• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao anh phải ly hôn với Ánh Thư? Cô ấy làm sao có thể chịu đựng được cú sốc này chứ?"

“Chỉ khi tôi ly hôn với cô ấy, cô ấy đau lòng rời xa tôi, cô ấy mới có thể bình an. Nguyễn Hoàng Thái, anh đừng nói với cô ấy lý do tôi muốn ly hôn. Nếu cô ấy biết tôi gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ quay lại đây tìm tôi. Tôi biết cậu cũng lo lắng cho cô ấy. Chúng ta không ai muốn cô ấy gặp nguy hiểm mà, đúng không?”

Nguyễn Hoàng Thái lưỡng lự nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Bạch Đăng Vũ. Anh cũng lo lắng cho Lê Ánh Thư. Nhưng anh thà nhìn cô đau khổ còn hơn nhìn cô chết.

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cho đến khi anh giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây. Nhưng tôi cũng nói cho anh biết, nếu anh lừa dối cô ấy, tôi sẽ cướp cô ấy ra khỏi vòng tay anh. Anh nên nhớ, tôi cũng yêu cô ấy."

"Tôi sẽ yêu cô ấy cho đến khi tôi chết."

Cảm giác trao người mình yêu thương nhất cho tình địch thật khó chịu. Nhưng Bạch Đăng Vũ không có lựa chọn nào khác. Sức khỏe của Lê Ánh Thư đã được phục hồi, cô sẽ trở về nhà với hắn, ở chung phòng với hắn nhưng hắn không thể chăm sóc tốt cho cô.

Hai ngày sau, Lê Ánh Thư xuất viện. Tài xế đưa cô về nhà. Bạch Đăng Vũ không ra đón cô. Khi cô vào phòng cũng không thấy hắn ở bên trong. Lê Ánh Thư hỏi quản gia. Quản gia nói với cô rằng Bạch Đăng Vũ đã đến công ty từ sáng sớm.

Lê Ánh Thư cảm thấy rất buồn. Cô lơ đãng ngồi trên giường. Cô nghĩ lúc này chắc hẳn Bạch Đăng Vũ đang có khoảng thời gian vui vẻ với Lê Ánh Dương.

Lê Ánh Thư tự mình vào bếp làm bữa tối cho Bạch Đăng Vũ. Cô ngồi đợi hắn về cùng cô ăn tối.

Tại nơi làm việc, Bạch Đăng Vũ ngồi trong phòng rất lâu. Hắn nhìn bầu trời đêm.

"Sao vẫn chưa về?"

Lê Ánh Dương bước đến và ôm cổ Bạch Đăng Vũ. Hắn mỉm cười với cô và thẳng thừng trả lời.

"Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy."

Lê Ánh Dương dường như nhớ ra điều gì đó quan trọng.

"Em quên mất hôm nay Ánh Thư xuất viện. Bạch Đăng Vũ, Ánh Thư đang chờ anh, anh nên về nhà với cô ấy."

Lê Ánh Dương luôn giả vờ hiền lành như vậy. Cô thấy Bạch Đăng Vũ cười mỉa mai.

"Cô ta buồn không liên quan gì đến tôi, tôi đang chuẩn bị cùng cô ta ly hôn. Ánh Dương, em chờ thêm vài ngày, tôi sẽ chính thức lấy em làm vợ."

"Em sẽ đợi."

Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Dương về nhà. Hắn cầm tay cô có chút tiếc nuối. Nhưng khi Lê Ánh Dương vừa vào nhà, cửa sổ xe của Bạch Đăng Vũ đã vội kéo lên. Hắn trở lại gương mặt lạnh lùng vốn có.

Tài xế đưa Bạch Đăng Vũ về nhà. Hắn muốn gặp Lê Ánh Thư thật nhanh. Nhưng hắn không thể để cô nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của mình. Hắn phải lạnh nhạt với cô. Hắn nhất định phải khiến cô đau lòng mà rời xa hắn.

Bạch Đăng Vũ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Lê Ánh Thư. Mùi thức ăn cô nấu khiến hắn thấy đói. Trước đây, hắn luôn ăn đồ ăn do cô nấu, món nào cũng ngon. Hắn muốn lại gần cô và ôm cô vào lòng. Hắn muốn hôn lên môi cô. Nhưng cuối cùng, Bạch Đăng Vũ chỉ lạnh lùng ngồi đối diện với cô.

