Núi rừng xanh tươi, gió vừa thổi qua, hoa cỏ màu xanh ở mạn sườn núi lung lay sinh động, mấy con chim yến bay qua điện tế thương lam, vì cái đẹp của Bạch Vân cũng như cái đẹp của nó.
Tiếng cười như chuông bạc nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn tiếng cười đùa của hài đồng, và cả tiếng cười trầm thấp, ở trong gió phổ ra giai điệu động lòng người.
"Mẹ, mẹ! Mẹ đi nhanh lên!" Một nữ oa nhi phấn nộn xinh đẹp, tiếng nói thanh thúy kêu về phía xa.
Dưới bóng cây, một đôi nam nữ chậm rãi đi tới, nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp động lòng người, hai người còn dắt một tiểu nam hài đang đi bộ tập tễnh.
"Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ. . . . . ." Tiểu nam hài trước mặt cùng nữ oa nhi hết sức giống nhau, ngũ quan tinh xảo mà xinh đẹp đến không thể tin được, chu miệng, tiếng con nít ngây ngô vang lên.
Nữ oa nhi cười ha hả, váy áo xanh lam tung bay, hoạt bát chạy về bên cạnh đệ đệ.
"Đi! Tỷ tỷ dẫn đệ đi chơi!" Nữ oa nhi bất quá mới năm tuổi, tiểu nam hài cũng mới hai tuổi, một đứa bé dắt một đứa bé nhỏ hơn, lảo đảo xông về phía trước.
"Bối Nhi, Cẩn Nhi còn nhỏ, đừng chạy, từ từ đi." Ngục Trừng Nhi khẽ cười, bắt lấy tay nhỏ bé của con gái, không để cho nàng chơi đùa quá mức.
"Tỷ tỷ. . . . . . chơi, chơi." Diệu Thư Cẩn mắt to trong suốt chớp chớp, nhìn tỷ tỷ, một bộ dáng rất tò mò mong đợi.
"Mẹ nói không thể." Diệu Thư Bối rất nghe lời mẫu thân, đưa tay ra chọc chọc cái miệng đáng yêu mập mạp của đệ đệ.
Diệu Thư Cẩn nhìn tay thò đến, đột nhiên há to mồm, cắn!
"A!" Diệu Thư Bối bị đau rút tay về, trên ngón tay có một dấu răng nho nhỏ, lập tức yếu ớt khóc lên.
"Đau quá. . . . . . Oa a a a. . . . . ."
Diệu Thư Cẩn nhìn nàng khóc, ngược lại thật cao hứng nhếch miệng cười, mấy cái răng sữa nhỏ nhỏ đáng yêu lộ ra, nước miếng cũng chảy xuống.
"Mẹ. . . . . ." Diệu Thư Bối khóc còn to hơn.
Con gái và con trai trêu nhau, khiến Diệu Huyền Hàn và Ngục Trừng Nhi nhìn nhau một cái, không nhịn được cười ha ha, Diệu Huyền Hàn nhìn bộ dáng đáng thương nước mắt lưng tròng của con gái, lòng mềm nhũn, tiến lên bế con gái.
"Cha, đệ đệ hư." Diệu Thư Cẩn không quên tố cáo.
Diệu Thư Cẩn không biết vui mừng cái gì, cao hứng vỗ tay, sau đó nghiêng đầu chớp mắt, vươn tay hướng Ngục Trừng Nhi, "Mẹ. . . . . . ôm!"
Ngục Trừng Nhi thương yêu xoa xoa gò má béo phúng phính của con trai, cúi người xuống để d,đ/l'q:đ ôm hắn, Diệu Huyền Hàn đã vượt lên trước một bước đưa giỏ trúc trên tay cho thê tử, khom lưng ôm con trai bằng cánh tay khác.
"Con nặng, mẹ ôm không nổi con, cha ôm là tốt rồi." Diệu Huyền Hàn áng chừng sức nặng trên tay, con trai là một tiểu mập mạp, sẽ làm cho thê tử mệt chết.
Được cha ôm lấy, Diệu Thư Cẩn càng cao hứng, nương nhờ trong ngực cha hưởng thụ cảm giác từ trên cao nhìn xuống, rất vui nha.
Hai đứa bé lại trêu nhau một chút, không được hai cái lại ghé vào nhau cười đùa hì hì.
"Có mệt không?" Ngục Trừng Nhi móc khăn thêu từ trong ngực ra lau mồ hôi giúp con gái và con trai, rồi ngước mắt nhìn trượng phu.
"Không hề, nàng thì sao?" Diệu Huyền Hàn cẩn thận không đụng phải thân thể của thê tử, hiện tại nàng lại có bầu, phải cẩn thận một chút mới đúng.
"Cũng không." Ngục Trừng Nhi cười tủm tỉm đi bên cạnh trượng phu, cả nhà chậm rãi đi, cho đến khi tới một cái nhà trúc mới dừng lại.
Bên cạnh nhà trúc, còn có một ngôi mộ lớn được tu sửa hết sức trang nghiêm, Diệu Huyền Hàn thả con trai và con gái xuống, để cho bọn họ đi một bên chơi, mình thì cầm cái cuốc lên bắt đầu nhổ cỏ dại xung quanh ngôi mộ.
Ngục Trừng Nhi tìm được cây chổi ở một bên nhà trúc, đơn giản quét dọn lại nhà trúc một lần, Diệu Thư Bối cũng cầm một cây chổi nhỏ quét lá rụng ở bên ngoài, Diệu Thư Cẩn là đi tới đi lui theo phụ thân.
Đợi đến bên trong nhà sửa sang ổn rồi, Ngục Trừng Nhi nhanh chóng lấy ra một túi gạo từ trong giỏ trúc, vo sạch rồi đổ vào nồi bắt đầu nấu, nhìn xung quanh rồi mới cầm giỏ trúc đi ra ngoài.
Diệu Huyền Hàn vừa khéo làm xong việc sửa sang, hắn đang trải khăn vải mang tới lên trước bia mộ, giúp đỡ thê tử lấy đồ tế bái bày ra, đốt nhang đèn lên.
Diệu Thư Cẩn còn nhỏ, chắp hai tay vào nhau là tốt rồi, Ngục Trừng Nhi lôi kéo tay Diệu Thư Bối cùng d/đ'l.q,đ nhau cầm hương, ở sau Diệu Huyền Hàn rất cung kính đợi hết hương, mới buông tay ra.
Biết chính sự làm xong, hai tiểu tử thông minh tinh nghịch lập tức giống như ngựa hoang đứt cương chạy chơi chung quanh, Ngục Trừng Nhi đi vào nhà chuẩn bị đồ ăn.
Diệu huyền hàn đáy mắt đuôi lông mày đều là tình ý dạt dào, nhìn thê tử, bóng dáng của các con, lưu luyến sờ sờ chữ trên mộ bia. . . . . .
Tiên sư Nguyên Chấn chi mộ
Hiếu tử Nguyên Hồng Đình
Hiếu đồ Mặc Dạ
"Sư phụ, đồ nhi quả thật rất hạnh phúc." Diệu Huyền Hàn lẩm bẩm nói nhỏ .
Mỗi một năm, hắn cũng sẽ chọn thời gian, mang theo thê tử cùng nhau lên núi bái tế sư phụ, có lúc Nguyên Hồng Đình cũng sẽ cùng đi, nhưng có lúc hai người sẽ cùng nhau đi.
Lẳng lặng ngồi dưới đất, nhìn khói trắng lượn lờ trên ống khói, mùi thức ăn thơm ngát, còn có tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ, hắn thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bất tri bất giác, hồi tưởng lại chuyện cũ lúc còn trẻ, đoạn cuộc sống kia cay đắng ngọt bùi đều có.
"Huyền Hàn, ăn cơm thôi." Ngục Trừng Nhi đứng ở cửa nhà trúc, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hai đứa bé từ phía sau nàng nhô đầu ra, vui vẻ phất tay hướng phụ thân.
Diệu Huyền Hàn đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên y phục, đi tới cửa nhà trúc, trước tiên đuổi hai đứa bé vào nhà, rồi ôm lấy hông của Ngục Trừng Nhi, mổ hôn một cái trên môi nàng.
Ngục Trừng Nhi cười cười, dựa vào người hắn cùng nhau vào nhà, ở phút chốc cửa nhà trúc sắp đóng kia, tiếng cười ngọt ngào của bọn nhỏ tràn ra, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Hoàn.