Thịnh Thế mở mắt ra, mượn ánh đèn mờ mờ bên trong phòng nhìn về phía Cố Lan San đang ỉu xìu bên cạnh.
Cô gái có dung mạo rất đẹp, tóc đen mượt, da trắng môi hồng, mới vừa rồi còn cuồng nhiệt quấn lấy anh. Tại vừa rồi quá cuồng nhiệt quấn quýt nên nhìn cô càng tăng thêm phần xinh đẹp, quyến rũ.
Dường như cô đã mệt muốn chết, mắt nhắm lại xụi lơ yếu đuối đến mức cả động cũng lười không buồn động, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
Nhìn Cố Lan San như vậy, không hiểu sao Thịnh Thế bỗng run sợ, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong nháy mắt trái tim trở nên mềm nhũn, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng bình tĩnh.
Cả căn nhà trở nên vô cùng an tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của hai người.
Môi Cố Lan San rất đẹp, ngày thường sắc môi hơi nhợt nhạt nhưng lúc này bởi vì tình dục mà sắc môi thành màu hồng dễ thương. Thịnh Thế nhìn một hồi lâu không nhịn được cúi đầu xuống.
Trong nháy mắt lúc hai đôi môi chạm vào nhau thì lông mi Cố Lan San bỗng run lên, cô chậm rãi mở mắt.
Thịnh Thế miễn cưỡng dừng lại hành động sắp hôn của mình, nhanh chóng vén chăn trên người Cố Lan San lên, động tác của anh có chút mạnh là cho người Cố Lan San không được tự nhiên co rúm lại.
Chỉ là một động tác nho nhỏ nhưng lại bị Thịnh Thế biết được, người đàn ông cau mày trầm tư một chút, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói nhàn nhạt không chút lên xuống: “... Anh làm cô bị thương sao?”
Thịnh Thế biết Cố Lan San da mỏng thịt mềm, ở việc quan hệ này chỉ cần anh nhất thời kích động là có thể làm da thịt cô bị thương tổn rồi, cho nên quanh năm ở trong tủ đầu giường đều có thuốc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Thịnh Thế thuần thục tìm thuốc, anh vặn nắp rồi nghiêng người đứng lên: “Anh xem một chút... Nơi đó không phải bị rách chứ.”
Cố Lan San theo bản năng tránh sang một bên, nhưng người cô quả thực là mệt muốn chết, đến dùng sức cũng không thể tránh thoát, chân mày cô cau lại, giọng nhàn nhạt nói: “Em vẫn ổn.”
Thịnh Thế đối với lời nói của Cố Lan San đều làm lơ, anh tự nhiên kiểm tra thân thể Cố Lan San, quả thật là có bị thương vài chỗ đến mức sưng đỏ thành một mảnh. Thịnh Thế bóp thuốc rồi bôi cho Cố Lan San.
Da mặt Cố Lan San mỏng, mặc dù cùng Thịnh Thế kết hôn đã hai năm nhưng cô vẫn có chút rụt rè: “Cái đó... Để lát nữa tự em làm cũng được, không cần làm phiền đến anh.”
Động tác bôi thuốc của Thịnh Thế dừng lại một chút, sau đó anh im lặng không lên tiếng tiếp tục thoa thuốc cho cô.
Anh cúi thấp đầu nên Cố Lan San không thấy được vẻ mặt của anh. Nhưng cô lại cảm giác rất rõ ràng có rất nhiều áp lực từ trên người anh xuất ra.
Cố Lan San biết, đây là dấu hiệu mất hứng của Thịnh Thế.
Cố Lan San không nhịn được cứng đờ người nhìn bóng dáng của Thịnh Thế. Cô suy tư một chút mới lựa từ đặt câu, thận trọng mở miệng: “Em cùng anh ăn một bữa tối 5000 đồng, một lần tắm rửa hết 5000 đồng, làm hai lần, mỗi lần một vạn, tất cả cộng lại là...”
Cố San San dừng lại năm giấy mới mở miệng nói: “Ba vạn đồng.”
“Bịch”
Cố Lan San vừa dứt lời, Thịnh Thế đã ném lọ thuốc trong tay vừa mạnh vừa nhanh sang một bên, vừa vặn đập vào Càn Long, một trong năm Bạch Ngọc Như Ý giá trị mấy triệu, rơi xuống vỡ nát, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Thịnh Thế giận dữ bỏ mặc Cố Lan San, anh đứng lên đi xuống giường, ung dung mặc quần áo vào, mặt mũi âm trầm liếc mắt nhìn Cố Lan San đang nằm trên giường.
1-co-khong-muon-kiem-tien-nua-a-1/2168615.html
1-co-khong-muon-kiem-tien-nua-a-1/2168615.html
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn