Nó kìa, từng từ nối tiếp nhau,
Bài thơ thế chỗ một ngọn núi.
Chàng hít thở không khí trong nó,
Ngay cả khi cuốn sách nằm lật từng trang trong lớp bụi trên bàn.
Nó nhắc chàng đã cần biết bao
Một điểm đến trên hướng đi của mình,
Chàng đã bố trí lại những cây thông như thế nào,
Đã dời những vách núi và rẽ lối giữa những đám mây ra sao,
Để tìm được quang cảnh thích hợp,
Nơi chàng sẽ hoàn thiện mình trọn vẹn:
Chính ngọn núi đó, nơi sự thiếu chính xác của chàng,
Cuối cùng sẽ khám phá ra quang cảnh mà họ đã len lỏi đến,
Nơi chàng có thể nằm và, nhìn xuống biển,
Nhận ra tổ ấm vô song hiu quanh của chàng.
- Wallace Stevens