Bạch Đăng Vũ không từ chối ăn tối với cô, điều đó khiến Lê Ánh Thư rất vui mừng.

Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng Lê Ánh Thư cảm thấy hơi khổ sở trong lòng. Trước đây, Bạch Đăng Vũ thường thể hiện tình cảm bằng cách nhẹ nhàng hôn lên má cô, nhưng bây giờ hắn không thích chạm vào cô.

Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ đang nằm quay lưng về phía cô. Nước mắt cô nhẹ nhàng rơi xuống. Cô ôm lấy hắn, muốn dùng hết sức ôm hắn. Cô sợ rằng hắn sẽ rời xa cô.

Lê Ánh Thư đau buồn, Bạch Đăng Vũ cảm thấy rất khổ sở. Hắn yêu cô, rất yêu cô. Đối với hắn, cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng bây giờ, hắn không thể để cô tiếp tục ở bên cạnh, cô sẽ gặp nguy hiểm, hắn không cho phép điều đó xảy ra lần nữa.

Cái ôm của Lê Ánh Thư thật ấm áp. Bạch Đăng Vũ không thể muốn đẩy cô ra. Hắn giả vờ ngủ say. Ôm Bạch Đăng Vũ khiến Lê Ánh Thư cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cô dần chìm vào giấc ngủ. Cô không ý thức được Bạch Đăng Vũ đã quay lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Lê Ánh Thư thức dậy vào sáng sớm và không thấy Bạch Đăng Vũ đâu. Hắn đã đến công ty. Hắn muốn nhanh chóng đến gặp Lê Ánh Dương... Lê Ánh Thư muốn hỏi thẳng Bạch Đăng Vũ, nhưng cô không đủ can đảm. Nếu Bạch Đăng Vũ đề nghị ly hôn... cô nên làm gì?

Cuộc sống của Lê Ánh Thư chưa bao giờ được hạnh phúc. Khi cô ở với mẹ, cô luôn phải ở nhà một mình. Mẹ cô rất yêu cô, nhưng mẹ cô phải làm việc để có tiền nuôi cô. Khi mẹ cô qua đời, cô được cha đưa về nhà. Cuộc sống của cô từ đó chỉ còn là bóng tối. Việc bị mẹ kế và chị gái bắt nạt, ức hiếp đã hình thành nên tính cách tự ti của cô.

Chính Bạch Đăng Vũ đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời cô. Tình yêu của hắn thật ấm áp. Nhưng bây giờ hắn không cần cô nữa. Hắn nói với cô rằng người hắn yêu là Lê Ánh Dương. Hắn chưa bao giờ muốn cưới cô. Hắn không yêu cô. Cô chỉ là người thay thế. Trong lòng hắn, cô là người tồn tại hay không cũng không quan trọng.

Nguyễn Hoàng Thái đưa Tinh Nhi đến điểm hẹn để gặp Lê Ánh Thư. Khi Lê Ánh Thư hôn mê, Tinh Nhi cũng đến thăm cô. Đối với Lê Ánh Thư, Tinh Nhi giống như một người bạn thân. Tinh Nhi đã nhiều lần bảo vệ cô.

Lê Ánh Thư cố gắng thể hiện niềm vui. Điều này làm Nguyễn Hoàng Thái rất buồn. Cả hai đưa Lê Ánh Thư đi dạo chơi và đi ăn. Cả hai đều mong xoa dịu nỗi đau của cô.

Tinh Nhi phát hiện ra có ai đó đang theo dõi Lê Ánh Thư. Tin tức này, Nguyễn Hoàng Thái nhanh chóng thông báo cho Bạch Đăng Vũ. Bạch Đăng Vũ phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Lê Ánh Thư vừa trở về phòng, cô gặp Bạch Đăng Vũ. Cô chạy đến ôm lấy hắn. Bạch Đăng Vũ muốn ôm lại cô. Hai tay hắn nắm chặt ghế, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"Đây là đơn ly hôn, chỉ cần em ký tên, tôi sẽ chu cấp cho em một số tiền đủ để em sống sung túc cả đời."

Lê Ánh Thư tưởng rằng mình nghe lầm. Cô nhìn hắn.

"Bạch Đăng Vũ, anh đang nói cái gì vậy? Em có nghe nhầm không?"

"Em không có nghe lầm, tôi muốn ly hôn với em."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK