Hạ Vi Tử hét lên, nhanh chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ở trong hành lang hô to: “Cha! Không đúng...... Quản gia đại nhân! Lão gia, không xong! Thiếu gia nói cậu ấy muốn ra nước ngoài...... du học! Thiếu gia muốn vứt bỏ người ta ra nước ngoài học...... Hu hu hu.....”
Hỏng bét! Nhất thời nhanh miệng nói lộ ra rồi.
Tiêu Tử Thăng nhìn bóng lưng Hạ Vi Tử chạy đi, im lặng xoa trán. Nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, bình thường cô luôn là đại não thoát tuyến, hôm nay sao đột nhiên lại thông minh như vậy? Thật sự là cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc, thành sự không có, bại sự có thừa.
Tin Tiêu Tử Thăng ra nước ngoài du học, không tới một tiếng đồng hồ thì mọi người trong nhà họ Tiêu đều biết. Không thể không kể đến công lao cổ động tuyên truyền của cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc.
Vì thế, Đại quản gia nhà họ Tiêu, cũng chính là cha của Hạ Vi Tử, Hạ Khải Toàn, không thể không ở trong phòng bếp tiến hành một cuộc đối thoại nghiêm túc giữa quan hệ cấp trên cấp dưới.
”Hạ Vi Tử, chính miệng thiếu gia nói muốn xuất ngoại?”
Hạ Vi Tử quay đầu đi suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không có.”
Hạ Khải Toàn nghe cô nói như vậy, cả khuôn mặt lập tức xanh biếc, sưng mặt lên quát: “Vậy con lại dám làm trên dưới tán loạn, la hét cái gì? Tại sao có thể tùy tiện nói lung tung việc thiếu gia phải rời khỏi nước hả?”
”Cha, trực giác của phụ nữ rất chính xác, là con đoán được!” Hạ Vi Tử không phục nguỵ biện.
”Hừ! Nhất định là con lại suy nghĩ lung tung.” Hạ Khải Toàn giận đến run rẩy, chỉ vào con gái mình, “Cha còn không hiểu con sao? Từ nhỏ đến lớn đều thích ảo tưởng, trong đầu cả ngày đều là những suy nghĩ không giải thích được. Con nói cái bộ dạng này của con, như thế nào làm được nữ hầu thiếp thân của thiếu gia?”
”Con.....” Hạ Vi Tử muốn nói cô nhìn thấy quyển sách “Hướng dẫn du học” có bìa màu lam trên bàn Tiêu Tử Thăng, nhưng vừa nghĩ tới cha đã từng nói: Làm một nữ hầu nhất định phải tẫn chức trách, không thể lộn xộn đụng vào đồ của chủ nhân. Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là nuốt lời này vào trong bụng, không hề đề cập tới.
Hạ Khải Toàn nhìn thấy con gái mình lộ ra vẻ mặt chột dạ, lại nói lời thấm thía. “Vi Tử, năm nay con cũng đã mười tám tuổi, lập tức sẽ phải tham gia cuộc thi, cũng là thời điểm nên nghĩ xem con đường tương lai phải đi như thế nào. Có phải thật sự muốn làm nữ hầu hay không? Con đường một nữ hầu chuyên nghiệp rất là gian nan, cũng không phải chỉ cần xử lý tốt chuyện nhà, tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân là được. Ở thời điểm con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn có cơ hội lựa chọn buông tha. Cha cũng không phải nhất định muốn con làm một nữ hầu. Chỉ cần con thật sự vui vẻ, ít ảo tưởng một chút, ba mới có thể yên tâm về con.”
Hạ Vi Tử lần nữa sửng sốt, đây là người thứ hai trong hôm nay nói lời giống nhau như thế với cô.
Tiêu Tử Thăng khuyên cô không làm nữ hầu cô cũng không ngại, bởi vì anh căn bản không hiểu quyết tâm trở thành nữ hầu của cô kiên định cỡ nào. Nhưng mà ngay cả cha cũng không hiểu suy nghĩ của cô, làm cho cô rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ cha đã quên việc ông đã đồng ý nguyện vọng của cô khi còn bé rồi hay sao?
Nữ hầu, là nguyện vọng sinh nhật đầu tiên từ khi cô hiểu chuyện tới nay, càng thêm hạ quyết tâm không thay đổi lời thề.
Năm Hạ Vi Tử ra đời, Hạ Khải Toàn đã là Đại quản gia nhà họ Tiêu. Một nhà ba người sống tại nhà họ Tiêu, một lần ở chính là mười tám năm. Hôm nay Hạ Vi Tử cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh tươi.
Tiêu Tử Thăng lớn hơn Hạ Vi Tử năm tuổi. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng xem như là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Thời điểm Hạ Vi Tử bảy tuổi, cha cô bảo mẹ cô làm cho cô một bộ đồng phục nữ hầu nhỏ. Bởi vì mẹ cô là người Nhật Bản, cho nên làm trang phục nữ hầu đặc biệt đáng yêu, ngay cả người cha nghiêm túc cũng khen không dứt miệng.
Năm ấy Tiêu Tử Thăng sinh nhật mười hai tuổi, cô chính là mặc bộ trang phục nữ hầu nhỏ nhắn tham gia tiệc sinh nhật của anh.
Buổi tiệc mời đến rất nhiều thiếu gia cùng tiểu thư có tiền. Hạ Vi Tử mặc bộ trang phục nữ hầu nhỏ, tò mò, nhút nhát, đi vào bữa tiệc. Sự xuất hiện của cô cũng không làm cho người khác chú ý, tất cả mọi người đều vui vẻ cười đùa.
Khi cô đi tới trước bàn ăn, muốn cầm lên cái bánh kem tinh xảo ngon miệng thì một tiếng cười nhạo chói tai từ bên cạnh truyền đến.
Hạ Vi Tử đã không còn nhớ bộ dáng vị tiểu thư kiêu ngạo như Khổng Tước kia như thế nào. Nhưng mà lời nói của cô ta lại giống như một cây gai, thẳng tấp đâm vào trong lòng cô. Mỗi lần cô nhớ lại trái tim dường như cũng đang rỉ máu.
Tiểu thư kiêu ngạo kia chỉ vào mũi cô mà nói: “Mọi người nhìn, cô bé này mặc trang phục nữ hầu, thế nhưng lại đi vào đây muốn len lén ăn đồ ăn. Nhìn quần áo của cô ta thật là xấu xí!”
Tiếng cười nhạo của cô tiểu thư kiêu ngạo kia được đám bạn bè phụ họa, càng ngày càng nhiều thiếu gia tiểu thư hư gia nhập vào phe cánh cười nhạo. Hiện trường dần dần náo nhiệt lên, mỗi người đều giống như đang nhìn quái vật mà nhìn chằm chằm cô, phát ra tiếng cười điên cuồng lại chói tai. Mỗi người ở đây đều đang cười cô, một cô nữ hầu nhỏ mà lại chạy đến tham gia tiệc sinh nhật của người nhà giàu.
Trận cười nhạo bất ngờ xảy ra dọa sợ Hạ Vi Tử bảy tuổi. Cô ngân ngấn nước mắt, mờ mịt nhìn đám trẻ con bốn phía đang cười to. Cô không không hiểu, tại sao đám người kia lại cười nhạo mình, nụ cười kia chói mắt như vậy, dọa cho cô sợ đến muốn chạy trốn, muốn tìm một góc tối không người thấp giọng khóc thút thít.
Cô từng bước, từng bước từ từ lui trở về phía cửa lớn, mới vừa xoay người lại, cánh tay nhỏ bé liền bị người khác cứng rắn kéo trở lại.
Hạ Vi Tử bị đau, lại bị dọa cho sợ đến ngay cả nước mắt cũng không kềm chế được mà rơi xuống. Cô kinh ngạc nhìn cậu bé cao lớn hơn cô rất nhiều trước mắt.
Là..... Thiếu gia!
”Thiếu gia......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Tử khóc đến đỏ bừng, nước mũi dầm dề, giống như con mèo con bị ủy khuất.
Mặc dù lúc ấy Tiêu Tử Thăng tuổi còn rất nhỏ, còn chưa có không thích cười, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt nhìn người khác cũng hờ hững. Nhưng cậu đã rất có dáng vẻ, phong thái của một thiếu gia xã hội thượng lưu. Vẻ mặt đâu ra đấy làm cho người ta thấy liền ngây người. Cậu ưu nhã từ trong túi áo tây trang nhỏ rút ra một cái khăn tay, dịu dàng lau nước mắt, nước mũi trên mặt của Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử cả đời này cũng sẽ không quên, bé trai giống như hoàng tử đứng bên cạnh cô, động tác ôn nhu cỡ nào, ánh mắt tràn đầy ấm áp, mỗi một động tác của anh, thậm chí ngay cả giọng nói khi anh nói chuyện, cô đều nhớ rất rõ ràng.
Tiêu Tử Thăng lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Tử, kéo tay của cô đi tới giữa sân, dùng giọng nói đặc biệt trong trẽo, lạnh lùng của cậu mà nói: “Đây là nữ hầu nhỏ của tôi, tương lai sẽ trở thành nữ hầu thiếp thân của tôi.”
Tại chỗ đám trẻ cũng ngây ngẩn cả người. Cho dù bọn họ còn nhỏ, nhưng các thiếu gia, tiểu thư trong xã hội thượng lưu, từ nhỏ đã biết rõ, nữ hầu thiếp thân khác với nữ hầu. Một nữ hầu thiếp thân, trong gia đình giàu có ở xã hội thượng lưu, có ý nghĩa người đó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực trong gia tộc.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt lần nữa tụ tập tại trên người cô bé nhỏ có khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm nhem ở giữa sân kia. Trong lòng mỗi người đều nổi lên câu hỏi: Cô gái nhỏ này thật sự có thể đảm đương chức nữ hầu thiếp thân nhà họ Tiêu sao?
Nhưng mà, biểu tình trên mặt Tiêu Tử Thăng lại làm cho người ta không dám hỏi lại. Giọng nói non nớt của cậu giống như là một tuyên bố nhất định. Cậu đang thông báo với mọi người, cậu là người nối nghiệp tương lai nhà họ Tiêu, đối với lựa chọn nữ hầu thiếp thân đã là quyết định dứt khoát.
Cũng chính là vào năm ấy, Hạ Vi Tử bảy tuổi từ sâu trong đáy lòng đã lập một chí hướng vĩ đại. Cuộc đời của cô sẽ là nữ hầu trung thành có một không hai của thiếu gia. Cô nên vì trở thành nữ hầu thiếp thân của Tiêu Tử Thăng mà cố gắng.
Lời nói của Tiêu Tử Tăng giống như là một cái đóng dấu, khắc vào trong sinh mạng của một Hạ Vi Tử chỉ có bảy tuổi, vô luận là qua bao nhiêu năm tháng tẩy rửa, cũng không phai nhạt lời thề ban đầu.
Chỉ là, Tiêu Tử Thăng mười hai tuổi cũng không biết, một câu nói của cậu lại thay đổi một con người khi còn sống. Cậu càng không biết, bánh răng vận mệnh từ lúc đó đã bắt đầu biến động số mạng của hai người.
Nhà họ Tiêu trước mấy đời có huyết thống quý tộc nước Anh, cha của Tiêu Tử Thăng là sinh ra ở nước Anh, tiếp nhận sự giáo dục cùng lý tưởng phục vụ của người Anh. Sau khi trở lại Đài Loan an cư lập nghiệp, cha của Tiêu Tử Thăng tiếp tục sử dụng chế độ quản gia của nước Anh, trong nhà còn thuê mấy người nữ giúp việc.
Hạ Khải Toàn là quản gia đệ nhất nhà họ Tiêu. Năm ấy, lúc Hạ Vi Tử bảy tuổi, con gái của ông, sau khi bị người thừa kế tương lai nhà họ Tiêu tuyên bố sẽ trở thành nữ hầu thiếp thân, cũng danh chính ngôn thuận trở thành một phần tử của nữ hầu nhà họ Tiêu.
Cha của Tiêu Tử Thăng, Tiêu Dật, rất thích cô bé Hạ Vi Tử này. Bởi vì cô cùng một dạng với cha cô, vô cùng trung thành với chủ nhân. Mặc dù thỉnh thoảng có hành động thoát tuyến, nhưng ít nhất hôm nay đã làm được một việc, để cho ông biết được ý tưởng Tiêu Tử Thăng muốn ra nước ngoài du học.
”Tử Thăng, Vi Tử khóc chạy tới nói với cha con muốn ra nước ngoài du học, con có gì muốn giải thích với cha hay không?”
Tiêu Dật là một thương nhân chính gốc. còn chưa tốt nghiệp đại học liền theo ông nội của Tiêu Tử Thăng đi làm ăn. Ông có đầu óc thương nhân, ánh mắt nhạy bén có thể nhìn thấu mọi việc. Nhưng duy nhất đối với người con trai này, lại luôn đoán không ra suy nghĩ trong đầu anh.
Nếu không, ông cũng sẽ không đến bây giờ mới biết Tiêu Tử Thăng có tính toán muốn ra nước ngoài du học. Ông nghĩ đến tin tức này là biết được từ một nữ hầu, liền cảm giác người làm cha này thật sự là rất cực khổ.
Tiêu Tử Thăng trấn định tự nhiên ngồi xuống đối diện Tiêu Dật, vẻ mặt hững hờ, giọng nói lạnh lùng trong trẻo đáp: “Lời Hạ Vi Tử nói là sự thật, con không có gì muốn giải thích.”
”Con......” Tiêu Dật nổi đóa, nếu như nói Hạ Vi Tử là ngây thơ tự nhiên, như vậy Tiêu Tử Thăng ở cùng một mái hiên tuyệt đối là mặt than tự nhiên!
Tiêu Tử Thăng lúc nhỏ liền không thích cười với người khác, hoặc là lộ ra biểu tình quá lớn gì. Lúc ấy, Tiêu Dật còn cảm thấy đứa con trai này rất cá tính. Nhưng mà theo độ tuổi ngày càng lớn của anh, loại tính tình quái đảng này càng thêm nghiêm trọng, giống như là hận không thể viết bốn chữ to “người lạ chớ gần” trên mặt. Nếu như trên người anh có chỗ để cắm điện vào, cũng có thể trực tiếp sử dụng như tủ lạnh.
Tiêu Dật thực sự thấy không quen con trai của mình lại đối xử với cha mình cũng là một bộ dáng thái độ lạnh như băng.
Ông có chút tức giận, vỗ bàn một cái, đứng lên. “Vì sao nhất định phải ra nước ngoài học?”
Vừa dứt lời, cửa lớn phòng sách đột nhiệt bị người đụng cái rầm, người tới không phải ai khác, chính là cô nữ hầu ngu ngốc vừa đi tố cáo.
Hạ Vi Tử đang chuẩn bị đi vào phòng sách quét dọn bị tiếng rống giận bên trong làm sợ hết hồn, cửa phòng sách không có khóa, cô còn chưa đứng vững, chân liền lảo đảo, bổ nhào về phía trước.
Chỉ nghe Hạ Vi Tử “ai yêu” một tiếng, đầu rạp xuống đất ngã vào phòng sách, cả khuôn mặt dán trên mặt đất. Cái khăn đội đầu của nữ hầu nghiêng qua một bên, chiếc váy xòe bù xù chỉ có thể che lại cái mông nhỏ, chân mang vớ màu phấn hồng không có khép lại, tư thế đặc biệt hấp dẫn.
Trong phòng, hai cha con bị Hạ Vi Tử đột nhiên xuất hiện làm cắt đứt cuộc nói chuyện. Mà cô hầu nữ tư thế bất nhã đang nằm trên mặt đất giùng giằng, cánh tay trắng nõn mãnh khảnh cố gắng chống đỡ trên mặt đất muốn bò dậy.
Tiêu Tử Thăng nheo mắt, gần như là theo bản năng, đứng lên đi tới trước mặt Hạ Vi Tử, đưa lưng về phía Tiêu Dật mà đứng. Vừa đúng lúc ngăng trở ánh mắt của ông, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói với cô gái còn ngồi dưới đất. “Hạ Vi Tử, em ở đây nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
”Hu......” Hạ Vi Tử cảm thấy cả người đều đau. Hơn nữa giọng nói của Tiêu Tử Thăng so với trước đây càng làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt, xem ra cô lại chọc cho thiếu gia không vui......
Cô nâng cánh tay lên, giãy giụa ngồi dậy, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hít hít mũi, bộ dáng buồn bã giải thích: “Thiếu gia, em thật không phải là cố ý muốn nghe lén lão gia cùng thiếu gia nói chuyện….. Ách, thiếu gia, cậu có thể tránh ra một chút hay không? Để cho em hướng mặt về phía lão gia nói chuyện, như vậy mới có thể biểu thị sự tôn trọng của em đối với lão gia.”
Tiêu Tử Thăng đối với lời nói của cô không có chút động tĩnh nào. Anh rũ mắt xuống, nhàn nhạt quét qua một chút một góc chiếc váy bù xù của cô, dưới làn váy màu hồng là một chút màu đen viền tơ.
Nữ hầu nhỏ ngu ngốc......
Tiêu Tử Thăng hơi nhếch khóe miệng không thể nhận ra, chậm rãi cúi người xuống, từng chút từng chút đến gần khuôn mặt của Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử bị động tác của Tiêu Tử Thăng làm cho mê hoặc, không hiểu nhìn anh từ từ nhích lại gần mình. Càng đến gần, cô càng cảm thấy cả người nóng lên, hô hấp của anh đến gần, bao vây lấy cô, làm cho hô hấp của cô có chút không thông, mặt Hạ Vi Tử đỏ lên đến mức muốn đốt cháy.
Cô đá rất lâu không có ở một khoảng cách gần như vậy với thiếu gia mà cô sùng bái. Kể từ khi Tiêu Tử Thăng mười tám tuổi, giống như liền bắt đầu trở nên rất ghét cô, đối với cô luôn luôn lạnh lùng.
Mặc dù Tiêu Tử Thăng đối với bất kỳ người nào cũng là thái độ lạnh như băng như vậy, nhưng đối với bạn chơi chung từ nhỏ cùng nhau lớn lên như cô, vì sao cũng là bộ dạng không nói cười tùy tiện chứ?
Chỉ là thời gian mấy giây, trong đầu Hạ Vi Tử lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Ánh mắt linh động của cô toát ra rất nhiều bong bóng màu hồng. Thiếu gia càng ngày càng gần, cậu ấy cúi đầu rồi...... Thiếu gia muốn...... Thiếu gia muốn......
Gương mặt Hạ Vi Tử say mê nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn ra.
Đột nhiên cô cảm giác quần áo bị người ta nắm, trong lòng không khỏi cảm thán: Thiếu gia, có phải cậu quá nóng lòng rồi hay không? Quá nhiệt tình rồi, hơn nữa lão gia còn ang nhìn đó…… Không đúng, vì sao thiếu gia lại kéo cổ áo của cô?
Hạ Vi Tử chợt mở mắt ra, kêu to lên: “A! Ấy, thiếu gia...... Này, này! Thiếu gia, sao cậu lại nắm cổ áo của em?!”
Tiêu Tử Thăng không để ý đến tiếng la hét của cô hầu nữ nhỏ bên cạnh. Cậu nắm cổ áo cô lên, dùng sức nhấc một cái, kéo cô từ dưới mặt đất đứng dậy, đi hai bước, ném cô ra ngoài cửa, nói: “Người lớn nói chuyện, con nít không nên tới gần.”
Anh vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng sách lại, giống như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt quét một vòng trên người cô. Cuối cùng rơi vào cái váy ngắn bù xù trên người Hạ Vi Tử, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Em mặc cái váy này thật là xấu, sau này tất cả nữ giúp việc trong nhà đều phải mặc quần dài màu đen, da thịt lộ ra bên ngoài không thể vượt qua da thịt trên người 10%.”
Hạ Vi Tử nhìn thiếu gia mà cô sùng bái nhất, ở trước mặt cô “rầm” một tiếng, đóng cửa phòng sách lại. Để lại khuôn mặt khiếp sợ của cô đứng ngoài cửa, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Da thịt lộ ra ngoài không thể vượt qua da thịt cơ thể10%......
Hạ Vi Tử yên lặng im lặng. Chỉ có thể lộ ra 10% da thịt, đại khái là chỉ được lộ ra khuôn mặt. Nói cách khác, sau này nữ hầu chỉ có thể mặc trang phục giống như nữ tu sĩ.
Thiếu gia, cậu bóp chết ảo tưởng xinh đẹp của nữ hầu!
Hạ Vi Tử nhe răng trợn mắt đối với cánh cửa phòng sách đang đóng chặt, lỗ mũi hừ nhẹ. Thân là nữ hầu thế hệ mới, Hạ Vi Tử không thể tiếp nhận việc mặc vào người bộ váy đen trắng truyền thống của nữ hầu.