Hạ Vi Tử có chút khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lặng lẽ hô hào trong lòng: Thiếu gia, em thật không phải cố ý xem trộm đồ của cậu. Thật sự là lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà. Xin cậu đừng dùng ánh mắt bén nhọn này nhìn em, áp lực của em rất lớn…..
Lúc này, Hạ Vi Tử phi thường muốn giả bộ bất tỉnh, lúng túng ước gì có một cái động mà chui vào.
”Ngẩng đầu lên!”
Giọng nói lạnh lùng lại lần nữa truyền đến, trong lòng Hạ Vi Tử căng thẳng, theo bản năng mà làm theo mệnh lệnh, nhìn về phía cặp mắt khiếp người kia. Cô nháy đôi mắt to linh động, làm ra một bộ mặt vô tội.
Dưới ánh mặt trời, bộ dáng của Tiêu Tử Thăng tất cả lọt vào trong mắt Hạ Vi Tử. Cô không nhịn được lại cảm thán trong lòng. Bộ dáng thiếu gia thật là nhìn mãi không chán. Mỗi lần cô nhìn thấy thíu gia nhà cô, cũng sẽ không nhịn được mà len lén nuốt nước miếng.
Mặc dù Tiêu Tử Thăng đối với bất kỳ người nào cũng là thái độ lạnh như băng như thế này, nhưng thật lòng mà nói, anh lớn lên thật là hấp dẫn phụ nữ. Hơn nữa giống như bây giờ đứng dưới ánh mặt trời, anh thoạt nhìn rất là xinh đẹp.
Tiêu Tử Thăng có một đầu tóc ngắn hơi xốc xếch, đường nét khuôn mặt rõ ràng giống như được gọt giũa, ngũ quan lại cực kỳ tuấn tú, da mặt trắng nõn, hồng hào, hai bên cánh mũi có một chút mồ hô, đôi môi dày đóng chặt thành một đường. Đặc biệt nhất là đôi mắt, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng mà hờ hững, phối hợp chung một chỗ, có loại cảm giác đặc biệt không nói thành lời.
Hôm nay anh ăn mặc rất hưu nhàn, có thể là vừa vận động xong. Áo sơ mi màu trắng nửa ướt dính vào trên người anh, hơi có chút trong suốt. Anh tùy ý mở ra hai cúc áo, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Ánh mắt Hạ Vi Tử theo giọt nước phơi bày trên da thịt của Tiêu Tử Thăng chảy từ trên mặt, một đường lăn vào trong áo sơ mi trắng của anh. Cô lầu bầu một tiếng, nuốt nước mếng một cái, phỏng đoán vóc người hoàn mỹ của anh, không biết cảm giác khi sờ vào sẽ như thế nào?
Hạ Vi Tử hoàn toàn không có chút ý biểu cảm của cô hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Tử Thăng. Anh không để người khác nhận ra mà nhếch nhếch khóe miệng, giọng nói cũng không lạnh như băng giống như vừa nảy. “Hạ Vi Tử, tôi đã nói qua rất nhiều lần, đừng gọi tôi là thiếu gia nữa.”
”A? Thiếu gia!” Hạ Vi Tử thu hồi ánh mắt, đầu lắc giống như trống bỏi. “Không được, không được, đây là quy tắc.”
”Người nào quy định?”
”Quản gia đại nhân nha! Ách. . . . . . Cũng chính là cha của em.” Hạ Vi Tử ủy khuất nín nghẹn miệng. “Còn có, thiếu gia không thích Vi Tử, không muốn Vi Tử chăm sóc cậu sao?”
”Em nghĩ quá nhiều.”
”Vậy, tại sao . . . . .” Hạ Vi Tử há miệng, cuối cùng vẫn nuốt nghi ngờ vào trong bụng.
Từ nhỏ cha đã dạy cô, muốn làm một nữ giúp việc giỏi, chính là phải phục tùng mệnh lệnh. Nhưng mà, Tiêu Tử Thăng lại không muốn cô hầu hạ, mệnh lệnh này làm cô không biết phải phục tùng như thế nào.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Hạ Vi Tử liền khó chịu. Cô không cách nào tưởng tượng nếu như Tiêu Tử Thăng không muốn cô. Sau này cô nên làm cái gì bây giờ? Thiếu gia nhà cô chính là chủ nhân của cô, là người cô ngưỡng mộ, cũng là mẫu bạn trai cô hướng tới.
Tiêu Tử Thăng vô cùng hiểu rõ Hạ Vi Tử, cô hầu ngốc từ nhỏ đã luôn đi theo sau mông anh, yêu thích nhất là ảo tưởng.
Lúc này, biểu tình Hạ Vi Tử một lát cô đơn, một lát đau khổ, trong đầu không biết lại đang suy nghĩ cái gì. Tiêu Tử Thăng thường xuyên có loại xung động muốn tách cái đầu nhỏ của cô ra, xem một chút bên trong rốt cuộc là chứa những thứ gì. Như thế nào mà thế giới của cô và những người khác lại không giống nhau, thứ nghĩ ra được cũng vô cùng kỳ quặc.
”Hạ Vi Tử, đầu óc chết tiệt của em chỉ suy nghĩ muốn làm nữ hầu của tôi thôi sao?” Lời Tiêu Tử Thăng có chút bất đắc dĩ. “Nếu như tương lai tôi ra nước ngoài đi học, hoặc là rời đi nơi này, em liền không cách nào trở thành nữ hầu của tôi được nữa. Cho nên không bằng thừa dịp này mà suy nghĩ thật kỹ chuyện tương lai đi. Nói thí dụ như….. Tương lai em muốn tìm một người bạn trai như thế nào? Hoặc là lập tức phải tham gia cuộc thi, nghĩ xem em muốn đi học trường đại học gì? Con người khi còn sống có rất nhiều con đường để lựa chọn.”
“. . . . . .” Hạ Vi Tử nghe xong lời của Tiêu Tử Thăng nói, vẻ mặt sợ ngây người.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây hay sao? Thiếu gia sao lại trở nên thân thiện dễ gần như vậy? Cô lớn như vậy, lần đầu tiên nghe thiếu gia nói một lần nhiều như thế…. Thật sự là làm cho người ta rất kinh hãi.
Không đúng. . . . . . Đợi đã nào...!