“Được rồi”Đường Cẩn Khiên tháo găng tay, động tác rửa tay của anh thật tao nhã và lưu loát, giống như vẻ mặt của anh, hờ hững và thanh nhã.
Tần Vãn Hạ kiềm chế trái tim đang nhảy loạn, một tay che mặt, một tay kéo lại quần, lại kéo cả nửa ngày vẫn chưa mặc xong.Đường Cẩn Khiên quay đầu lại, nhìn về phía cô, anh trầm mặc đi qua thuận tay giúp cô mặc lại, ngón tay thon dài trắng nõn ấm áp của anh vô ý chạm vào da thịt khiến cô giật nảy mình.
“Sau này gặp phải tình huống này, có thể mang theo khẩu trang.”
Mặt của Tần Vãn Hạ như bốc hỏa!Đường Cẩn Khiên rất tâm lý, anh để cho cô có thời gian một mình trong phòng chỉnh trang lại quần áo.
Khi cô ra khỏi phòng kiểm tra, Đường Cẩn Khiên đang ngồi trước máy tính kê đơn thuốc cho cô, “Em bị chấn thương, trên bề mặt có tụ máu bầm, không có dấu hiệu bị gãy xương, tôi kê cho em một ít thuốc ngoài da để lưu thông máu và làm tan máu bầm, em nhớ bôi lên”
“Bác sĩ, sao anh biết cậu ấy không bị gãy xương? Lỡ như, chỗ đó bị gãy xương, thật sự rất đáng sợ!” Cố Phiến Thanh không biết đã đi vào từ lúc nào, vừa mở miệng đã nói không ngừng.
Tần Vãn Hạ cúi đầu xuống, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.Đường Cẩn Khiên ngẩng đầu lên, đem đơn khám bệnh cho Tần Vãn Hạ thuận miệng trả lời câu hỏi của Cố Phiến Thanh.
“Yên tâm, tôi sờ rồi!”
Tần Vãn Hạ nhắm mắt lại, bây giờ cô không muốn tìm lỗ để chui nữa, cô muốn chết!
Cô vội chộp lấy đơn khám bệnh rồi chạy trối chết.
“Vãn Hạ, cậu xem, cậu có phải là nên cám ơn tớ không?” trên đường về nhà. Cố Phiến Thanh không hề che giấu sự đắc ý của bản thân.
Tần Vãn Hạ trừng cô ấy, thật muốn đánh Cố Phiến Thanh một trận!
Nếu không phải do cô ấy, khăng khăng muốn chuyên gia khám bệnh, cô làm sao có thể gặp phải Đường Cẩn Khiên? Bây giờ cô thật sự mất mặt lắm rồi!
“Mau nói, được một vị bác sĩ cực kỳ đẹp trai sờ vào cảm thấy thế nào?”
Tần Vãn Hạ tức đến trợn mắt, “Cậu có thể đứng đắn một chút được không?”
Cái cảm giác đó có thể nhớ lại sao? Chỉ cần nhớ đến cảm giác tiếp xúc đó là cô không nhịn được run lên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật như vậy a, mà người tiếp xúc đấy lại chính là người chồng mới cưới của cô.
Trước khi kiểm tra, cô còn an ủi bản thân, kiểm tra xong sau này không còn gặp lại cũng không sao, nhưng hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô và anh kết hôn, bọn họ có thể không gặp lại nhau sao?
“Chỗ đó của cậu, anh tớ đã nhìn thấy chưa? Nếu lần đầu tiên mà lại bị bác sĩ nhìn thấy chẳng phải anh tớ chịu thiệt thòi sao?”
Nhắc đến Cố Thiên Thành, sắc mặt Tần Vãn Hạ ảm đạm lại.
Về tới nhà Cố Phiến Thanh đem thương thế của Tần Vãn Hạ nói cho Bà Cố, Bà thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, không có bị thương nặng, không ảnh hưởng đến hôn lễ của con và Cố Thiên Thành, chiều nay con với Thiên Thành đi chọn váy cưới đi, sớm đem mấy việc này làm xong, Bà mới an tâm được.”
Tổ chức hôn lễ......
Trước ngày hôm qua, Tần Vãn Hạ vẫn còn đang tràn đầy mong đợi từng bước từng bước tổ chức hôn lễ của mình.
Nhưng khi cô cầm bản kế hoạch do công ty tổ chức đám cưới đưa cho cô đến tìm Cố Thiên Thành thảo luận thì lại bắt gặp một cảnh tượng xấu xí và bẩn thỉu nhất trong cuộc đời mình.
Ngay trong căn phòng mới cô dày công sắp xếp, trên chiếc gường mới mua chưa được một ngày, Cố Thiên Thành với Đào Bích Tuyết đang lăn lộn với nhau.
Cố Thiên Thành một chút cũng không xấu hổ, anh ta chỉ tay vào mặt cô, trách cô không đáp ứng nhu cầu của anh ta, anh ta mới đi tìm người phụ nữ khác.
Anh ta nói, nếu cô rời khỏi anh ta, thì cũng không tìm được người đàn ông nào ưu tú hơn, anh ta lấy cô, chỉ là tội cho xuất thân nghèo khó của cô cũng là một kiểu bố thí cho cô mà thôi!
Anh ta không cho phép cô làm lớn chuyện, muốn cô phải chấp nhận chuyện này, đồng thời muốn cô phải biết ơn anh ta vì đã chấp nhận lấy cô.
Tần Vãn Hạ mới không cần loại bố thì này, cũng tuyệt không chịu đựng sự phản bội, cô thề trong ngày hôm nay cô nhất định phải gả cho người khác!
Cố Thiên Thành không phải nói cô sẽ không tìm được nam nhân ưu tú hơn anh ta sao? Vậy thì cô sẽ tìm người đẹp hơn anh ta, bất luận hoàn cảnh như thế nào, bất luận thu nhập ra sao, chỉ cần đẹp hơn anh ta, cô đều gả!
Trong công viên, cô bắt lấy một người đàn ông trông đẹp trai nhất, người đàn ông đó chính là Đường Cẩn Khiên.
Cô đứng trước mặt Đường Cẩn Khiên, câu đầu tiên chính là nói , “ Chúng ta kết hôn đi!”.
Cô nhớ lúc đó, Đường Cẩn Khiên nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, đến khi cô nghĩ anh sẽ cho rằng cô là một kẻ tâm thần, sau đó phất tay bỏ đi, thì Đường Cẩn Khiên lại dơ cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay, “bây giờ đi đăng ký kết hôn, thời gian vừa kịp lúc.”
Họ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp mà không hề hỏi qua nghề nghiệp, tuổi tác hay hoàn cảnh của nhau.
Tần Vãn Hạ suy nghĩ cả một đêm, cô không biết nên đem chuyện này nói cho Bà Cố như thế nào để có thể khiến bà dễ dàng chấp nhận hơn.
Dù sao 3 năm nay, cô vẫn luôn nhận được sự quan tâm, chăm sóc của Bà Cố, mới có thể tiếp tục sống bình thường ở thành phố này, sau khi cô mất đi một đoạn trí nhớ.
Bà không những không ghét bỏ lai lịch không rõ ràng của cô , mà còn muốn tác hợp cô với cháu trai Cố Thiên Thành, bà thật lòng muốn cô trở thành cháu dâu của Cố gia.
Tần Vãn Hạ từ đáy lòng biết ơn Bà Cố, cô không cần biết bản thân mình có thật sự muốn lấy Cố Thiên Thành hay không, chỉ cần Bà Cố vui cô đều nguyện ý gả, nguyện ý sống cùng anh ta cả đời.
Nhưng hiện tại cô không thể chịu nổi tên nam nhân cặn bã Cố Thiên Thành, cô biết bản thân nhất định phải rời khỏi anh ta!Đêm đó cô dường như không ngủ, trong lúc đang tưới hoa vào buổi sáng sớm, cô bị trượt chân ngã xuống, ngồi ngay lên hàng rào thấp trong vườn, vừa vặn làm chỗ đó bị thương, lại không may gặp phải Đường Cẩn Khiên!
Nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ trong phòng khám, cô vô thức lại đỏ mặt.
Bà Cố thấy cô đỏ mặt nghĩ rằng cô vì chuyện hôn lễ mà ngại ngùng, cười nói: “Nhìn xem nha đầu này, nói đến chọn áo cưới thôi mặt đã đỏ rồi, đợi đến đêm tân hôn, chắc sẽ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên luôn sao?”
“Bà nội......” sớm muộn cũng phải nói, Tần Vãn Hạ cắn răng, hạ quyết tâm. “Con đã kết hôn rồi, hôm qua đã lấy giấy chứng nhận!”
“Con với Cố Thiên Thành đi đăng ký kết hôn rồi?”
Ngay lúc đó, Cố Thiên Thành vừa từ ngoài trở về, Bà Cố vui vẻ hỏi: “Thiên Thành, con với Vãn Hạ đi đăng ký kết hôn rồi, sao con không nói trước với mọi người trong nhà?”
“Con khi nào thì cùng Tần Vãn Hạ đăng ký kết hôn?”
Cố Thiên Thành đẩy gọng kính vàng lên, có chút khinh thường nhìn Tần Vãn Hạ , cô ta quả nhiên hận không thể nói cho cả thế giới biết cô ta sắp kết hôn với anh.
Bà Cố có chút sững sờ.
“ Là con nhận được giấy chứng nhận!”
Cố Thiên Thành mới xuất hiện,Tần Vãn Hạ càng quyết tâm muốn đem chuyện này nói ra.
“Cậu? Cậu được chứng nhận gì?” Cố Phiến Thanh không hiểu.
“Chứng nhận đăng ký kết hôn!”
Tần Vãn Hạ rất thành thật, từ trong túi lấy giấy chứng nhận ra, đưa cho Bà Cố.
Bà Cố mơ mơ hồ hồ, “Cái gì? không phải con sẽ cùng Thiên Thành kết hôn sao? Này là xảy ra chuyện gì?” Bà mở giấy ra, hít một hơi thật sâu. “ Đường Cẩn Khiên? Này, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Cố Phiến Thanh cũng lập tức chạy qua xem, đây không phải là người bác sĩ hôm nay xem bệnh cho Tần Vãn Hạ sao?
“Vãn Hạ, cậu xảy ra chuyện gì vậy a? Sắp tới là hôn lễ của cậu và anh trai tớ, sao cậu lại tùy tiện cùng một người đàn ông khác kết hôn? Cậu đây là đang phản bội anh trai tớ sao?”
Tần Vãn Hạ đã kết hôn? Chuyện này sao có thể được!
Cố Thiên Thành giật lấy giấy kết hôn, giấy trắng mực đen trên đó đều là thật, còn có ảnh chụp, Tần Vãn Hạ như con chim nhỏ, Đường Cẩn Khiên cao quý thanh lịch, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, lòng đố kỵ của anh ta bộc phát, đem giấy kết hôn ném vào mặt Tần Vãn Hạ.
“Cô thật quá đáng, vậy mà lại lén lút cùng nam nhân khác kết hôn, cô coi nhà họ Cố chúng tôi là khỉ để cô chơi đùa sao?”
Danh Sách Chương: