Tần Vãn Hạ đi một vòng căn hộ kép được thiết kế tinh xảo này, cô có chút hoài nghi Đường Cẩn Khiên đối với suy nghĩ “đủ ăn đủ mặc” này, có phải khác với người bình thường hay không?
Nếu người ở trong căn nhà kiểu này và dùng những vật dụng này mà chỉ là người “đủ ăn đủ mặc”, vậy căn nhà của Cố gia mà cô từng ở qua có được coi là nhà nghèo hay không?
Căn chung cư của Đường Cẩn Khiên rất mới, có lẽ thời gian ở trong nhà không nhiều. Căn bếp thông minh mở đầy đủ tiện nghi không hề có dấu vết sử dụng, bên trong tủ lạnh của anh trừ những chai nước tinh khiết, cái gì cũng không có.
Tần Vãn Hạ đi siêu thị, mua rất nhiều vật dụng thiết yếu hàng ngày, ngoài ra còn mua một số gia vị và thực phẩm hàng ngày.
Cô không chắc Đường Cẩn Khiên có về nhà dùng bữa trưa không, cô cầm điện thoại muốn gọi cho anh, nhưng lại nhớ tới lời anh nói, trong lúc phẫu thuật anh không thể nghe điện thoại.
Cô âm thầm làm hai phần cơm trưa, ngồi trong phòng ăn đợi anh về.Đợi đến một giờ chiều, Đường Cẩn Khiên vẫn chưa về nhà, cô một mình ăn hết cơm trưa, khi cô muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút, mới phát hiện căn chung cư của Đường Cẩn Khiên chỉ có duy nhất một phòng ngủ lớn và sạch sẽ.
Có thể anh cũng không có ý định cho người thứ hai ở nhà của mình, vì vậy trong phòng khách của anh trống rỗng không hề có một món đồ nội thất nào.
Cô ngủ ở đâu?
Trong lúc cô đang không biết phải làm sao thì Đường Cẩn Khiên gọi điện thoại tới.
“Anh, vẫn chưa tan làm sao?”
Tần Vãn Hạ không ý thức được, giọng nói của cô đang có chút hy vọng, cô muốn anh về nhà sớm một chút.Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Cẩn Khiên hơi dừng lại vài giây, không biết có phải bị ngữ khí có chút hy vọng của cô làm cho anh ngạc nhiên không, nhưng khi anh mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
“Sắp có một ca phẫu thuật nữa, nếu phẫu thuật thuận lợi, chắc có thể sẽ được về trước giờ cơm tối, xin lỗi em, để em ở nhà một mình.”
“Không sao, em ở một mình vẫn ổn, em chỉ muốn hỏi một chút, em.... ngủ ở đâu?”
Câu hỏi của cô khiến Đường Cẩn Khiên dừng lại hai giây, không biết là anh không ngờ tới cô sẽ hỏi đến, hay anh vẫn chưa hề xem xét qua vấn đề này.
“Tạm thời em sẽ ngủ ở ghế sofa phòng khách, anh cứ làm việc đi.”
Cô sợ chậm trễ công việc của Đường Cẩn Khiên.
Khi cô đang chuẩn bị tắt điện thoại, Đường Cẩn Khiên đột nhiên mở miệng, “Vãn Hạ mối quan hệ của chúng ta là gì?”
“A?” cô ngạc nhiên.
“Em là vợ của tôi, đó là nhà của em, em muốn ngủ ở đâu, tôi đều tôn trọng em. Được rồi, tôi phải rửa tay trước khi vào phòng phẫu thuật, tối gặp lại!”
Vì vậy.....Ý của anh là, làm vợ của anh, cô nên ngủ ở phòng ngủ chính, nhưng nếu cô không nguyện ý chung phòng, anh cũng sẽ tôn trọng cô, phải không?
Tần Vãn Hạ đỏ mặt.
Rất nhanh thời gian bữa tối đã đến, Đường Cẩn Khiên đã về nhà, anh để chìa khóa ở chiếc hộp sắt gần cửa, anh thay dép lê, cẩn thận rửa tay ở bồn rửa gần cửa nhất rồi mới đi về phía nhà bếp.
Tần Vãn Hạ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy anh đang rửa tay, những ngón tay thon dài sạch sẽ, đến móng tay cũng đều không có một tí vết bẩn nào, làm cho người khác nhìn vào có một cảm giác rất nhẹ nhõm.
Có phải anh ấy mới vừa dùng đôi bàn tay còn đẹp hơn bàn tay người mẫu để làm phẫu thuật cho bệnh nhân?
Tần Vãn Hạ cảm thấy vô cùng diệu kỳ.
“Em đang làm cơm à?” anh có vẻ ngạc nhiên.
Cô gật đầu, có chút không tự nhiên, “ Em không biết anh có cho phép em dùng bếp không. Em…..”
Cô quay lại nhìn trên bếp có chút lộn xộn, không còn gọn gàng, sạch sẽ như trước, cô xin lỗi nói: “Em đi thu dọn.”
“Để tôi!”
Không đợi cô động tay, Đường Cẩn Khiên sắn tay áo, dùng đôi tay có thể kéo người ta tránh thoát khỏi ranh giới tử thần, động tác nhanh nhẹn dọn dẹp mặt bếp một cách gọn gàng, đồ vật đang để loạn được anh sắp xếp như những tác phẩm nghệ thuật.
“Thật thơm.”
Khuôn mặt dịu dàng của anh giống như xuất hiện một nụ cười.
“Sắp xong rồi, anh chờ một chút.”
Anh khẽ gật đầu, “ Tôi lên lầu tắm trước.”
Anh đứng lên đi qua phòng khách, nhìn thấy giỏ đồ mua sắm cô vẫn để trong phòng khách, Tần Vãn Hạ đang muốn giải thích, cô không biết để ở chỗ nào, nên vẫn chưa có cất đi, Đường Cẩn Khiên không hề có bất kỳ biểu hiện ghét bỏ nào, anh nhấc tất cả các đồ vật mang lên lầu.
Cái đó đều là đồ dùng cá nhân cô mua, cùng với quần áo để thay.
Tần Vãn Hạ mang đồ ăn dọn ra bàn, Đường Cẩn Khiên vẫn chưa xuống, cô rửa tay sạch sẽ rồi lên lầu gọi anh.
Cửa phòng ngủ đang mở, cô gõ cửa
“Vãn Hạ, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, em không cần gõ cửa.” Giọng của Đường Cẩn Khiên phát ra từ ban công phơi đồ cạnh phòng ngủ.
Cô đi đến nhìn, Đường Cẩn Khiên vậy mà đang cầm nội y cô mới mua về, rõ ràng đã được giặt sạch, anh đang phơi chúng lên.
Tần Vãn Hạ đỏ mặt.
Cô vội vàng đi tới, muốn lấy lại quần áo từ tay Đường Cẩn Khiên, “Những việc này để em làm được rồi, anh không cần…”
“Vết thương trên người em vẫn chưa khỏi, cần chú ý nghỉ ngơi, tôi phơi gần xong rồi.” Đường Cẩn Khiên đem quần áo còn lại phơi xong, thấy cô vẫn còn đứng bên cạnh, thần sắc có chút mất tự nhiên, anh cười. “ Ăn cơm thôi!”
Trong phòng ăn, Đường Cẩn Khiên ngồi đối diện cô, anh nhìn xuống, ánh mắt anh lướt qua từng món ăn.
Tần Vãn Hạ căng thẳng như đang đi phỏng vấn, cô giải thích: “Em không biết anh thích ăn gì, nên tùy ý chọn một vài món thường ngày, nếu anh có kiêng hoặc dị ứng món ăn nào, anh có thể nói với em, sau này em sẽ tránh làm.”Đường Cẩn Khiên nhận ra bản thân dường như nhìn quã kỹ, lại khiến cô căng thẳng, anh nhẹ nhàng đáp: “Tôi không có kiêng gì, em thích ăn gì thì cứ làm món đó, tôi không kén ăn.”
Anh đứng lên bới cơm cho cô.
Tần Vãn Hạ thụ sủng nhược kinh lập tức đứng dậy.
Anh khẽ nhíu mày. “Trong nhà chỉ có hai chúng ta, em không cần phải câu nệ như vậy, với lại tôi thích gọn gàng ngăn nắp nhưng không có mắc bệnh sạch sẽ quá mức, em không cần lúc nào cũng căng thẳng”
“Được, em biêt rồi, cám ơn.” Tần Vãn Hạ nhận lấy bát cơm.
Tần Vãn Hạ luôn cảm thất ánh mắt của anh có chút kỳ lạ, rõ ràng anh đang nhìn cô, nhưng lại làm cô có cảm giác anh đang nhìn một người khác thông qua cô, đó là cảm giác nhìn một người quen qua một người xa lạ vậy.
“Anh…. Trước đây có quen em sao?”Đường Cẩn Khiên thu lại ánh mắt, gắp một miếng thức ăn ưu nhã cho vào miệng, “Sao em lại hỏi vậy?”
“Xin lỗi, trước khi kết hôn, em quên nói thật với anh, em đã bị mất đi một phần ký ức, vì vậy, em là một người không toàn vẹn, em…”Đường Cẩn Khiên rất ít khi cắt ngang lời cô, nhưng lần này, anh rất nhanh đã cắt lời cô, “Lúc ở nhà Cố gia, tôi đã nghe qua rồi, không cần gấp, từ từ hồi phục là được.”
“Anh không để tâm sao?”
Tần Vãn Hạ có chút ngạc nhiên, đổi lại người khác, không phải đều có chút để ý sao?
“Tôi là bác sĩ, các loại bệnh tôi đều đã gặp qua, tôi không ngạc nhiên, và cũng không quan tâm, em cũng không cần vì chuyện này mà cảm thấy gò bó, với lại, đưa Cố Thiên Thành sáu mươi vạn chính là tiền sính lễ để tôi cưới em, em cũng không cần vì chuyện này mà cảm thấy mắc nợ tôi, chúng ta là vợ chồng, trong hôn nhân chúng ta đều bình đẳng.”Đường Cẩn Khiên cầm bát đũa trên tay, ngữ khí bình ổn khiêm tốn, anh dường như có một loại năng lực dễ dàng xoa dịu cảm giác thần kinh đang căng thẳng của cô, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh nhìn cô vẫn chưa hề động đũa, nhẹ giục cô, “Ăn cơm đi, ăn xong, tôi giúp em bôi thuốc?”
Danh Sách Chương: