Tiếp viên hàng không đứng trong phòng Vip chờ bay nhìn cô cười khẽ, nói: “Cô Cố, có thể lên máy bay rồi.”
Cố Ân Ân gật đầu cười đáp lại, cầm túi xách của mình lên đi theo tiếp viên hàng không lên máy bay.
30 phút sau máy bay từ sân bay cất cánh.
Trên bầu trời ba vạn thước Anh (đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 thước Anh bằng 12 tấc Anh, bằng 0,3048 mét, 0,9144 thước), Cố Ân Ân nhìn bầu trời xanh áng mây trắng huyền diệu ngoài cửa sổ, trong khoảng không trước mặt xuất hiện khuôn mặt mơ hồ của Hàn Thành Trì.
Nhìn hồi lâu trái tim chua xót mắt đau đớn, cô mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, thật ra thì cô không ngủ nhưng dường như lại ngủ thiếp đi, cứ như vậy mê man qua một lúc thì cảm giác máy bay bắt đầu nghiêng ngả dữ dội.
Bên tai còn truyền đến rất nhiều tiếng hét hoảng hốt lo sợ của rất nhiều người, Cố Ân Ân mở mắt lúc này mới phát hiện lồng oxy đã buông ra, cô nhanh nhẹn kéo xuống chụp vào trên mặt mình. Có đứa bé khóc thét lên, Cố Ân Ân cau mày nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác nhưng lại phát hiện máy bay đang lao xuống với tốc độ cực nhanh.
Cảm giác mất trọng lượng truyền tới khiến cô hoảng sợ không nói nên lời.
Phía dưới máy bay là biển rộng vô cùng mênh mông, rơi xuống thế hi vọng may mắn vẫn sống sót đã ít càng thêm ít.
Cố Ân Ân cảm thấy vào giờ phút này việc mình trải qua giống như cảnh mạo hiểm trong phim Mỹ.
Kích thích và mạo hiểm.
Nhưng ý nghĩ này của cô vừa hiện ra liền ngửi thấy mùi cháy khét.
Có người lớn tiếng kêu lên: “Phần đuôi máy bay bốc cháy rồi.”
Sau đó nhiệt độ trong khoang máy bay nhanh chóng tăng cao, tiếp nữa Cố Ân Ân chẳng có thời gian kịp phản ứng, cô chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, kế đó ý thức còn sống khiến cô cảm nhận được thân thể mình bị văng ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh.
Cố Ân Ân cảm thấy máu trong cơ thể mình đang chảy nhỏ giọt ra ngoài rơi xuống không gian sâu thăm thẳm không đáy, cô ngẩng đầu lên lại bị đè xuống, cô biết cô sắp chết.
Nương theo chút ý thức cuối cùng Cố Ân Ân nhẹ nhàng mở hai mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là ánh mặt trời sáng rực rỡ, xuyên qua ánh mặt trời dường như cô lại thấy Hàn Thành Trì trong khoảng trời trước mặt mình.
Cô nhẹ nhàng giơ tay lên muốn chạm vào nhưng ngón tay vừa nâng lên thì cả người hoàn toàn bị cắt ngang, mất đi tính mạng.
** “Ân Ân, Ân Ân?”
Không biết là ai vẫn luôn gọi tên cô bên tai cô, khiến cô chậm rãi mở mắt ra.
Ý thức cô còn chút mơ hồ, con ngươi cô khẽ xoay chuyển lại phát hiện phòng ngủ này rất quen thuộc, là phòng ngủ của cô từ nhỏ đến lớn.
Không đúng... Cô nhớ cô đi Mỹ, máy bay bị nổ tung giữa bầu trời sau đó cô chết đi, tại sao sau khi cô tỉnh dậy thế mà lại ở trong phòng ngủ của mình?
“Ân Ân, sao con ngủ dậy muộn như vậy, còn chưa rời khỏi giường ư? Con quên hôm nay con phải đi thử áo cưới với Nhất Phàm à.” Bà Cố lôi một bộ quần áo gọn dàng trong tủ quần áo ném cho Cố Ân Ân, thúc giục: “Nhanh mặc quần áo rửa mặt đi, Nhất Phàm vừa mới gọi điện thoại tới nói cậu ấy lập tức đến ngay đấy.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn