Cố Tùng An cứng đầu đứng đợi ở đó, vừa nhìn thấy tôi thì đôi mắt lập tức bừng sáng.
"Cố Tùng An, chúng ta chia tay đi."
Vừa dứt lời định quay người đi, cổ tay đã bị anh nắm chặt: "Cho anh một lý do."
Mắt anh đỏ hoe, nước mưa chảy xuống gương mặt tuấn tú, rơi thẳng vào lòng tôi.
"Em cảm thấy không còn thú vị nữa. Hẹn hò không vui chút nào, em thích anh lạnh lùng như trước đây hơn, bây giờ anh quá dịu dàng, em không thích."
Nói những lời này, giống như chuyện chẳng có gì to tát, chẳng đáng để chia tay cả, một lý do tàn nhẫn.
Nhưng thực ra tim tôi đang đau đến không thở nổi.
Xin lỗi vì tôi đã nói dối.
Rõ ràng là tôi thích nhất dáng vẻ lạnh lùng của anh với người khác, chỉ riêng với tôi là nhiệt tình.
Cố Tùng An mím chặt môi. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ, dường như muốn tìm ra sơ hở trong lời nói dối của tôi.
Đáng tiếc, anh thất bại rồi.
Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã khóc rất nhiều đêm. Kỷ Chước Chước của đêm đó là diễn viên xuất sắc nhất thế giới.
Sau một hồi lâu im lặng, anh hạ mình cầu xin tôi: "Không chia tay được không? Em thích anh của trước kia, anh có thể thay đổi."
Tôi không thích một Cố Tùng An như vậy, anh nên luôn kiêu ngạo, không cúi đầu vì bất kỳ ai.
Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ, lạnh lùng từ chối: "Không cần thiết."
Nói xong câu đó, tôi quay về ký túc xá, chặn tất cả các liên lạc của anh.
Anh cố gắng hòa giải suốt nửa năm, biết không thể thay đổi tôi, cuối cùng anh từ bỏ và ra nước ngoài cùng Lâm Dĩ Nhu.
Sau đó, tôi nghe nói họ đã ở bên nhau.
Thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, trở thành một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.
Tốt thôi, tôi đã trả lại cuộc sống của anh cho anh.
Vừa về đến nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ Diệp Hiểu Đông.
"Chước Chước, tối nay em rảnh không? Anh bạn thân của anh tổ chức sinh nhật, em có muốn đến không?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Ban đầu tôi định từ chối.
Vì Cố Tùng An mà hôm nay tâm trạng tôi rất rối.
Nhưng Diệp Hiểu Đông không ngừng thuyết phục tôi, nói rằng bạn bè của anh đều muốn gặp tôi, chỉ cần ngồi một chút thôi, không lâu lắm đâu.
Cuối cùng, tôi đã đồng ý.
Nhưng vừa đến nơi, tôi đã lập tức hối hận.
Vì Cố Tùng An cũng ở đó.
5.
Khi tôi đến nơi, họ đã ăn xong bữa tối, đang chuẩn bị cho cuộc vui thứ hai tại KTV.
Vừa đẩy cửa phòng karaoke, vô số ánh mắt liền đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Diệp Hiểu Đông nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người: "Đây là bạn gái của tôi, một nhà văn tài năng."
Nghe thấy danh phận của tôi, mọi người liền tò mò hỏi.
"Mỹ nhân ơi, bút danh của chị là gì vậy? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
"Tiểu thuyết của chị tên là gì thế? Tôi rất thích đọc tiểu thuyết đó."
Trán tôi không ngừng túa mồ hôi lạnh.
Làm sao mà giải thích cho họ hiểu, là nhà văn cũng có this có that đây...
Dư Hoa viết "Sống," Lưu Từ Hân viết "Tam Thể," còn tác phẩm của tôi, Kỷ Chước Chước, tên là "Tổng Tài, Phu Nhân Lại Dắt Thiếu Gia Bỏ Nhà Ra Đi."
Thật là ngượng chec mất.
Tôi cố gắng cười gượng, tìm một cái cớ quen thuộc: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh."
Lề mề trong nhà vệ sinh một lúc lâu, tôi mới quay lại phòng.
Diệp Hiểu Đông lo lắng hỏi: "Chước Chước, em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là dạ dày có chút khó chịu thôi."
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh đột nhiên xen vào: "Kỷ tiểu thư nói sai rồi, rõ ràng là em khó chịu ở chỗ khác."
Giọng nói quen thuộc, tôi vừa nghe thấy sáng nay.
Tôi chỉ đành quay người lại, cứng rắn đối diện.
Quả nhiên là Cố Tùng An.
Dù miệng lưỡi cay độc nhưng không thể phủ nhận, mắt thẩm mỹ của tôi thời trẻ thật sự không tồi.
Lúc này anh đã thay áo blouse trắng, mặc một chiếc áo khoác da đen, kết hợp với áo thun trắng và quần jeans.
Rõ ràng trong phòng có rất nhiều đàn ông, nhưng anh vẫn là người nổi bật nhất.
Diệp Hiểu Đông nghe lời của Cố Tùng An, liền vội vã quan tâm hỏi: "Chước Chước, em không khỏe chỗ nào? Sao không nói với anh?"
Tôi cười gượng một tiếng: "Không có gì đâu, anh đừng nghe anh ta nói bậy, em không quen anh ta."
Vừa nói xong, một tiếng cười lạnh sau lưng vang lên.
Sau đó, Cố Tùng An nhanh chóng rời khỏi phòng karaoke.
Tôi cố gắng chịu đựng thêm vài giờ nữa, cuối cùng cuộc vui cũng kết thúc. Diệp Hiểu Đông ga lăng đưa tôi xuống dưới lầu, tôi đang chuẩn bị xuống xe, thì anh ta đột nhiên tiến lại gần, nhanh chóng hôn lên má tôi một cái.
"Chúc em ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm nhé." Anh ta mỉm cười nói.
Trong giây lát, sắc mặt tôi đông cứng lại: "Tôi nghĩ chúng ta không hợp, nên dừng lại tại đây thôi."
6.
Câu nói đó đã lởn vởn trong đầu tôi suốt cả đêm.
Ban đầu tôi cảm thấy anh ta không tệ, là người địa phương, công chức, lương ổn định, nhìn cũng hiền lành.
Bố tôi luôn mong tôi lập gia đình, mấy năm qua ông đều vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Khi quen Diệp Hiểu Đông, tôi đã thẳng thắn nói với anh ta rằng, có thể sau này tôi không thể sinh con. Anh ta nói không sao, anh ta cũng đang tính chuyện sống không con cái.
Vậy nên chúng tôi đã gặp nhau vài lần, tôi đồng ý thử hẹn hò.
Nhưng tối nay, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi không thích việc anh ta coi công việc của tôi như một công cụ để khoe mẽ với bạn bè.
Tôi không thích việc anh ta chạm vào tôi mà không xin phép.
Và thực ra, tôi… chẳng hề thích anh ta.
Lúc Diệp Hiểu Đông rời đi, mặt anh ta trông rất khó coi, tôi thở dài, chuẩn bị bấm thang máy.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một câu hỏi lạnh lùng: "Anh ta là người mới của em à?"
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tùng An không biết từ đâu xuất hiện.
Lạ thật, anh ta không phải đã rời đi từ trước rồi sao?
"Bác sĩ Cố, phiền anh nói chuyện cho đàng hoàng."
Người mới sao?
Vậy chẳng khác nào nói tôi là một người phụ nữ lăng nhăng.
Cố Tùng An cau mày, một lúc sau mới mở miệng: "Người bạn trai này của em không ổn, đổi người khác đi."
Câu nói này thật sự vô lý.
Chúng tôi đã chia tay sáu năm rồi.
Một người yêu cũ đúng nghĩa, phải giống như một người đã chế/t, mãi mãi chôn sâu dưới mộ, đúng không?
Huống hồ, giờ anh ta còn có bạn gái.
Tôi không nói gì thêm với anh ta, bước thẳng vào thang máy. Ai ngờ anh ta cũng bước vào theo.
"Bác sĩ Cố, muộn rồi, anh nên về đi." Tôi bất lực đuổi khéo.
Tính cách của Cố Tùng An dường như đã thay đổi rất nhiều. Thời trung học thì luôn kiêu ngạo và lạnh lùng. Khi yêu lại luôn dịu dàng, chu đáo.
Nhưng bây giờ, từ sáng đến tối trong KTV, anh ta liên tục chế giễu tôi.
Rốt cuộc anh ta muốn gì?
T/rả t/hù vì tôi đã bỏ rơi anh ta sao?
Chẳng mấy chốc thang máy đã lên đến tầng bốn, tôi ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng 402 chuẩn bị mở cửa.
Vừa định bước vào, anh ta cũng theo vào.
"Cố…"
Chưa kịp nói xong, anh ta đã cúi đầu xuống hôn tôi.
Giống như đêm bảy năm trước, mang theo hơi men. Khác biệt là, đêm đó anh ta rất dịu dàng.
Nhưng đêm nay lại như một kẻ điê/n.
Đầu tôi bỗng nổ tung, theo bản năng muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng sức lực người đàn ông thực sự quá khủng bố. Tôi càng đẩy, thì anh ta lại càng hôn mạnh hơn.
Như thể muốn trút hết nỗi bất mãn, tức giận khi bị bỏ rơi sáu năm trước vào nụ hôn này.