Sáu năm không gặp, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Cố Tùng An trong hoàn cảnh như thế này.
Anh mặc áo blouse trắng, ngồi trên bàn làm việc, khẽ ngẩng đầu lên. Ánh mắt ban đầu chỉ là tuỳ tiện lướt qua, nhưng khi nhìn rõ người đến là tôi, ánh mắt sau gọng kính bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Không khí trong giây lát như ngừng lại. Như thể đã trôi qua một thế kỷ, cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Bệnh nhân này, phiền cô đóng cửa lại."
Cơ thể tôi không tự chủ được mà run rẩy, theo bản năng muốn rời đi.
Sao lại là anh ta?
Trước khi đến đã làm qua bài tập về việc khám phụ khoa. Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, lại nhớ đến những khoảnh khắc điên cuồng của chúng tôi trước đây, chân tôi không khỏi mềm nhũn.
Gần như dồn hết sức lực để mở miệng, tôi nói: "Có… bác sĩ nữ không? Tôi muốn đổi."
Nghe vậy, anh ta có chút khó chịu đáp lại: "Bác sĩ không phân biệt nam nữ. Ngồi xuống đi, cô cảm thấy khó chịu ở đâu?"
Dĩ nhiên tôi biết bác sĩ không phân biệt nam nữ. Nghe nói trong mắt bác sĩ, mọi bệnh nhân chỉ như một khối thịt.
Nhưng anh ta là Cố Tùng An mà.
Trong lúc tôi còn đang do dự thì anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt chế giễu, lạnh lùng hỏi: "Sao, coi thường bác sĩ nam à?"
"…"
Câu này sao mà trả lời tuỳ tiện được chứ, tôi làm sao dám?
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành cứng đờ ngồi xuống.
"Khó chịu ở đâu?"
"Gần đây cảm thấy… chỗ đó hơi ngứa."
"Bao lâu rồi?"
"Khoảng… hai tháng rồi."
"Từ lần đầu qu/an h/ệ tì/nh dụ/c đến nay đã bao lâu rồi?"
Bao lâu? Anh ta chẳng lẽ không rõ sao? Hay là, những chuyện quá khứ anh ta đã sớm quên rồi?
Tôi cảm thấy mũi hơi cay, trầm giọng trả lời: "Bảy năm."
"Kết hôn chưa?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
"Chưa."
Có lẽ là do ảo giác của tôi, sau khi tôi trả lời, hình như giọng của Cố Tùng An dường như có chút vui vẻ. Anh ta đang vui vì điều gì chứ?
Đêm mưa hôm đó, anh ta đã tự mình nói với tôi rằng anh ta hận tôi, càng hận chính bản thân mình hơn.
"Có bạn trai chưa?"
Nghĩ đến Diệp Hiểu Đông, tôi do dự một lúc rồi vẫn gật đầu. Lần ăn tối gần đây, anh ấy nói anh có cảm giác tốt về tôi, hỏi tôi có muốn thử hẹn hò không, và tôi đã đồng ý. Tính ra chúng tôi có thể miễn cưỡng coi là bạn trai bạn gái mà?
Gần như giây trước giây sau, ánh mắt của Cố Tùng An lại trở lại cái dáng vẻ lạnh lùng đó. Anh nhíu mày, ngón tay đang gõ trên bàn phím đột nhiên dừng lại: "Được rồi, kiểm tra trước đã, nằm lên đi."
2.
Cả quá trình chẳng khác nào kéo dài hết một ngày dài đăng đẳng.
Tôi nghĩ, nào có cô gái nào mà không căng thẳng khi làm kiểm tra phụ khoa chứ?
May mà Cố Tùng An vẫn giữ được sự chuyên nghiệp, dù mặt anh lạnh như băng nhưng động tác vẫn rất dịu dàng. Ngoài việc kiểm tra thông thường, anh còn cho tôi làm xét nghiệm HPV.
Anh nói ở độ tuổi của tôi, kiểm tra như vậy là cần thiết.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, tôi nào dám phản đối?
Một phần kết quả có trong nửa giờ, đúng như tôi nghĩ, có một số đề liên quan đến viêm nhiễm.
Anh kê cho tôi một ít thuốc, bảo tôi đi thanh toán.
Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, anh lại lạnh lùng bổ sung một câu: "Gần đây tốt nhất nên kiềm chế chuyện qu/an h/ệ tì/nh d/ục, chú ý vệ sinh cá nhân."
Qu/an h/ệ tì/nh d/ục?
Tôi và Diệp Hiểu Đông vẫn chưa đến bước đó. Những năm qua, nhu cầu của tôi đều được giải quyết bằng mấy món đồ chơi nhỏ.
Nhưng nghĩ lại, có gì phải giải thích chứ?
Anh ấy căn bản không quan tâm.
Giữa chúng tôi bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ coi là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Vì vậy, tôi lịch sự gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Nói xong câu này, tôi gần như chạy trốn khỏi phòng.
Không ngờ vừa mở cửa ra, tôi lại gặp người quen.
"Cố Tùng An, tối nay cùng đi ăn cơm nhé."
Bước chân của tôi dừng lại.
Hôm nay ra đường, thật sự nên xem qua lịch âm.
Mấy năm không gặp, Lâm Dĩ Nhu vẫn xinh đẹp như thế. Cô ấy mặc áo blouse trắng giống như Cố Tùng An, trang điểm nhẹ nhàng, cả người toát lên phong thái tự tin và cuốn hút.
Nhìn thấy tôi, Lâm Dĩ Nhu có chút ngạc nhiên. Ánh mắt cô ấy lặng lẽ dò xét tôi, sau đó lịch sự chào: "Chước Chước? Lâu rồi không gặp."
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười: "Lâu rồi không gặp."
Trước đây tôi hay ghen tuông, không cho phép Cố Tùng An và cô ấy quá thân thiết.
Bây giờ thậm chí không có quyền để ghen nữa.
Tôi chuẩn bị rời đi nhưng Lâm Dĩ Nhu đã lấy điện thoại ra, cười nói:
"Kết bạn WeChat đi, lần tới có họp lớp tôi sẽ báo cho cô, mấy năm nay mọi người vẫn thường nhắc đến cô đấy."
3.
Trên đường về nhà, tôi bỗng nhiên nhớ lại quá khứ.
Tôi, Cố Tùng An và Lâm Dĩ Nhu là bạn học cấp ba. Cố Tùng An là một học sinh xuất sắc ở trường, anh cao ráo, da trắng, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và thanh tú.
Mỗi khi anh mặc áo sơ mi trắng đá bóng trên sân, luôn thu hút ánh nhìn của tất cả các nữ sinh trong trường.
Vài năm trước, khi bộ phim truyền hình "Nhớ Em" nổi tiếng, mỗi khi nhìn thấy Lý Tử Duy trong phim, tôi luôn liên tưởng đến gương mặt của Cố Tùng An.
Nửa cuối năm lớp mười, sau khi chia lớp theo ban, chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, tôi đã mặt dày theo đuổi anh suốt hơn hai năm.
Anh luôn dùng bút gõ lên đầu tôi, nói: "Học hành cho tử tế, đừng làm loạn."
Tôi không hiểu anh có ý gì, tưởng rằng tình cảm đơn phương của mình sẽ kết thúc mà không có kết quả.
Tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, cả lớp chúng tôi đi ăn uống và hát hò cùng nhau. Lợi dụng lúc không có ai, tôi không kiềm chế được mà lén hôn anh.
Tôi nhớ hôm đó trời rất nóng, không khí như đang cuộn trào vì sức nóng.
Còn nóng hơn cả không khí là đôi môi của Cố Tùng An.
Ánh trăng rất sáng, đôi môi chàng thiếu niên mềm mại, mang theo một chút hương vị của rượu.
Tôi chạm vào môi anh, anh đã mở mắt. Sự can đảm của tôi cũng theo đó mà biến mất trong chốc lát, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Ai ngờ anh lại siết chặt eo tôi, chủ động chiếm thế thượng phong.
Tôi không biết đã hôn bao lâu, cho đến khi cả người tôi mềm nhũn, gần như không thể thở nổi, anh mới chịu buông tôi ra.
Anh cúi đầu, khàn giọng nói: "Để anh đưa em về nhà, hôn nữa là có chuyện đấy."
Tối đó khi về đến nhà, tôi phát hiện môi mình đã sưng lên.
Ai ngờ anh lại trách ngược: "Lần sau nhẹ thôi, em làm anh rách cả môi rồi."
"…"
Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Sau đó chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Từ những ngày tháng non nớt ban đầu, dần dần chúng tôi trở nên thân mật hơn, tình cảm ngày càng sâu đậm.
Nhưng cuộc vui thì thường chả được bao nhiêu.
Mẹ và dì tôi lần lượt qua đời, tôi tình cờ biết được lịch sử bệnh tật của gia đình mình. Đó là một căn bệnh vô cùng hiếm gặp trên toàn thế giới, khả năng tôi di truyền là rất lớn.
Ra đi sớm là chuyện có thể bất ngờ xảy đến, cũng có thể sẽ di truyền cho con cái của mình.
Tôi sợ hãi vô cùng.
Khi tôi khóc tìm đến Cố Tùng An, anh đang ở cùng Lâm Dĩ Nhu.
Lâm Dĩ Nhu xúc động hỏi anh: "Ông nội đã sắp xếp xong việc du học của chúng ta rồi, tại sao anh không đi? Là vì Kỷ Chước Chước sao? Cô ấy sẽ kéo anh xuống."
Đúng vậy, tôi sẽ kéo Cố Tùng An xuống.
Tôi đã tận mắt chứng kiến bố và ông ngoại đau buồn đến mức trong một đêm mà như già đi cả chục tuổi.
Còn Cố Tùng An của tôi, anh ấy còn có một tương lai sáng lạn, anh nên luôn tràn đầy khí thế.
Vì vậy, tôi đã đề nghị chia tay.
Hôm đó là sinh nhật của anh. Tôi đã tự tay đan cho anh một chiếc khăn quàng đỏ, định tặng nó cho anh và ghé sát vào tai anh nói:
"Cố Tùng An, em yêu anh, mãi mãi."
Nhưng cuối cùng tôi lại không đến. Cả đêm không nghe điện thoại của anh.
Anh đợi tôi dưới ký túc xá cả đêm, cho đến khi mềm lòng mới chạy xuống gặp anh.