lúc làm hôn lễ thì để mình bỏ tiền, còn mấy lúc mua hôn phòng cùng các công việc khác, chúng ta chia đôi được không."
Kỳ Thư Tiên mở to hai mắt, mang theo vài phần không thể tin tưởng: "Giáo viên như các cậu cũng kiếm được nhiều tiền như vậy?"
Kỳ Thư Tiên là từ khi mới lớn một chút đã bắt đầu bươn chải, khi đó mấy ngành như streamer, KOL còn chưa có phát triển mạnh, nàng đã là một người tham gia thị trường tương đối sớm, coi như thừa cơ kiếm lời được ít tiền, nhưng Lục Nghi Thanh lại là một điển hình bước chậm mà chắc, nàng từng bước tốt nghiệp đại học rồi tiếp tục học thạc sĩ, sau đó tìm được công việc ở trường học, làm việc từ đó đến hiện tại.
Giá lao động ở Thượng Hàng thuộc top trên, tuy rằng phúc lợi của các giáo viên ở Thượng Hàng cũng không tệ lắm, nhưng có thể kiếm nhiều sao?
Lục Nghi Thanh nhìn nàng một cái, hướng nàng giải thích: "Căn hộ trước kia mình mua trước kia gần đây tăng giá không ít."
Nàng ngữ khí nhàn nhạt, Kỳ Thư Tiên suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra nàng nói gì: "Cũng không cần a, mình có đủ tiền mà, căn hộ kia không cần bán đâu......"
Thật ra Lục Nghi Thanh thấy không sao cả, nhưng tay vẫn nhịn không được vuốt ve đai an toàn: "Dù sao căn phòng đó không có ai ở, sau khi mình trả hết khoản nợ mua nhà, bán đi hẳn sẽ đủ tiền mua nửa căn nhà mới."
"Cậu thật sự muốn làm như vậy sao?"
Kỳ Thư Tiên biết căn phòng kia có ý nghĩa gì đó với Lục Nghi Thanh, nàng không muốn Lục Nghi Thanh vì tiền mà đem căn hộ kia bán đi.
Năm Lục Nghi Thanh 26 tuổi, Trương Mộ Dao đột nhiên ham mê chơi cổ phiếu, đấu óc Lục Nghi Thanh linh hoạt hơn nàng nên cũng theo học một chút, tiền vốn của hai người không nhiều lắm, nhưng không ai có thể dự đoán rằng lại có một mã cổ phiếu tăng trưởng tốt đến thế, hai người họ lãi gấp vài lần tiền vốn, lý trí của Lục Nghi Thanh còn minh mẫn, sau vài ngày cổ phiếu tăng giá nàng vội vàng bảo Trương Mộ Dao đem bán.
Nhưng trên thực tế mã cổ kia vẫn tiếp tục tăng trong hai ngày kế tiếp, Trương Mộ Dao lúc ấy còn có chút không vui, oán trách Lục Nghi Thanh vài câu, Lục Nghi Thanh cũng không có để ở trong lòng, nàng kiểm kê lại tiền một chút rồi tìm người môi giới mua hộ một căn nhà.
Lục Nghi Thanh dùng cách nói uyển chuyển khuyên bảo Trương Mộ Dao không nên đánh bạc, Trương Mộ Dao hiểu ý của nàng, liền dừng việc chơi chứng khoán, mà căn nhà mà Lục Nghi Thanh đã mua vào thời điểm đó còn đang trong quá trình xây dựng, chờ nghiệm thu xong, Trương Mộ Dao đã cùng người khác kết hôn.
Kỳ Thư Tiên chưa đi qua căn hộ kia bao giờ, nhưng nghe nói bởi vì gần căn hộ đó mới có kế hoạch xây dựng bến tàu điện ngầm mới, nên giá trị đã tăng gấp mấy lần, tuy không biết tình trạng cụ thể của căn hộ ra sao, nhưng để đổi thành một nửa căn phòng ở tốt là không có vấn đề.
Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ, theo một góc độ nào đó mà nói căn hộ kia chính là hôn phòng của Lục Nghi Thanh cùng Trương Mộ Dao.
Đối với Trương Mộ Dao, Kỳ Thư Tiên luôn không tự chủ được mà yếu thế vài phần, hơn nữa nàng cũng không muốn để Lục Nghi Thanh phải làm việc khó xử như vậy.
Kỳ Thư Tiên lẩm bẩm lầm bầm nói: "Mình có tiền mà."
Lục Nghi Thanh sắc mặt nhàn nhạt, Kỳ Thư Tiên có chút khẩn trương, thời điểm Lục Nghi Thanh đối mặt người khác, này khuôn mặt vô biểu tình này luôn là trạng thái mặc định.
Nhưng nếu mà nàng dùng biểu cảm đó đối mặt với mình, thì chín mười phần là nàng muốn tức giận, nàng bĩu môi không dám nói tiếp nữa.
Lục Nghi Thanh gằn từng chữ một nói: "Chúng ta, sắp kết hôn rồi."
Kỳ Thư Tiên nhìn về phía ánh mắt của nàng, con ngươi sâu thẳm của Lục Nghi Thanh như có ba quang di động, mang theo chút ngượng ngùng cùng bất đắc dĩ.
Các nàng mau kết hôn.
Tiền của Kỳ Thư Tiên cũng là của Lục Nghi Thanh.
Nhà của Lục Nghi Thanh cũng là của Kỳ Thư Tiên.
Kỳ Thư Tiên quay đầu đi không dám nhìn Lục Nghi Thanh, trong lòng nàng như đang có một ngọn lửa, ánh lửa không lớn, nhưng sáng rực, ánh lửa ấm áp theo trái tim mà lan đến tứ chi.
Nếu Lục Nghi Thanh lại nói thêm câu nói động lòng người nào nữa, Kỳ Thư Tiên nghĩ rằng trái tim nàng có phải sẽ lại lần nữa kịch liệt nhảy lên hay không, giống lần đầu tiên nàng tâm động đến khắc cốt minh tâm......
- ------------------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Thư Tiên: "Mình có đầy tiền."
Lục Nghi Thanh: "Cho nên?"
Kỳ Thư Tiên: "Mình muốn bao dưỡng cậu."
Lục lão sư chỉ bán vài căn nhà cũng đủ biến cậu thành chim hoàng yến.
Danh Sách Chương: