• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa phùn lất phất trên đường phố, chỉ thấy người đi đường che ô nhanh chóng bước đi, dù sao khiến gấu váy gấu quần bị ướt cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì.

"Thời tiết lễ Thanh Minh mưa lất phất . . . Người đi như muốn dừng lại." Ngục Thanh Hồng che ô, đáy mắt có chút sương mù, không tự chủ thì thầm, chớp mắt một cái, nàng cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, "Thật là già rồi, sao lại nói ra những lời này chứ?"

Nhìn mưa phùn rơi chầm chậm vắng lạnh trên phố, lòng nàng dâng lên nỗi phiền muộn, nhớ đến trượng phu cùng nhi tử còn nhỏ ở phía xa, tâm không khỏi co rút lại . . . Môi đỏ mọng bĩu một cái, đáy mắt trở nên kiên nghị, tâm tình không thể hiện ra bên ngoài nữa, nhấc gấu váy lên nhanh chóng đi về phía người môi giới ở cuối phố.

Vừa bước qua cánh cửa liền nghe thấy tiếng mắng chói tai của mẹ mìn.

"Hừm! Có chuyện gì xảy ra mà ngươi vừa đưa người cho ta rồi lại đi chứ?" Vương mẹ mìn nói, mặt mất hứng nhìn chằm chằm đại hán cao lớn đứng trước tủ.

Đại hán cao lớn mặc áo đánh võ đuôi ngắn, gương mặt đầy mồ hôi cùng bất an, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang nam hài bên cạnh, nhớ tới nhiệm vụ lần này không khỏi tươi cười nhìn về phía Vương mẹ mìn.

"Vương ma ma, đứa nhỏ này không có tí hơi sức nào, bà cũng biết, tôi đào khoáng rất cực khổ, làm sao đứa bé này có thể chịu nổi."

Vương mẹ mìn nhăn mặt, bàn tay múp míp vỗ lên bàn rầm một cái rất doạ người: "Lâm Hán, ngày ấy lúc mua đi ngươi còn luôn miệng khen cái gì mà trẻ nhỏ dễ dạy, hiện tại lại ngại hắn còn nhỏ? Đầu óc ngươi không khỏi có vấn đề chứ, ăn nói bừa bãi!"

Lâm Hán xoa khuôn mặt đẫm mồ hôi, "Vương ma ma, dù sao quản sự cũng bảo tôi nói với bà một tiếng, đứa trẻ này chúng tôi không dạy nổi, hiện tại trả lại bà, bạc cũng không cần trả lại. Cứ thế nhé, tôi đi đây." Nói dứt lời, cũng không nhìn phản ứng của Vương mẹ mìn, xoay người bỏ chạy thật nhanh như là có quỷ đuổi theo.

Vương mẹ mìn đuổi theo vài bước thì dừng lại, "Lâm Hán chết tiệt, phát thần kinh cái gì." Mắng mấy câu không sạch sẽ, lúc này liếc mắt mới thấy Ngục Thanh Hồng đã sớm thu ô đứng một bên ở cửa.

"Ai ôi, Ngục phu nhân, ngài đến từ lúc nào? Sao lại đứng ở cửa, mau tiến vào." Vương mẹ mìn toét môi cười, nhìn rõ ràng một hàm răng đều tăm tắp.

Ngục Thanh Hồng liếc mắt nhìn thấy hàm răng đốm vàng, không khỏi rùng mình, "Vừa nãy thấy ngươi đang bận. Chuyện lần trước ta nhờ, ngươi làm đến đâu rôi?"

Vương mẹ mìn dẫn Ngục Thanh Hồng đi đến cái bàn, nhìn thấy nam hài bẩn thỉu vẫn đứng ở trên đường, vung tay tát tiểu nam hài ngã xuống đất.

"Đồ vô dụng! Còn đứng ở nơi này ngăn cản đường đi của quý nhân, có ai không? Còn không kéo nó vào phòng tối đi."

Phòng tối trong miệng Vương mẹ mìn là căn phòng nhỏ chuyên môn giam những người vừa bị bán vào không ngoan ngoãn. Phòng nho nhỏ, không có cửa sổ, không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vô tận. Phàm là người, bị giam ba ngày sẽ không chịu nổi.

Ngục Thanh Hồng nghe thế, nhịn không được nhíu mày một cái, ánh mắt nhìn đến đứa trẻ té lăn trên mặt đất. Vừa nhìn một cái đã khiến nàng sợ run.

Bé trai nằm dưới đất, xem ra mới 7, 8 tuổi, gầy trơ xương, hai má hóp lại giống như đầu lâu, toàn thân đen xám uể oải, không có lấy một chút da thịt sạch sẽ, trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ, có chút chảy máu. Một đôi mắt sâu không thấy đáy, giống như biển chết không gợn sóng, cho dù té lăn ra đất cũng không kêu một tiếng. Nếu không phải thấy ngực còn phập phồng sẽ làm cho người ta lầm tưởng là hắn đã chết.

Tâm niệm vừa động, nàng nhớ chính con trai mình cũng ở tầm tuổi này, có chút không đành lòng, giơ tay ngăn cản Vương mẹ mìn, "Vương mẹ mìn, đứa nhỏ này liền để ta thuận đường mang đi luôn."

Hai người đàn ông đang muốn kéo nam hài ra phía sau dừng động tác lại, nhìn về phía Vương mẹ mìn. Khuôn mặt Vương mẹ mìn đang không vui lập tức trở nên tươi cười. Có người nguyện ý nhận củ khoai lang phỏng tay này đương nhiên là được!

"Ai nha, Ngục phu nhân, ngài đang nói đùa với bà tử sao? Đứa nhỏ vừa mới làm cho người ta mang trả lại, vừa rồi ngài không nhìn thấy sao?" Vương mẹ mìn giả vờ nhắc nhở một câu, đây cũng là nói cho Ngục Thanh Hồng nếu đã đón đứa bé này, không thích thì không thể trả lại như người vừa rồi.

Ngục Thanh Hồng nhếch mày, khoé môi nâng lên, tất cả phong tình, quyến rũ đều xuất hiện, khiến cho Vương mẹ mìn sửng sốt, cánh tay thon mảnh nâng lên, đẩy hai tên gác bên d/đ'l.q/đ nam hài ra. "Vương mẹ mìn, ngươi không cần úp úp mở mở, người ta mang đi, sẽ không ném về cho ngươi, dù chết cũng là chết ở trong Tứ Quý các, thế thôi." Nói xong, cũng không ngại bẩn, đưa tay nắm lấy tay nam hài.

Vương mẹ mìn nhìn ra nàng ẩn hiện không vui, không hề nói nhiều nữa, nhanh chóng đi vào trong nhà, chốc lát sau liền mang vài cô nương còn có cả thanh niên trai tráng đi ra ngoài.

"Ngục phu nhân, đây là những người ngài bảo bà tử tìm." Nàng cười nịnh hót. Vị Ngục phu nhân trước mắt là khách quý. Mấy năm trước một thân một mình mang theo hai tiểu nữ nhi tới Trì Châu, mua một kỹ viện rách nát, nhớ rõ lúc đó nàng chỉ chờ để chế giễu.

Không nghĩ tới mấy năm trước, Ngục phu nhân này thế nhưng rất cao tay, đem một kỹ viện rách nát trở nên có thanh có sắc, hiện tại kích thước ngày càng lớn, thậm chí vượt xa những thanh lâu nổi danh của Trì Châu.

Mấy năm nay nàng cùng Ngục phu nhân có quen biết, nàng ấy đều mua những cô nương bỏ đi, mà chưa từng miễn cưỡng người ta, như vậy mà vẫn có thể buôn bán đỏ rực, thật là không đơn giản.

Ngục Thanh Hồng mị mắt quan sát mấy người, mấy người bị nàng nhìn đến đều không tự chủ được mà cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng. Một lát sau nàng mới cười hài lòng.

"Lần này những người ngươi chọn ta đều muốn. Mai ngươi đến chỗ ta lấy tiền."

Vương mẹ mìn lúc này mới cảm thấy không đúng, "Ngục phu nhân, lần này trời mưa, thế nào còn phiền ngài tự mình đi một chuyến."

Nàng cười nhạt: "Đi loanh quanh một chút, để tránh cho bộ xương già này không hoạt động được." Nàng cũng không biết vì sao lần này lại ra cửa, có lẽ là thần xui quỷ khiến, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua tiểu nam hài bên cạnh, hắn là bộ dáng không vui không đau khổ, nàng thở dài nho nhỏ trong lòng.

Đứa nhỏ này, mệnh khổ còn chưa đủ để lấy ra hình dung hắn. . .

Nói với Vương mẹ mìn mấy câu, Ngục Thanh Hồng liền mang theo mấy người vừa mua rời đi.

*****

Con ngươi đen như mực chuyển động nhanh như chớp, trong tròng mắt đen ánh lên tia tò mò, Ngục Trừng Nhi năm tuổi nghiêng đầu, còn ngậm ngón trỏ trong miệng, nhìn đại ca ca bẩn thỉu trước mắt.

"Ngươi tên là gì?" Âm thanh mềm mại ngọt ngào mang theo tò mò hỏi.

Toàn thân nam hài như khối băng toả ra hơi thở lạnh lùng, yên lặng nhìn tiểu oa nhi trắng ngần trước mắt, "Ăn xin thối." Cuối cùng lạnh lùng khạc ra ba chữ.

Tất cả mọi người trong nhà ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía mẫu thân của Ngục Trừng Nhi, Ngục Thanh Hồng đứng ở một bên đỏ mặt, chỉ còn cái người ngốc hồ hồ mở to mắt nhìn hắn.

"Ngươi tên là ăn xin thối?" Ngục Trừng Nhi chu miệng lên, "Ta không thích thối thối, ta thích thơm thơm." Mẫu thân nói thối thối không tốt, thơm thơm mới thoải mái.

Ngục Thanh Hồng đứng ở một bên nhìn tiểu nữ nhi nói chuyện cùng nam hài, ánh mắt chợt loé, đứng dậy ôm lấy tiểu nữ nhi, "Như Phương, Như Hoa, mang đứa nhỏ này đi rửa mặt."

Đợi sau khi hai nha đầu mang nam hài đi, Ngục Thanh Hồng mới cúi đầu nói với nữ nhi trong ngực: "Trừng Nhi thích ca ca này sao?" Trước khi rời đi, nàng hỏi sơ sơ mẹ mìn một chút chuyện của nam hài này.

Năm nay đứa nhỏ này mười một tuổi, chưa đến ba tuổi đã bị bán cho người môi giới, sau đó bị mẹ mìn bán cho tiểu quan quán dạy dỗ. Ở tiểu quan quán đến năm, sáu tuổi, không biết do chịu bao nhiêu hành hạ, mà tiểu oa nhi mới có mấy tuổi lại hết sức hiểu chuyện, chắc là biết về sau lớn lên phải làm mấy chuyện bẩn thỉu, tỏ ra không nghe lời quản giáo, khiến quan chủ nảy sinh lòng độc ác, không để ý hắn còn nhỏ tuổi liền bắt đi tiếp khách, nào ngờ, thừa dịp ban đêm hắn không biết lấy vũ khí ở đâu ra, suýt nữa giết quan chủ.

Lần này quan chủ sợ hãi, kêu người đánh hắn gần chết. Không ngờ đứa nhỏ này vẫn mang bộ dáng bướng bỉnh, đôi con ngươi thâm u nhìn chằm chằm hắn ta, khiến hắn ta vài đêm gặp ác mộng, lại không dám ra tay giết đứa nhỏ này. Cuối cùng không thể không bán lại cho người môi giới, Vương mẹ mìn lại nhận được củ khoai lang phỏng tay này, không được mấy ngày lại bán hắn cho một khu mỏ, ở đấy chỉ nửa năm thôi lại bị người ta trả về.

Lúc đến chỗ người môi giới chính nàng đã thấy một màn như vậy. Ngục Thanh Hồng đã có mấy đứa con, đứa nhỏ này sợ là trái tim đã bị vặn vẹo. Nàng nghĩ thầm, đứa nhỏ này hơn đại nữ nhi Ninh Nhi của nàng hai tuổi. Nàng không phải thánh nhân, sẽ không có ý định cứu giúp ai, nhưng cũng không phải là ác nhân, không cách nào trơ mắt nhìn đứa nhỏ này chịu khổ.

Trên đường về, nàng suy nghĩ, các con nàng đều biết những gì hắn trải qua, khi chung đụng cùng hắn sẽ không tự chủ mà mang lòng thương hại, thế này đối với hắn rất không tốt, không bằng để hắn chung đụng với hài tử đơn thuần còn hơn.

Nghĩ như vậy, nàng lại đau đầu. Đại nữ nhi Ninh Nhi chín tuổi, tính tình kiêu ngạo lại giảo hoạt, nhị nữ nhi Ma Nhi bảy tuổi, tính tình tuỳ tiện, trực lai trực vãng. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn tiểu nữ nhi Trừng Nhi năm tuổi, ý nghĩ đơn thuần như tờ giấy trắng, để cho hắn đi theo tiểu nữ nhi là ổn rồi.

Nàng cũng không sợ nam hài sẽ tổn thương tiểu nữ nhi, dù sao bên cạnh nữ nhi còn có bốn nha hoàn và một bà vú, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì không may sao?

Ngục Trừng Nhi mới năm tuổi có chút khó xử cau mày nhìn mẫu thân trả lời: "Không ghét cũng không thích. Huynh ấy là ca ca của Trừng Nhi sao?"

Ngục Thanh Hồng hé miệng cười cười, "Tại sao Trừng Nhi không thích vị ca ca kia?"

Nàng đáng yêu nghiêng đầu, nhăn cái mũi nhỏ, "Bộ dáng, thối thối, mặt gầy gầy." Hai tay ép vào gò má, làm khuôn mặt đáng yêu trở thành quả trứng.

Toàn bộ nha hoàn trong phòng cúi đầu nghẹn cười.

Ngục Thanh Hồng thấy thế cười vài tiếng, đưa tay sờ đầu nữ nhi, "Nếu vị ca ca kia tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, lên cân, Trừng Nhi có nguyện ý bồi hắn chơi không?"

"Ưm. . . " Ngục Trừng Nhi suy tính một lát, chu miệng nhỏ nhắn hỏi ngược lại: "Mẫu thân muốn con chơi cùng huynh ấy sao?" Đứa nhỏ tâm tư đơn thuần, cảm giác đối với người thiện người ác cũng không sâu.

Ngục Thanh Hồng ôm nữ nhi ngồi lên ghế, một tay khẽ vuốt ve bên má phúng phính của nữ nhi, dịu dàng d/đ'l.q/đ từ ái nói, "Vị ca ca kia. . . ăn không nhiều, cũng rất khổ, không ai cho hắn đồ hắn thích ăn, không ai chơi với hắn, cho nên hắn mới trở thành không có tình cảm, cũng không thích cười."

Ngục Trừng Nhi nháy mắt, vẻ mặt kinh ngạc, "Chưa từng ăn đồ mình thích, không có ai bồi huynh ấy chơi?"

Thật khổ sở! Có lần nàng muốn ăn đường, nhưng tỷ tỷ không cho nàng ăn, nàng khó chịu rất lâu. . . Đó! Nhất định vì thế nên ca ca kia mới có thể gầy như vậy.

Đầu nhỏ gật gật lập tức tràn đầy đồng tình với hắn, đôi mắt nhuốm lệ quang, vẻ mặt thận trọng nhìn mẫu thân: "Mẫu thân, người yên tâm. Con nhất định sẽ khiến cho mỗi ngày ca ca được ăn no no, mặc ấm ấm. Trừng Nhi cũng sẽ chơi với huynh ấy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ non nớt cố gắng ra vẻ nghiêm túc, khiến cho mấy nha hoàn không nhịn được bật cười. Ngục Thanh Hồng nở nụ cười, làm cả người nàng càng thêm kiều diễm.

"Mẫu thân, huynh ấy thật sự là ca ca của Trừng Nhi sao?" Lần đầu Ngục Trừng Nhi được giao trách nhiệm nặng nề, bình thường hai tỷ tỷ đều coi nàng thành đứa bé, hiện tại đến lượt nàng trông coi người khác! Nhưng mà gọi là thối thối không dễ nghe.

Ngục Thanh Hồng cúi xuống: "Ca ca không có tên, Trừng Nhi giúp ca ca lấy một cái tên dễ nghe đi." Trong đầu hồi tưởng lại vẻ mặt lúc đứa bé kia nói ba chữ "ăn xin thối", đáy lòng chua xót.

Ngục Trừng Nhi cao hứng gật đầu, cau mày chu mỏ suy nghĩ, hai mắt to không an phận chuyển động, nhìn chung quanh bên trong nhà, trong đầu lại nghĩ đến Hàn ca ca của nàng, con ngươi lại chuyển đến một bàn sách kê bên cạnh cửa sổ, một đồ đen sì hấp dẫn sự chú ý của nàng.

"Mẫu thân, con muốn đi xuống." Nàng ở trong ngực Ngục Thanh Hồng giãy giụa.

Ngục Thanh Hồng sợ trượt tay khiến nữ nhi ngã, nhanh chóng thả nàng xuống đất. Ngục Trừng Nhi vừa được thả xuống liền kích động chạy tới bàn sách, sau lưng có hai nha hoàn vội đuổi theo.

Nàng đưa tay cầm một thứ đen sì trên bàn sách lên, "Mẫu thân, thứ này gọi là gì?"

"Là đồ mài mực, sao vậy?" Ngục Thanh Hồng không hiểu suy nghĩ của nữ nhi, tự nhiên muốn cầm đồ mài mực lên làm cái gì?

Nàng ngây thơ cười, "Vậy gọi ca ca đó là đồ mài mực đi, cũng đen sì mà." 

Ngục Thanh Hồng nhất thời sững sờ, không biết là nên khóc hay nên cười. Tiểu nữ nhi ý nghĩ đơn thuần, sao có thể gọi người ta là đồ mài mực, đó không phải là khi dễ tiểu hài tử kia sao. Nàng vẫy tay với Ngục Trừng Nhi, ý bảo tiểu nữ nhi đến đây.

Ngục Trừng Nhi cười đắc ý, chạy vào lòng mẫu thân, đôi mắt mở thật to, vẻ mặt như viết: con rất thông minh chứ? Khen con đi, khen con đi.

Ngục Thanh Hồng xoa đầu nữ nhi, "Đồ mài mực đã là tên của thứ này rồi, sao Trừng Nhi lại lấy để đặt cho ca ca chứ?" Nàng không giận rồi bác bỏ ngay ý kiến của nữ nhi mà dùng một cách khác để hướng dẫn.

Ngục Trừng Nhi cúi đầu xem xét đồ mài mực trong tay, suy tư một lúc, mẫu thân nói cũng đúng, "Vậy. . ." Lần này nàng lại phiền não, nghĩ nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra cái tên nào.

Bà vú của Ngục Trừng Nhi thấy vậy, muốn tiến lên ôm nàng. Ngục Thanh Hồng lại nhìn một cái, bà vú dừng bước, cả một phòng nhất thời im lặng, không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến tiểu chủ tử đang suy tư.

Ngục Trừng Nhi nỗ lực nghĩ, nhớ đến ca ca của mình, sau đó hé miệng cười, đôi mắt sáng đã thông suốt nhìn lênmẫu thân, "Mẫu thân, con biết rồi, gọi là Mặc Dạ đi."

Ngục Thanh Hồng hoàn toàn không trông đợi tiểu nữ nhi nghĩ được cái tên gì hay, không ngờ Trừng Nhi thật sự nghĩ được một cái tên hay.

"Sao Trừng Nhi lại nghĩ đến cái tên này?" Nàng nhìn khuôn mặt trắng mịn của nữ nhi hỏi.

Ngục Trừng Nhi cười híp mắt thành một đường kẻ, "Huynh ấy là ca ca mà! Vừa đen sì giống đồ mài mực, liền gọi là Mặc Dạ! Mẫu thân, dễ nghe không?"

Ngục Thanh Hồng đỏ vành mắt, quay đầu đi không dấu lau nước mắt, mặc dù lời nói của tiểu nữ nhi d/đ'l.q/đ không rõ, nhưng nàng hiểu được ý nghĩa, con trai lớn An Dạ Hàn trong tên cũng có chữ Dạ. Đây là nữ nhi lấy tên của ca ca mình đặt tên cho ca ca mới, đại biểu cho tiểu nữ nhi luôn nhớ đến con trai lớn, giống như nàng.

Ngục Trừng Nhi cao hứng cười lộ tám cái răng trắng sáng trước tata cả mọi người, cùng lúc này, nha hoàn mang nam hài đi tắm rửa trở lại, dẫn theo một nam hài quần áo sạch sẽ đi vào.

Ngục Thanh Hồng nhìn nam hài đã được tắm rửa sạch sẽ, ngạc nhiên một chút. Sau khi rửa sạch bụi bẩn, không ngờ ngũ quan đứa nhỏ này lại đẹp như vậy. Thảo nào lúc đầu bị bán đến tiểu quan quán.

Ngục Trừng Nhi nghiêng đầu, mắt to trong veo như nước chớp chớp, một lúc lâu mới nhận ra ca ca sạch sẽ trước mặt là ca ca bẩn thỉu lúc trước, cười một tiếng, cầm đồ mài mực, ba bước thành hai chạy đến bên cạnh hắn. Tay cầm lấy bàn tay đang giấu trong ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng cười nói với hắn, "Mặc Dạ, về sau huynh tên Mặc Dạ, là ca ca của Trừng Nhi đó."

Có được tên mới, đôi mắt Mặc Dạ vẫn thâm trầm, tối đen như mực, không có tia sáng nào, cứ lẳng lặng đứng đó. Đôi mắt tối đen nhìn nụ cười sáng lạn của Ngục Trừng Nhi.

Từ hôm nay trở đi, trong sinh mệnh của Ngục Trừng Nhi có thêm một Mặc Dạ, mà trong sinh mệnh của Mặc Dạ cũng có thêm một Ngục Trừng Nhi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang