• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ann chỉ chỉ sô pha bên cạnh: "Kỳ tiểu thư, chị có thể ngồi chờ ở bên này. Trên bàn có đồ ăn nhẹ và trái cây, chị cứ dùng tự nhiên."

"Ừm." Kỳ Thư Tiên tìm chỗ trống ngồi xuống.

Ann có vẻ cần đi tiếp đãi khách khác.

Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua, cùng ngồi với nàng trên sô pha còn có một người.

Vẻ ngoài xuất sắc, mặt mày tự tỏa ra chút văn nhược hòa cùng sức sống thiếu niên, nhìn đại khái cũng mới 21-22 tuổi.

Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, nguyên lai khi tình yêu tới rồi, có thể kết hôn sớm như vậy.

Tô Ngôn Khê cũng chú ý tới ánh mắt đánh giá của nàng, nàng hướng Kỳ Thư Tiên mỉm cười: "Chào chị. Em tên Tô Ngôn Khê......"

"Chị là Kỳ Thư Tiên." Kỳ Thư Tiên gật gật đầu: "Tân hôn hạnh phúc."

Kỳ Thư Tiên mắt thấy khi mình vừa nói xong câu này, cô gái trước mặt lập tức đỏ bừng mặt, nàng cực lực đè nén cảm xúc: "Cảm ơn." Rồi Tô Ngôn Khê kéo kéo khóe miệng: "Tân hôn hạnh phúc."

Hai người không nói chuyện với nhau được lâu, vợ của Tô Ngôn Khê có vẻ như đã thay quần áo xong, nhân viên dẫn Tô Ngôn Khê đi vào, lúc đến cửa còn dặn dò: "Tô tiểu thư, xin hãy chú ý thời gian."

"Ân." Tô Ngôn Khê nhàn nhạt lên tiếng, nàng đẩy cửa phòng thử đồ đi vào.

Kỳ Thư Tiên loáng thoáng nghe được giọng của Tô Ngôn Khê: "Chị dâu."

Nàng hơi sửng sốt, lúc này mới vỡ lẽ, hoá ra là đi cùng chị dâu tới xem váy cưới, khó trách vừa rồi khi nàng chúc mừng tân hôn, Tô Ngôn Khê lại phản ứng kì quái như vậy.

Kỳ Thư Tiên tiếp tục đợi trong chốc lát, Lục Nghi Thanh còn chưa thay xong, nhưng Lưu Mộc Hàm đã lên tới đây, bên người còn có một người phụ nữ khác đi cùng...... Sở Thu.

Nhìn thấy Sở Thu, Kỳ Thư Tiên liền nhớ tới Lục Nghi Thanh từng nói rằng tỷ tỷ không thích nàng, trong lòng Kỳ Thư Tiên tuy có suy đoán nhưng vẫn lập tức đứng lên, trên mặt tươi cười: "Sở Thu tỷ, sao chị lại đi cùng chị dâu của em thế này?"

Sở Thu không nói gì, ngược lại Lưu Mộc Hàm dành trước một bước trả lời: "Đúng lúc ở dưới tầng thì gặp, nói là tới giúp Nghi Thanh chọn váy cưới."

"Thì ra là thế." Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, nàng chỉ chỉ phòng thử đồ: "Nghi Thanh đang ở bên trong thay quần áo."

Sở Thu nhìn thoáng qua bên trong, mày nhăn lại một ít.

Thần sắc Lưu Mộc Hàm có chút không tốt, châm chọc mỉa mai nói: "Thế nào? Không có kém đến mức như chị nói đúng không. Thượng Hàng tuy rằng kém phát triển hơn Kinh Ương, nhưng tiệm váy cưới này nổi tiếng trên toàn quốc, Lục lão sư sao có thể đến một cái váy cưới phù hợp cũng tìm không nổi?"

Sở Thu hơi bực: "Tôi không có ý như vậy. Tôi chỉ nói là tính tình Nghi Thanh lãnh đạm, lỡ đâu cửa hàng tìm không được một bộ phù hợp liền sẽ chọn bừa?"

Lưu Mộc Hàm cầm một ly nước chanh, uống hết hơn phân nửa ly: "Ý chị đang nói là Thư Tiên sẽ không quan tâm tới mong muốn của Lục lão sư phải không? Sao tôi lại không nhìn ra cơ chứ, Thư Tiên nhà tôi......" Nổi tiếng là tốt tính.

Kỳ Thư Tiên không hiểu nổi hai người họ, nàng nhẹ nhàng túm túm cánh tay của Lưu Mộc Hàm, nghi hoặc: "Chị dâu. Sao lại thế này?"

Sao chị có vẻ có địch ý vô cùng lớn lao đối với Sở Thu tỷ vậy?

Lưu Mộc Hàm vừa định nói, nhân viên tiến tới ý bảo Lục Nghi Thanh đã thay xong váy cưới, bảo Kỳ Thư Tiên đi vào nhìn một cái.

"Được." Kỳ Thư Tiên lên tiếng, nàng vỗ vỗ cánh tay Lưu Mộc Hàm: "Chị dâu, chờ em ra rồi lại nói."

Lưu Mộc Hàm ứng tiếng, nhưng Kỳ Thư Tiên chân trước vừa mới đi, nàng lại nghe được tiếng hai người đấu khẩu.

"Xem xem, Thư Tiên nhà ta thật tốt, rất biết săn sóc người khác, bằng không Lục lão sư sẽ không coi trọng Thư Tiên, còn tới thử cả váy cưới nữa."

Ánh mắt Sở Thu đi theo Kỳ Thư Tiên vào phòng thử đồ, tùy ý đáp: "Thư Tiên làm người cũng không tệ lắm, tôi đồng ý."

Lưu Mộc Hàm chớp mắt hai cái: "Vậy nên tôi không phải người tốt phải không?"

Kỳ Thư Tiên sửng sốt, chẳng lẽ nàng đã quên mất phân đoạn quan trọng nào đó?

Nhân viên dẫn Kỳ Thư Tiên đến trước một cánh cửa, dừng bước mỉm cười dặn dò: "Kỳ tiểu thư, chị và tân nương hai người chỉ có khoảng mười lăm phút, xin chị hãy chú ý thời gian một chút."

Còn có cả chính sách hạn chế thời gian?

Kỳ Thư Tiên không nghĩ nhiều, nàng đẩy cửa đi vào.

Hô hấp nàng cứng lại.

Lục Nghi Thanh đang đưa lưng về phía nàng, đuôi váy dài trải rộng trên mặt đất, trên người còn có ánh đèn chiếu lên, mái tóc xõa tung tùy ý, đầu vai trắng tinh, tinh tế không có nửa điểm tỳ vết, như là một khối ngọc trắng tinh mỹ.

Lục Nghi Thanh quay đầu lại, da như ngưng chi, mặt mày như tuyết, như một nàng tiên nữ chưa từng rớt xuống thế gian, cặp con ngươi thanh lãnh kia giống như cũng có ánh sáng lung linh di động.

Ngưng chi: dầu mỡ đông. Thường được dùng để miêu tả làn da trắng nõn mịn màng.

Nàng đã lĩnh hội được, lí do tại sao không dám nhìn Quan Âm.

Kỳ Thư Tiên suy nghĩ,

Nàng giống như muốn khinh nhờn thần minh.

Thời điểm ánh mắt thanh lãnh của Lục Nghi Thanh nhìn thấy Kỳ Thư Tiên, lập tức tỏ ra ôn hòa, như băng tuyết tan chảy, nàng mở miệng: "Tiên Tiên...... Mình......" Đẹp không?

"Đẹp, đẹp." Kỳ Thư Tiên biết nàng muốn hỏi cái gì, nàng cũng tin tưởng động tác của chính mình hoàn toàn có thể biểu đạt ý tưởng đó một cách thật rõ ràng.

Nàng đã bị sự xinh đẹp của Lục Nghi Thanh làm choáng váng.

Kỳ Thư Tiên bất chợt nhớ tới, Lục Nghi Thanh từng diễn Nguyệt thân Thường Nga trong một vở kịch nói.

Khi đó nàng hoàn toàn không thể lý giải được, Lục Nghi Thanh chỉ diễn một cái vai phụ từ đầu đến cuối chỉ nói ba lời thoại, rốt cuộc làm thế nào lại đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất.

Khuôn mặt nàng xinh đẹp đến mức đó sao?

Trong mắt Kỳ Thư Tiên tràn đầy Lục Nghi Thanh, nàng bắt đầu hoài nghi gu thẩm mỹ của mình hồi đại học, hiện tại ngẫm lại, hóa ra khi đó chỉ có chính mình là không bình thường.

Nhưng bây giờ người ta đã bị nàng cưới rồi.

Nguyệt thần, tinh linh, tiên hạc, đều của nàng hết.

Trong lòng Kỳ Thư Tiên chợt sinh ra một cảm giác thỏa mãn tràn đầy, nàng mất tự nhiên hít hít cái mũi, hướng Lục Nghi Thanh đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Ở khoảng cách gần, Kỳ Thư Tiên có thể nhìn được ảnh ngược của chính mình phản chiếu trên con ngươi thanh lãnh đó, nho nhỏ, rõ ràng, nàng cũng thấy được môi Lục Nghi Thanh tựa hồ đang giật giật, nhưng nàng giống như không thể nghe được thanh âm của Lục Nghi Thanh.

Kỳ Thư Tiên thật cẩn thận, nàng như đang đứng trước một món đồ làm từ pha lê dễ vỡ, nhẹ nhàng đè lấy bả vai Lục Nghi Thanh, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Lục Nghi Thanh, lực đạo từng chút từng chút tăng lên, cho đến khi hôn đến làn môi đỏ.

Lục Nghi Thanh giống như đã quen với những nụ hôn bất thình lình của nàng.

Nàng thuận theo hôn đáp lại, Kỳ Thư Tiên cảm nhận được phản ứng của Lục Nghi Thanh, khẽ cắn cắn đầu lưỡi Lục Nghi Thanh, nơi đó hơi lạnh, ngọt ngào, nàng tựa như cảm nhận được lực độ của những ngón tay đang đáp trên eo mình dần tăng thêm.

Kỳ Thư Tiên nghĩ, nàng thật sự đã bay tới Thần giới rồi, sau khi vô sỉ mà mượn dùng thần nữ.

Nàng còn muốn tiếp tục hôn, nhưng Kỳ Thư Tiên chợt nghe được một tiếng chuông ngắn, thần nữ cũng hơi đẩy đẩy bả vai nàng.

Kỳ Thư Tiên buông Lục Nghi Thanh ra, nhìn con ngươi lấp lánh của nàng, nơi đó không còn sâu thẳm, đã nhiễm vài phần thanh dục, môi đỏ cũng có ánh sáng chớp động, hô hấp hơi nhấp nhô.

Kỳ Thư Tiên nhìn ánh mắt Lục Nghi Thanh, vừa cấm dục lại mê người, thật sự quá chết người mà.

"Thời gian có vẻ như đã hết rồi."

Thanh âm Lục Nghi Thanh thanh lãnh, có chút run rẩy, nàng không được tự nhiên cúi đầu sửa sang lại làn váy một chút.

"Gì a?" Kỳ Thư Tiên trầm thấp hỏi một tiếng, rồi mới nhớ lại quy định mười lăm phút mà nhân viên lúc nãy đã nhắc nhở nàng.

Trong đầu nàng đột nhiên có một suy đoán, quy định này sinh ra là để phòng ngừa những sự tình kỳ quái phát sinh đúng không?!

Kỳ Thư Tiên nghĩ đến đây, sắc mặt nàng cũng theo đó mà đỏ lên.

Nhân viên gõ cửa.

Kỳ Thư Tiên lưu luyến nhìn Lục Nghi Thanh một cái, vô cùng miễn cưỡng mà đi ra ngoài, toàn thân có chút hoảng hốt.

Bất chợt, Kỳ Thư Tiên thấy cô gái tuổi không quá lớn mới nói chuyện qua hồi nãy, biểu tình của có vẻ cũng có chút mơ hồ, chỉ là Kỳ Thư Tiên hiện tại đã mất đi năng lực tư duy, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn lại hình ảnh Lục Nghi Thanh mặc váy cưới.

Lưu Mộc Hàm với Sở Thu như cũ đang khắc khẩu không ngừng, thấy Kỳ Thư Tiên đi ra cả người si ngốc, hai người đều kinh hãi.

Lưu Mộc Hàm nhìn thoáng qua phòng thử đồ, nhỏ giọng hỏi: "Váy cưới xấu đến vậy à? Sao em lại phản ứng như thế này?"

Sở Thu cũng nhíu mày, ngữ khí hỗn loạn, lạnh băng: "Vẻ ngoài của Nghi Thanh như vậy mà còn có quần áo mặc lên không đẹp hả?"

Hai người liếc nhau, ai cũng không phục ai.

Kỳ Thư Tiên uống một ngụm nước chanh, lúc này mới mở miệng giải thích: "Không không không, váy cưới đẹp, người......"

Nàng nhịn không được cong cong mi mắt: "Người lại càng đẹp mắt."

Lưu Mộc Hàm và Sở Thu đều yên lòng.

Ba người đợi trong chốc lát, Lục Nghi Thanh đã mặc lại thường phục đi ra.

Nàng vừa thấy Sở Thu, có chút kinh ngạc, ngữ khí đổi thành giọng điệu không nóng không lạnh như ngày thường: "Thu tỷ, sao chị lại đến đây?"

"Ân." Sở Thu lên tiếng, trên mặt không có nhiều ít ý cười nhưng vẫn ôn giọng nói: "Chị nghe mẹ nói mấy ngày này em sẽ đi xem váy cưới, đúng lúc công việc của chị đang rảnh rỗi liền xin nghỉ trở về để đi xem với em."

Ở một số huyện thành ở Thượng Hàng, lưu giữ tập tục là những người lớn tuổi hơn trong gia đình sẽ cùng nhau hỗ trợ đi chọn váy cưới, Lục Phân tuổi lớn, nàng biết gu thẩm mỹ của chính mình đối với các bọn trẻ sẽ được coi là già nua, nên đơn giản sai Sở Thu đến đây cùng xem.

Nghe vậy, ánh mắt thanh lãnh của Lục Nghi Thanh sáng vài phần, nhưng ngữ khí vẫn căng cứng: "Cảm ơn."

Kỳ Thư Tiên muốn tới nắm tay Lục Nghi Thanh, Sở Thu dành trước nàng một bước, giúp Lục Nghi Thanh sửa sang lại đầu tóc đang hơi hỗn độn: "Nghi Thanh, quần áo chọn được chưa? Có muốn chị đi cùng ngắm thêm một lượt không?"

Lục Nghi Thanh liếc nhìn Kỳ Thư Tiên, nàng ngẫm nghĩ hay là tách ra Kỳ Thư Tiên đi chọn váy riêng sẽ tốt hơn, tránh lại gặp phải tình huống như vừa rồi.

Hơn nữa, để tới ngày hôn lễ rồi mới công bố cũng là một ý kiến không tồi.

Lục Nghi Thanh bày tỏ ý kiến của mình với Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên hơi sửng sốt, nhưng nghĩ tới Lục Nghi Thanh và Sở Thu tỷ không hay gặp mặt, dành cho các nàng một chút thời gian ở chung cũng rất tốt.

Sở Thu đi trước đưa Lục Nghi Thanh sang khu trang phục cao cấp xem đồ.

Kỳ Thư Tiên có vẻ khá hưng phấn, nàng phất phất tay gọi Ann lại đây: "Bộ váy cưới vừa rồi, giúp tôi gói vào đi."

Nàng nghĩ nghĩ: "Cả bộ màu đen kia nữa đi."

Không biết vì sao, Kỳ Thư Tiên cảm thấy chiếc váy cưới màu đen này, về sau nàng sẽ cần dùng đến.

Lưu Mộc Hàm cản nàng, trong giọng nói thể hiện sự không tán đồng: "Em điên rồi? Nghi Thanh rõ ràng đâu có nói là thấy thích cái váy vừa rồi a."

"Nhưng mà......" Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ lại khung cảnh thần thánh lúc đó của Lục Nghi Thanh, thật sự là quá đáng yêu, như một lẽ dĩ nhiên: "Em thấy thích a."

Lưu Mộc Hàm: "......"

Nàng uống ngụm nước trái cây, lúc này mới nói: "Chị bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân tại sao em lại rủ chị mà không phải mụ mụ rồi."

Kỳ Thư Tiên cười cười, không rối rắm với nàng về vấn đề này, nàng chỉ chỉ hai người vừa đi, nghi hoặc: "Chuyện của chị với Sở Thu tỷ tỷ là sao vậy?" Kẹp dao giấu kiếm?

__________________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Tự dưng lại có loại quy định kỳ quặc này vậy?"

Lục Nghi Thanh: "Đại khái là để phòng ngừa cậu tiếp tục hôn mình đó."

P/s:

Tô Ngôn Khê là nữ chính nhà bên qua đây quảng cáo.

Thấy vợ xuyên váy cưới, hai bạn tiểu công đều bị sự xinh đẹp của vợ làm choáng váng.

______________________________________

Editor có chuyện muốn nói:

Tự nhiên thấy wattpad nổ thông báo, vui ghê lun á:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK