Hàn Ấn đang mơ.
Hàn Ấn đeo cặp sách nhảy chân sáo tới cửa nhà.
Trong phòng truyền ra tiếng cười rất quen thuộc, đó là thanh âm anh chờ đợi đã lâu. Anh vội vã đẩy cửa ra, quả nhiên là mẹ, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy.
"Mẹ, con đã về!" Anh hưng phấn kêu to.
Mẹ anh vươn đôi tay về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nhớ nhung. Anh nhào vào lòng, mẹ ôm chặt anh, vuốt ve đầu anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc.
"Mẹ còn chưa đi sao?" Anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Mẹ anh mỉm cười lắc đầu, đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của anh bước ra khỏi phòng. Đi mãi đi mãi, trước mắt anh xuất hiện một tòa cao ốc, tòa cao ốc kia nhìn như quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ.
"Mẹ, chúng ta phải chuyển nhà rồi sao?"
Mẹ anh gật đầu. Hàn Ấn vỗ tay: "Thật tốt quá, không cần ở căn nhà trệt kia nữa! Nhà trệt nóng lắm, muỗi lại nhiều!"
Mẹ đưa anh vào tòa cao ốc. Tòa cao ốc cao lắm, dường như hơn mười tầng, họ theo cầu thang xoắn ốc đi thật lâu. Cuối cùng, họ đi tới trước một cánh cửa, đẩy cửa, hóa ra là sân thượng.
Một trận cát vàng thổi qua, mờ mắt Hàn Ấn. Anh cúi đầu lấy tay dụi, ngẩng đầu lên lại, mẹ đã đứng trên gờ sân thượng. Trên người mẹ anh chẳng biết khi nào đã khoác một tấm lụa trắng, lụa trắng đang tung bay trong gió, mẹ anh phiêu dật như tiên nữ. Anh gọi một tiếng mẹ, mẹ quay đầu lại. Không! Đây không phải mẹ, đó là Vương Mạn, trong hai tròng mắt Vương Mạn đầy nước mắt, hình như có muôn vàn khuất nhục. Hô hấp của Hàn Ấn trở nên dồn dập hẳn, hình như đã dự cảm được gì đó.
Vương Mạn thật sự như tiên nữ bay xuống.
"Đừng mà..." Hàn Ấn liều mạng dốc toàn lực nhào về phía Vương Mạn. Nhưng chậm một bước, trong tay anh nắm chặt một mảnh lụa trắng, phía dưới Vương Mạn đã hóa thành một vũng máu.
Hàn Ấn, mộng chưa tỉnh, lệ đã giàn giụa.
...
Hạng Hạo Nhiên đang mơ.
Hạng Hạo Nhiên chẳng biết mình đang ở đâu, trước mắt là một vùng núi rừng um tùm xanh ngắt, mây khói lượn lờ, màu sương mênh mông, trong không khí lưu động một loại quỷ dị nói không nên lời. Tiếng quạ đen gào thảm thiết, tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, lộn xộn trộn vào nhau quanh quẩn giữa không cốc. Khi tiếng vang kia từ xa đến gần, giống như ảo lại như thật, đến cuối cùng chẳng biết tại sao lại im bặt. Mây mù đã tan hết trong nháy mắt, bóng dáng hai người hiện ra trong tầm mắt của Hạng Hạo Nhiên -- Là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Phụ nữ, Hạng Hạo Nhiên quen thuộc đến mức không thể quen hơn, chỉ dựa vào thân hình có thể nhìn ra ngay, đó là vợ của y Liễu Thuần. Còn dáng vẻ đàn ông mới đầu hơi mơ hồ, nhưng khi Hạng Hạo Nhiên mở to hai mắt đi về phía trước muốn nhận rõ ràng, lại đột nhiên phát hiện đó là khuôn mặt quen thuộc hơn nữa -- Đó rõ ràng chính là y.
Tại sao có thể như vậy? Y trăm điều khó giải thích. Sau đó, hình ảnh càng khó bề tưởng nổi đã xuất hiện: Người đàn ông -- Cũng chính là y, thế mà lại rút súng bên hông, không chút do dự bắn về phía Liễu Thuần liền mấy phát.
Liễu Thuần ngã ầm xuống đất, máu tươi như núi lửa phun trào từ trong cơ thể cô, tung tóe bốn phía, chỉ khoảng nửa khắc đã nhuộm đỏ cả mặt đất, nhuộm đỏ rừng cây, nhuộm đỏ bầu trời, nhuộm đỏ cả thế giới.
Freud đã từng nói trong một quyển sách《 Thích Mộng 》: Mộng đều là thỏa mãn nguyện vọng. Nói rộng hơn, mộng sẽ đem dục vọng, sợ hãi, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, lo lắng, tội lỗi các loại tâm trạng trong tiềm thức của bạn, dùng phương thức lảng tránh hiện thực biểu hiện ra.
Vậy, Hàn Ấn đang trông mong gì sao? Hạng Hạo Nhiên đang sợ hãi gì sao?
Bỗng nhiên bừng tỉnh, Hạng Hạo Nhiên đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Ý thức của y vẫn dừng lại trong giấc mơ đẫm máu kia, trong lòng cảm thấy sợ hãi khó hiểu. Hoảng hốt một lát, hoàn cảnh quen thuộc trong phòng ngủ cuối cùng cũng kéo Hạng Hạo Nhiên trở về hiện thực. Y giũ vạt áo bị ướt đẫm mồ hôi, há hốc miệng thở hổn hển, dáng vẻ như hãy còn sợ hãi.
Y xoay người xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh tưới lên đầu. Cơn rét lạnh thấu xương, khiến cảm giác tồn tại của y tăng thêm vài phần. Y ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào gương, vằn nước trên gương phân chia khuôn mặt mệt mỏi của y thành vài khối, như từng vết sẹo khắc trên mặt, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
"Tại sao luôn là giấc mơ kia? Liễu Thuần, anh làm sao có thể là hung thủ giết em? Trong giấc mơ, rốt cuộc em muốn nói cho anh biết cái gì?" Hạng Hạo Nhiên nhìn gương thì thào tự nói. Mà cùng lúc đó, vụ án Liễu Thuần bị giết hại từng chút một rõ ràng hiện lên trong đầu y.
Trung tuần tháng 9 năm ngoái, nói chính xác hơn là vào khoảng 23h tối ngày 12 tháng 9, trạm báo cảnh sát thành phố nhận được báo án của một tài xế xe taxi, báo rằng phát hiện một xác nữ bên cạnh bồn hoa công viên Trung Sơn. Mười phút sau, nhóm cảnh sát đầu tiên nhận được báo án chạy tới hiện trường, phát hiện cô gái đã chết từ lâu, chứng minh thư mang theo bên người cho biết tên là Liễu Thuần, hiện trường có chứng cứ bị sát hại rất rõ ràng, vì thế lập tức báo cáo cho đội cảnh sát hình sự.
Liễu Thuần khi còn sống là người phụ trách ngành chức năng nào đó thuộc hệ thống chính phủ, đồng thời là vợ của Hạng Hạo Nhiên chi đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự thành phố Xuân Hải, thân phận khá mẫn cảm. Vụ án vừa xảy ra, lãnh đạo thành phố cực kỳ chú trọng, giao trách nhiệm phá án trong kỳ hạn. Trong cục cũng tập hợp tất cả lực lượng giỏi giang, hợp thành tổ chuyên án mệnh danh là "Đại án 9.12".
Dựa theo kỷ luật, Hạng Hạo Nhiên và nạn nhân có quan hệ trực tiếp, lẽ ra nên tránh vụ án này. Song trong cục châm chước cho tâm trạng của y, kỳ thật chủ yếu là lo y một mình điều tra gặp phải sự cố, cho nên khi thành lập tổ chuyên án, tuyên bố bên ngoài cục phó chủ quản trinh sát hình sự Duẫn Chính Sơn là tổ trưởng, thật ra trên thực tế người phụ trách là Hạng Hạo Nhiên. Dựa vào hiểu biết về Hạng Hạo Nhiên nhiều năm qua, các lãnh đạo cũng tin tưởng y có thể cân nhắc chừng mực giữa tình cảm và công việc.
Trong mấy tháng sau đó, tổ chuyên án cơ hồ làm việc liên tục 24 giờ, lật tung cả thành phố Xuân Hải, triệu đến gần trăm kẻ tình nghi, truy xét vô số đầu mối có khả năng, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Mắt thấy thời gian ngày một trôi qua, vụ án lại không có đầu mối, từ kinh nghiệm mà nói xác suất phá án đang dần nhỏ đi, mà trong đội dù sao tiêu hao nhân lực khổng lồ vào một vụ án cũng không thực tế. Rơi vào đường cùng, trong cục quyết định giải tán tổ chuyên án, vụ án giao cho tổ trọng án trong đội tiếp nhận điều tra.
Sau khi tổ trọng án tiếp nhận, lại tra xét khoảng nửa năm, cuối cùng do không phát hiện bất cứ đầu mối có giá trị nào mà đình chỉ điều tra. Vụ án mặt ngoài thoạt nhìn cũng không phức tạp mấy này cứ thế thành vụ án chưa giải quyết.
Hạng Hạo Nhiên thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, nằm trở lại giường. Y liếc nhìn đồng hồ đầu giường, mới hơn hai giờ sáng, nhưng cơn buồn ngủ đã chạy mất tăm mất tích. Y biết, kế tiếp e rằng lại phải trợn trắng mắt chờ đợi đêm tối thành ngày.
Đương nhiên, đêm tối nhất định sẽ bị ban ngày thay thế, mà ban ngày cũng không cách nào ngăn cản đêm tối lần nữa đột kích, cũng như chính nghĩa và tà ác, cảnh sát và tội phạm. Cho dù sức mạnh của chính nghĩa cường thịnh mấy, năng lực của cảnh sát có xuất sắc mấy, cũng không cách nào hoàn toàn ngăn chặn sự tồn tại của tà ác, những dục vọng tham lam đọa lạc này luôn như cỏ dại điên cuồng ẩn nấp sinh sôi trong bóng tối, kéo dài không dứt. Cho nên, lựa chọn nghề cảnh sát này, chẳng khác nào đứng trên trận Tu La không cách nào ngừng nghỉ, thật đáng buồn rằng, trận chiến tranh này không có người thắng vĩnh viễn. Do đó, đối với một ngày mới, Hạng Hạo Nhiên luôn vừa chờ mong vừa chán ghét.
...
8h15 sáng ngày 21 tháng 8.
Xung quanh một tòa biệt thự màu than chì một tầng số 16 khu biệt thự hoa viên Cảnh Trình, đã bị dây cảnh giới quấn quanh. Bên ngoài dây tụ tập một ít quần chúng vây xem, họ hoặc thì thầm thấp giọng nghị luận, hoặc chỉ chỉ trỏ trỏ về phía căn nhà, lá gan lớn chút thì nhón chân, rướn cổ, dùng sức nhìn vào bên trong.
Từ trên xe taxi bước xuống, sắc mặt Hạng Hạo Nhiên tái nhợt, lông mày nhíu chặt, một đôi mắt tĩnh mịch hãm sâu trong hốc mắt, trong lạnh lùng lộ ra uể oải nặng nề. Trên người y là một áo sơ mi tay ngắn màu lam nhạt được ủi thẳng thớm, bên dưới mặc một quần tây đen rộng, trên chân là một đôi giày da nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, mặt giày không có tí hạt bụi, thoạt nhìn y là một người có chút để ý đến ăn mặc.
Y tách đám người vây xem ra, nhấc dây cảnh giới, đi vào bên trong.
Người chết là một phụ nữ, toàn thân trần truồng, bị dây trói lấy, đầu cúi thấp như một bức tượng quỳ thẳng giữa phòng khách, bộ ngực đầy đặn và vết máu để lại không cùng mức độ trên mặt đất dưới thân. Vết máu mặc dù không nhiều lắm, nhưng dưới sự nổi bật của cơ thể tuyết trắng lại có vẻ đỏ thắm hết sức. Trên bàn trà phía sau, quần áo cô ta được xếp gọn đặt ở đằng ấy.
Pháp y và các cảnh viên khoa kỹ thuật đang làm từng bước thăm dò hiện trường, Hạng Hạo Nhiên không quấy rầy họ, mà đứng một bên yên lặng đánh giá căn nhà.
Biệt thự có hai tầng, trang hoàng tinh xảo cầu kỳ. Phòng khách tầng một thoạt nhìn chừng hơn bốn mươi mét vuông, trên mặt đất lót đá cẩm thạch vàng nhạt, trên tường dán giấy tường thủ công vẽ sợi vân màu xanh biếc xen lẫn màu xám, trần nhà treo một ngọn đèn chùm thủy tinh rực rỡ hoa lệ, sofa, bàn trà, quầy trang trí phong cách cổ xưa thanh lịch, phối với chúng là điểm xuyết bởi các thiết bị điện gia dụng cao cấp. Hạng Hạo Nhiên nghĩ thầm, vậy đây hẳn là phong cách phục cổ kiểu âu đang thịnh hành, cũng chính là xa hoa trong âm thầm đây mà. Có thể tưởng tượng, người ở trong căn nhà như vậy nhất định không giàu thì quý.
Cuối sườn tây phòng khách có một căn phòng ngủ. Hạng Hạo Nhiên đi vào. Trên tường treo poster ngôi sao, trên ghế sofa một người chất thú nhồi bông, bên giường là một tổ hợp giá sách và máy tính bàn, trên giá sách có sách tham khảo, truyện tranh. Trên giá sách còn có hai khung hình, một khung hình vây khảm quanh ảnh một cô gái đáng yêu, cái còn lại là mẹ con chụp chung. Trên nút máy tính phủ một lớp bụi, xem ra đã lâu không đụng tới. Đây rất hiển nhiên là phòng ngủ của trẻ con, song đứa trẻ chắc hẳn không ở trong nhà.
Biệt thự thiết kế rỗng bên trong, từ phòng khách có thể nhìn thấy tầng hai có hai phòng —— Một căn là phòng khách, một căn là phòng ngủ chính.
Hạng Hạo Nhiên đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ rất lớn, có phòng tắm độc lập, trang hoàng xa hoa khí phái. Trên tường đầu giường treo một bức tranh thật lớn, vẽ một người phụ nữ. Nhìn kỹ, người trên bức tranh là nữ nạn nhân. Hạng Hạo Nhiên đối mặt với bức tranh, bỗng cảm thấy người trong tranh khí thế mạnh mẽ.
Cả căn phòng đều không phát hiện ảnh đàn ông.
"Yêu bản thân, cường thế, dục vọng điều khiển mãnh liệt, ly hôn, sống một mình, có một con gái, con gái sống cùng chồng trước." Hạng Hạo Nhiên dạo qua một vòng lầu trên lầu dưới, đã có chút phán đoán đại khái về nạn nhân.
Đi xuống lầu, tổ trưởng tổ trọng án Từ Thiên Thành đi qua chào: "Thi thể được nhân viên vệ sinh đến quét dọn sáng sớm phát hiện, cũng là cô ta báo án. Nạn nhân tên Vu Mai, 42 tuổi, vốn là người phụ trách của sở sự vụ luật sư Chính Dương. Hiện trường vừa mới kiểm tra, cửa sổ có dấu vết bị nạy, trên sườn trong cửa phòng có dấu vết bị cạy rõ ràng, lượng lớn tiền mặt trong túi và thẻ tín dụng không hề bị động tới, tài vật còn lại vẫn phải đợi xác minh." Từ Thiên Thành thu hồi sổ ghi chép, thuận miệng hỏi một câu, "Sao bắt xe tới, xe hư rồi?"
"Đừng nói nữa, vốn định từ trạm xăng gần đây sang, nhưng nghe bảo ngày mai xăng sẽ tăng giá, một đống người xếp hàng đằng kia đổ xăng, lấp kín đường, tôi đành phải ném xe ở bên lề."
"Lại tăng giá! Dầu nhớt của tôi có thể cũng tăng chút không?"
"Đừng có mơ, không cho anh đạp xe đạp phá án là hay rồi!"
"Được thôi, không thành vấn đề, cục trưởng đạp thì tôi cũng đạp!"
"Đồ mặt dày, tị nạnh với lãnh đạo, lãnh đạo 'cưỡi ngựa ngồi kiệu' vậy anh cũng muốn à!" Phía sau Từ Thiên Thành truyền đến một giọng quái gở.
Từ Thiên Thành quay đầu lại, thấy là thủ hạ của mình -- người tài giỏi đắc lực của tổ trọng án Phương Vũ, liền trêu chọc: "Ôi chao, giờ còn chưa lên làm lãnh đạo đã có đồng cảm với lãnh đạo rồi, có tiền đồ nha!"
"Thất kính, thất kính!" Phương Vũ chắp tay, cười ha ha.