Lê Ánh Thư hào hứng nhìn ra cửa, nhưng cô lập tức thất vọng. Người đến không phải là Bạch Đăng Vũ.
"May quá em tỉnh rồi."
Nguyễn Hoàng Thái bước tới ngồi cạnh Lê Ánh Thư. Anh lo lắng cho cô. Cô mỉm cười trấn an anh.
"Em không sao. Hoàng Thái..."
Lê Ánh Thư do dự, cô muốn hỏi Nguyễn Hoàng Thái về chuyện của Bạch Đăng Vũ.
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện khác cũng đừng để ý."
Lê Ánh Thư chắc chắn rằng Nguyễn Hoàng Thái đã biết điều gì đó. Cô vừa mới tỉnh dậy. Tại sao mọi người không ai muốn cho cô ấy biết về chuyện của Bạch Đăng Vũ?
"Nguyễn Hoàng Thái, anh là bạn thân nhất của em. Hãy nói cho em biết. Nguyễn Hoàng Thái, nói cho em biết... Có phải Bạch Đăng Vũ... anh ấy bỏ rơi em để quen với Lê Ánh Dương rồi hay không?"
Những giọt nước mắt của cô lăn dài trên má. Cô giờ đây vừa yếu ớt vừa đáng thương. Nguyễn Hoàng Thái tiến đến ôm cô vào lòng.
"Lê Ánh Thư, đừng khóc. Em không nên khóc vì tên khốn đó."
"Vậy... tất cả những gì em vừa nghe được… có phải là sự thật không?"
Vậy là Bạch Đăng Vũ và Lê Ánh Dương yêu nhau. Lê Ánh Thư trở thành "người thừa" trong chuyện tình của họ. Bạch Đăng Vũ từng nói hắn yêu cô. Tại sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy?
"Không, em không tin Bạch Đăng Vũ đã thay đổi. Em phải đi gặp anh ấy."
Lê Ánh Thư cố bước xuống giường. Nhưng sau vài tháng hôn mê, cơ thể Lê Ánh Thư suy yếu đến mức bước đi không vững. Cô ngã xuống sàn. Nước mắt cô như những viên ngọc trai vỡ vụn rơi trên sàn nhà.
Nguyễn Hoàng Thái ôm Lê Ánh Thư vào lòng. Anh bế cô lên giường. Tiếng khóc của Lê Ánh Thư khiến anh đau lòng.
"Bạch Đăng Vũ... thằng khốn nạn."
Bạch Đăng Vũ từng nói với anh rằng hắn sẽ trân trọng Lê Ánh Thư. Hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Nhưng bây giờ hắn lại bỏ mặc Lê Ánh Thư một mình trong bệnh viện. Hắn đang tay trong tay với một người con gái khác. Bỏ mặc cô đau khổ vì hắn. Tên khốn đó vốn đã không xứng đáng với tình yêu mà Lê Ánh Thư dành cho hắn.
"Tôi sẽ cướp lại Ánh Thư. Anh đã thất hứa với tôi nên không thể trách tôi được."
Nguyễn Hoàng Thái tự nói với chính mình. Nhưng anh sẽ không để Lê Ánh Thư biết ý định của mình. Nguyễn Hoàng Thái ở lại bệnh viện chăm sóc Lê Ánh Thư. Tin tức nhanh chóng đến tai Lê Ánh Dương.
Lê Ánh Dương dẫn Bạch Đăng Vũ đến bệnh viện. Lê Ánh Dương viện cớ đến thăm Lê Ánh Thư, nhưng cô ấy muốn cho Bạch Đăng Vũ thấy rằng Lê Ánh Thư và Nguyễn Hoàng Thái rất thân thiết.
Cô vẫn nhớ Nguyễn Hoàng Thái. Khi đến trường, anh ta là người đã bảo vệ Lê Ánh Thư. Lê Ánh Dương vừa xinh đẹp vừa giàu có. Cô được cha mẹ nuông chiều và được bạn bè quý trọng. Nhưng Nguyễn Hoàng Thái chỉ chú ý đến Lê Ánh Thư. Anh cũng nhiều lần giúp Lê Ánh Thư chống lại cô. Hai người họ đã ở bên nhau. Lê Ánh Dương cảm thấy chuyện này sẽ rất thú vị.
Lê Ánh Dương muốn xem vẽ mặt của Bạch Đăng Vũ khi thấy Nguyễn Hoàng Thái tận tình chăm sóc Lê Ánh Thư.
Lê Ánh Dương cho rằng Bạch Đăng Vũ có tình cảm sâu đậm với Lê Ánh Thư. Cô muốn thu hút hắn sẽ rất khó. Nhưng Bạch Đăng Vũ đột ngột thay đổi. Hắn nói với cô người hắn thích là cô, Lê Ánh Dương.
Điều này hơi khó tin. Lê Ánh Dương nghi ngờ Bạch Đăng Vũ đang âm mưu gì đó. Cô cần phải thử thách tình yêu của Bạch Đăng Vũ.
Khi Lê Ánh Dương và Bạch Đăng Vũ đến Bệnh viện. Nguyễn Hoàng Thái vẫn ở trong phòng chăm sóc Lê Ánh Thư. Lê Ánh Thư hoài nghi nhìn Lê Ánh Dương đẩy xe lăn cho Bạch Đăng Vũ. Hắn thấy cô tỉnh lại, nhưng trên mặt không có chút vui mừng nào. Lê Ánh Thư vẫn không tin Bạch Đăng Vũ là kẻ phản bội. Cô bước xuống giường, đi đến chỗ Bạch Đăng Vũ.
"Bạch Đăng Vũ, em không sao. Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng. Chờ em về nhà, em sẽ nấu mấy món mà anh thích ăn để đền bù có được không?"
Cô nở một nụ cười với Bạch Đăng Vũ. Nhưng hắn vẫn thờ ơ nhìn cô. Không còn chút tình yêu nào trong mắt hắn dành cho cô.
"Bạch Đăng Vũ, anh làm sao vậy? Có phải em đã làm sai điều gì không? Tại sao anh không cười nói với em."
"Nếu như cô đã không sao, vậy cô cứ về Bạch Gia ở một thời gian đi, đến thời điểm thích hợp tôi sẽ cùng cô ly hôn, đương nhiên sau khi ly hôn tôi sẽ bồi thường cho cô một số tiền lớn. Số tiền đó là đủ để cô sống một đời yên bình."
Người đàn ông trước mặt lạnh lùng bình tĩnh nói chuyện với cô. Đây là Bạch Đăng Vũ, người đàn ông từng nói yêu cô thật lòng. Lê Ánh Thư không tin. Làm sao Bạch Đăng Vũ có thể thay đổi nhanh như vậy?
"Bạch Đăng Vũ, anh chỉ đang nói đùa thôi đúng không? Anh khiến em đau lòng đó, Bạch Đăng Vũ.”
Bạch Đăng Vũ của cô sẽ không bao giờ nói những lời gây tổn thương như vậy với cô.
Bạch Đăng Vũ nhìn Lê Ánh Thư với một nụ cười mỉa mai.
"Ngay từ đầu, người tôi muốn lấy là Lê Ánh Dương, không phải cô, hiện tại Lê Ánh Dương đã đồng ý ở cùng một chỗ với tôi. Cô cho rằng tôi còn cần cô sao?"
"Đồ khốn..."
Nguyễn Hoàng Thái tức giận muốn đánh Bạch Đăng Vũ, nhưng cô đã ngăn anh ta lại. Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ.
"Bạch Đăng Vũ, hãy nhìn thẳng vào mắt em. Anh nói cho em biết… anh không yêu em sao? Tất cả những lời anh hứa với em đều là giả dối sao?"
Bạch Đăng Vũ ngước nhìn Lê Ánh Thư. Đã bao lâu rồi hắn không đến thăm cô? Khuôn mặt cô đầy nước mắt. Hắn muốn đi tới và ôm lấy cô. Hắn muốn hôn lên đôi môi khiến hắn ngày đêm nhung nhớ. Hắn muốn nói với cô rằng người duy nhất hắn yêu chỉ có cô.
Nhưng cuối cùng, Bạch Đăng Vũ không thể làm được gì cả. Tay hắn nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt. Cơn đau khiến hắn tỉnh táo.
"Không, tôi chưa bao giờ yêu em. Những lời tôi từng nói với em đều là dối trá."
Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ. Cô muốn tìm manh mối hắn đang nói dối cô. Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại khiến cô tuyệt vọng.
Lê Ánh Thư quay đi, cô không muốn nhìn Bạch Đăng Vũ nữa. Người đàn ông này không còn là Bạch Đăng Vũ của cô nữa.
"Tôi... muốn nghỉ ngơi. Mời ra ngoài."
Lê Ánh Dương hài lòng nở một nụ cười xinh đẹp. Cô đẩy xe lăn của Bạch Đăng Vũ đi ra ngoài.
Lê Ánh Thư đau đớn. Cô gục xuống sàn nhà.
"Em khóc đi Ánh Thư. Nếu em buồn thì cứ khóc đi."
Lê Ánh Thư đã khóc. Tiếng khóc của cô đầy đau đớn. Bạch Đăng Vũ nghe thấy tiếng khóc của Lê Ánh Thư. Anh cố gắng kiềm chế bản thân. Tay anh nắm chặt đến run rẩy.
"Anh Đăng Vũ, anh nói thẳng với Ánh Thư như vậy. Cô ấy có sao không? Em thấy cô ấy có vẻ rất buồn."
"Người anh thích là em. Anh không muốn cho cô ấy cơ hội ảo tưởng."
Bạch Đăng Vũ lấy lại bình tĩnh. Anh muốn tìm ra kẻ đứng đã muốn hãm hại mình.
Kẻ dám hãm hại Lê Ánh Thư. Bạch Đăng Vũ thề không tha cho kẻ bí ẩn đó. Bạch Đăng Vũ sẽ không để người đó có cơ hội làm hại Lê Ánh Thư một lần nữa.
Lê Ánh Thư bị hại chỉ bởi vì cô là người mà Bạch Đăng Vũ yêu nhất. Kể từ khi cô bị tai nạn xe hơi dẫn đến hôn mê trong bệnh viện. Bạch Đăng Vũ không dám lại gần cô nữa. Hắn sợ nếu người bí ẩn biết cô quan trọng với hắn, người đó sẽ giết cô.
Trước đây hắn luôn đơn độc. Hắn không có điểm yếu, không sợ người khác hại mình. Nhưng giờ hắn đã có cô. Lê Ánh Thư là người vợ mà hắn hết lòng yêu thương.
Bạch Đăng Vũ không sợ bản thân gặp nguy hiểm. Điều hắn lo lắng là Lê Ánh Thư sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Đăng Vũ ngồi một mình trên giường.Hắn không ngủ được. Hắn nhớ Lê Ánh Thư rất nhiều. Hắn hồi tưởng về ngày hôm nay. Lời nói của hắn như những nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Cô khóc rất đau lòng. Hắn đúng là một thằng chồng khốn nạn.
Nhưng Bạch Đăng Vũ không có lựa chọn nào khác. Hắn không đủ khả năng để bảo vệ cô. Nếu cô tiếp tục ở bên cạnh hắn, cô sẽ gặp nguy hiểm. Bạch Đăng Vũ gọi cho Nguyễn Hoàng Thái. Hắn hẹn gặp anh để nói chuyện.
"Tôi muốn gặp anh. Ngày mai, lúc 2 giờ, tại nhà hàng F, phòng 15."
Nguyễn Hoàng Thái tức giận. Anh cũng muốn gặp hắn. Anh muốn nói với hắn rằng anh sẽ giành lại Lê Ánh Thư. Bạch Đăng Vũ là một tên khốn nạn, hắn không xứng đáng với tình cảm của Lê Ánh Thư.
“Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Lê Ánh Thư cảm thấy tốt hơn sau khi khóc. Cô ngồi trên giường bệnh nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài.
Ký ức về cô và Bạch Đăng Vũ bên nhau hạnh phúc trong quá khứ giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Trên đời này không có thứ gọi là tình yêu đích thực sao? Cha cô cũng bỏ rơi mẹ cô, và ngay cả khi mẹ cô qua đời, ông cũng không xuất hiện. Cha cô đưa cô về nhà nhưng không bao giờ quan tâm hay hỏi han cô bất cứ điều gì. Lê Ánh Thư chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của một người cha.
Bạch Đăng Vũ cũng từng nói yêu cô, lời thề non hẹn biển chỉ là giả dối. Người anh yêu là Lê Ánh Dương.
Danh Sách Chương: